Trò Chơi Sinh Tồn Trong Phòng Ngủ Nữ Sinh

Chương 170: Thực Hành Zombie Bao Vây





Đến? Đến đâu?
Nữ sinh sửng sốt một lúc mới phản ứng kịp, sụt sịt gõ chữ.
Tất cả đều là chồng của tui: [Hu hu hu cảm ơn chị em tốt của tớ, tuy tớ và cậu còn chưa kịp gặp nhau offline nhưng cậu quả là người tốt.
Cảm ơn ý tốt của cậu, chỉ có điều chắc tớ không đi được rồi.]
Tất cả đều là chồng của tui: [Dưới khu kí túc xá nhiều zombie quá, dù tớ có thể đến được dưới chân tòa nhà các cậu cũng không thể vào được hu hu hu.]
Có lẽ lưu lạc khắp nơi sau đó chết thảm bên ngoài mới là số mệnh của cô ấy.
Phong cách nhắn tin của Đường Tâm Quyết vẫn ngắn gọn như cũ nhưng giọng điệu cực kì đảm bảo: [Nếu cậu có thể đến được gần tòa nhà số 33 thì bọn tớ có thể đón cậu lên.
Cậu muốn cược một lần không?]
Tất cả đều là chồng của tui: [??? Thật sao!!!]
Vì quá kinh ngạc nên cô ấy hoàn toàn không chú ý tới hai chữ "Bọn tớ".
Sau khi hỏi đi hỏi lại vài lần, xác nhận bên kia thật sự có năng lực chứ không phải xúc động tạm thời nhưng không có năng lực gánh vác, cô ấy lau nước mắt nước mũi, hết sức chân thành nói: [Cảm ơn cậu.]
Tuy cô ấy thực sự sợ cái chết, tuy trên đường đi lỡ bị zombie tóm được thì cái mạng này coi như xong...!Nhưng ít nhất cô ấy đã có tia hi vọng cuối cùng.
Cô ấy hiểu rõ, mãi lảng vảng bên ngoài mới chính là con đường chết thật sự.
Nhìn lớp sương mù đang từ từ dâng lên bên ngoài, cô ấy quyết tâm nói: [Tớ phải thử một chút.]
- -------------
"Sao đột nhiên cậu lại quyết định cứu cô ấy?" Sau khi tin nhắn kết thúc, Trương Du hỏi.
Đường Tâm Quyết trả lời: "Bởi vì chúng ta đã thay đổi số phận vốn có của cô ấy."
Thông qua đoạn trò chuyện là biết, nếu lúc trước bọn cô không ngẫu nhiên phát hiện ra sự tồn tại của người "Bạn tốt" của Quách Quả này thì cô ấy sẽ im hơi lặng tiếng chết ngay khi vừa bước chân vào khu kí túc xá.
Quách Quả sờ sờ mũi: "Thật ra lúc đầu chúng ta cũng chẳng giúp được cái gì, chỉ trùng hợp xúi cô ấy trốn đi..."
Đường Tâm Quyết: "Sau đó cô ấy trùng hợp sống sót."
Cô nhấn mạnh hai chữ "Trùng hợp" khiến Trương Du lập tức hiểu ra: "NPC này và chúng ta có mối liên kết đặc biệt?"
Giống như Quách Quả nói, thật ra bọn cô không hề giúp đỡ gì nhiều, thậm chí còn chẳng nuôi hi vọng nữ sinh trốn vào phòng an ninh lúc ấy còn sống.
Nhưng vừa lúc vì sự tham gia của bọn cô mà số phận của cô ấy đã xảy ra thay đổi cực lớn, giống như...
"Giống như chỉ cần chúng ta ra tay là cô ấy có thể sống sót vậy!"
Quách Quả chẳng hiểu sao trong đầu mình lại nhảy ra suy nghĩ phