Trò Chơi Sinh Tồn Trong Phòng Ngủ Nữ Sinh

Chương 178: Thực Hành Zombie Bao Vây





Không biết tại sao mà chỉ cần nói xong câu đầu là ba người vô thức khai tuốt, tường thuật sạch sẽ mấy ngày vừa qua ở cứ điểm học sinh.
Người đầu tiên gia nhập cứ điểm trong số ba người là nữ sinh, lúc đó đài phát thanh hội học sinh vừa mới thông báo về sự tồn tại của cứ điểm, đám người tổ chức cũng ra sức giúp đỡ học sinh trốn tới.
Khi cô ấy nhìn thấy cứ điểm không gian rộng lớn, vũ khí tràn ngập, đồ ăn phong phú...!Cô ấy cho rằng đây chính là hi vọng cuối cùng.
Nhưng cô ấy nhanh chóng phát hiện ra tất cả đều chỉ là giả dối.
Vũ khí phòng thân có đấy, nhưng chỉ người tổ chức mới có tư cách sử dụng.
Không gian của nhà ăn rất lớn, nhưng hầu như tất cả những sinh viên bình thường chỉ có thể ở trong đại sảnh tầng 1, tầng 2 tầng 3 thuộc sở hữu của người tổ chức, bao gồm cả đồ ăn.
Suốt hai ngày trời mà cô ấy chỉ được phát tổng cộng 3 miếng bánh quy.
Đồ ăn và công cụ bọn họ tự đem theo đều bị tước đoạt, cảm giác đói khát và yếu ớt càng ngày càng tăng, căn bản không còn sức để bỏ chạy tới cứ điểm khác nữa.
"Cũng không phải chưa từng có ai ý kiến, nhưng những người tổ chức kia làm trò ném người ý kiến cho zombie ngay trước mặt chúng tôi, còn ép buộc chúng tôi phải chứng kiến quá trình người đó bị ăn thịt..."
Nhớ lại cảnh tượng như ác mộng đó, ba người đồng loạt rùng mình.
Cho nên khi cứ điểm bắt đầu cái gọi là "Tuyển chọn người đủ tư cách" bọn họ đều im lặng chấp nhận.
Nhưng xuôi theo cũng không đủ để đổi lấy an toàn, người bị vứt ra ngoài mỗi ngày một nhiều hơn, tiếng kêu r3n cả đêm không ngừng.
Mỗi sáng sớm, xuyên qua cửa sổ, bọn họ đều có thể nhìn thấy những bạn học trước đây của mình loạng choạng đứng dậy, kéo lê thân thể toàn là máu đi lại không mục đích.

Đau khổ biến thành sợ hãi, không ai muốn trở thành thứ như vậy cả, bầu không khí trong cứ điểm cũng ngày càng kì quái.
Ngay trước lúc bị coi như tốt thí ném ra ngoài, nữ sinh còn tận mắt nhìn thấy hai học sinh nào đó coi chất lỏng mà những kẻ kia tiêm vào người mình như thần thánh, cung kính quỳ lạy dập đầu.
"Kì lạ, sao tôi lại nói mấy chuyện này nhỉ..."
Nữ sinh cảm thấy hơi khó hiểu, thật ra cô ấy gần như sắp quên hết mấy chi tiết này rồi.
Chỉ cần có thể sống sót, đừng nói bái lạy thuốc tiêm, kể cả bảo cô ấy thờ cúng bồn cầu cũng được nữa là.
Có điều tự nhiên cô ấy lại kể ra hết.
Cũng may trông Đường Tâm Quyết không có vẻ gì là mất kiên nhẫn, cô bình tĩnh nghe xong, sau đó lại bình tĩnh từ chối mong muốn ôm đùi của 3 người.
Tuy có hơi thất vọng nhưng điều này cũng nằm trong dự kiến của 3 người.
Bọn họ tính lập tức xuất phát đi đầu quân cho cứ điểm tiếp theo, hi vọng nơi đó là nơi toàn người bình thường.
"Đúng rồi, tôi và bạn cùng phòng bị tách ra, nếu mọi người gặp được bọn họ có thể giúp tôi đưa cái này cho họ được không?"
Đường Tâm Quyết lấy ra hai tờ giấy, bên trên ghi số điện thoại và vị trí các buồng điện thoại công cộng trong trường.
3 người gật đầu lia lịa.
Chắc do đói đến mức đầu váng mắt hoa nên gần tới lúc chia tay nữ sinh kia mới nhớ ra điểm quan trọng: "Chờ đã, bạn cùng phòng của cô trông như thế nào?"
Đường Tâm Quyết đã chuẩn bị từ trước, thong thả nói: "Mặt kia tờ giấy là chân dung bọn họ."

Nữ sinh chần chừ: "Cái đó...!Không phải tranh trừu tượng sao?"
Đường Tâm Quyết: "..."
Sau phút giây yên tĩnh đáng sợ, cô chuyển sang miêu tả bằng lời: "Một người để kiểu tóc giống cô nhưng đỉnh đầu hơi trống trải, trên cổ đeo mặt dây chuyền màu đỏ.
Một người khác khá cao, trong tay cầm cái xẻng giống của tôi như đúc, nhưng nếu gặp phải người này các cô cần phải nhanh chóng nói rõ thân phận của mình."
Đường Tâm Quyết bổ sung: "Người bạn cùng phòng này của tôi có hơi nóng nảy một chút."
- ----------
"A lô? Có ai không?"
Trịnh Vãn Tình nhấc ống nghe nói vài câu, đầu dây bên kia yên lặng như tờ.
Lần theo cọng dây điện thoại mới phát hiện ra dây đã bị cắt đứt từ bao giờ rồi.
Phía sau cánh cửa đang đóng có tiếng nước rào rạt đập vào, dòng nước tràn vào phòng qua khe cửa.
Cô ấy bực bội "Chậc" một tiếng, ném điện thoại xuống xách xẻng lên, leo qua cửa sổ thông gió sát trần ra ngoài.
Bên này cô ấy vừa đáp đất thì bên kia đúng lúc có một học sinh hoảng hốt vừa chạy vừa kêu to: "Rò nước, trần nhà rò nước rồi!"
"Hét cái gì mà hét, rò nước một tí thì đã làm sao?"
Vài học sinh mặc quần áo giống nhau đi ra, vừa ra đã quát mắng liên hồi.
"Nhưng mà...!Đàn anh Đổng Kinh...!Nhiều nước lắm ạ!"
Người học sinh kia vừa phanh gấp một cái, dòng nước cuồn cuộn phía sau ập tới tràn qua đầu gối cậu ta, hất thẳng cậu ta xuống cầu thang.
Chỉ để lại mấy người tổ chức cứ điểm đang kinh ngạc.
Trước mặt bọn họ, trần hành lang dường như bị đục thủng rất nhiều lỗ, dòng nước kèm theo sương mù ào ạt tràn ra từ những cái lỗ nhiều không đếm xuể đó, mênh mông cuồn cuộn cuốn tới!
Phản ứng đầu tiên của bọn họ là chạy xuống dưới tránh khỏi chiều dòng nước đang lao tới, mới chạy hai bước lại đột nhiên tỉnh ra, lúc này nên đi lên chỗ cao mới đúng.
Ai ngờ vừa quay đầu lại bắt gặp một cô gái cao gầy lạ mặt đang lục lọi tìm kiếm trong phòng, cô ấy còn gõ gõ ống nghe máy bàn hỏi bọn họ: "Cái này chắc không hỏng đâu nhỉ? Để gọi điện thoại."
Người tổ chức:??? Cô là ai vậy?
Hai phút sau, mấy người tổ chức cứ điểm mặt mũi xám xịt bị đá ra ngoài, phía sau cánh cửa đóng lại cái sầm, dòng nước cuồn cuộn tưới lạnh ướt tim gan.
Người tổ chức tên Đổng Kinh kia hung hãn lau mặt: "Hừ, đàn ông tốt không thèm tranh cãi với phụ nữ, chờ chút nữa quay lại cho cô ta một trận!"
Dưới tầng 1 tiếng kêu r3n vang trời.
Chờ mấy người tổ chức cao quý xuất hiện sau khi thế nước đã rút bớt thì đám học sinh tầng 1 đều đã biến thành chuột lột ướt sũng chen chúc dưới chân cầu thang.
Cũng may nhờ bên ngoài có người gõ cửa, mọi người mới tìm được cơ hội nội ứng ngoại hợp phá vỡ cửa cho nước chảy ra ngoài.
Ba "Người mới" vừa lúc trở thành người có công thì mang vẻ mặt khó hiểu ngồi xổm dưới đó.
Rõ ràng bọn họ tới tìm nơi tị nạn tiếp theo, nhưng sao có cảm giác trong này còn không an toàn bằng bên ngoài thế nhỉ?
Càng không ngờ tới, vừa nghe lai lịch ba người, mấy người tổ chức trong phòng y tế lập tức thay đổi thái độ, sai người bắt bọn họ lại: "Trận lũ này do người ở cứ điểm cửa đông làm ra, chúng tôi có lí do nghi ngờ mấy người chính là thủ phạm!"
Ba người:?
Bọn họ giãy dụa điên cuồng, lại nghe người tổ chức cười lạnh: "Đừng tưởng bọn này không biết, mấy người ghen ghét cuộc sống vui vẻ sung sướng ở đây nên phái gián điệp tới tìm hiểu tình huống.
Nhưng bọn này cũng đã sớm phái gián điệp sang đó rồi, chẳng qua không cẩn thận chết mất tiêu nên mấy người mới tránh được một mạng!"
Ba người:???
Lại nhìn đám học sinh xung quanh gầy yếu mệt mỏi, còn gì mà không hiểu nữa.

Mới ra ổ sói lại vào hang hổ, cả lũ đều bị thần kinh!
Ba người đã dùng hết sạch sức lực để phản kháng rồi, trong quá trình giãy dụa còn thiệt hại mất nam sinh khóc lóc kia nữa.
Hai người còn lại chỉ có thể trơ mắt tuyệt vọng nhìn mình bị trói gô lôi lên tầng 3 "Chấp hành án phạt".
Lúc đi qua cửa cầu thang thì đụng ngay phải Trịnh Vãn Tình đang đi ra.
Người tổ chức cứ điểm: Má, suýt nữa quên mất con nhỏ này rồi.
Bọn họ nhanh chóng trao đổi ánh mắt, ăn ý ra lệnh cho mấy người đi theo áp giải đổi hướng, thản nhiên nói chuyện như không có việc gì: "Tầng 3 sương mù dữ quá, chúng ta vào tầng 2 xử lý gián điệp thôi."
Mà nữ sinh vốn đã chấp nhận số phận kia bỗng giật mình, đôi mắt u ám dần khôi phục ánh sáng: "Bạn...!Bạn cùng phòng của đại thần?"
Cái xẻng siêu to kia thật sự là quá bắt mắt khiến cô ấy có muốn bỏ qua cũng không được.
Trịnh Vãn Tình khựng lại, cần cổ cong cong ưu nhã hơi ngước lên, nhíu mày: "Cái gì cơ?"
Nữ sinh cố sức nói: "Một người họ Đường, đại thần đó nhờ bọn tôi tìm cô, đưa cô cách liên lạc..."
Người tổ chức cứ điểm nhạy cảm ngửi thấy mùi không ổn, lập tức ra tay định đánh ngất nữ sinh: "Còn dám nói năng vớ vẩn à?"
Một búa giáng xuống, bên tai nữ sinh là tiếng xé gió, trong đôi mắt mờ nhòe chỉ còn lại gương mặt xinh đẹp của Trịnh Vãn Tình.
Đại thần còn dặn phải cẩn thận tính tình nóng nảy của bạn cùng phòng...!Cô ấy mơ màng nghĩ, mà trong hoàn cảnh này có lẽ cô ấy nên nhắc bạn cùng phòng của đại thần cẩn thận mới đúng, chỉ tiếc là không còn cơ hội nữa...
Cốp!
Một luồng sáng đen nhánh đột ngột bay tới, cây xẻng trên vai Trịnh Vãn Tình cắm thẳng vào tường cách đầu cô ấy chỉ 5 cm.
Cây búa sắt mấy người kia tính dùng để đánh ngất hai người bật ngược lại tiếp xúc thân mật với hộp sọ của người tổ chức.
Nữ sinh tỉnh hồn.
Hoàn toàn tỉnh táo..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.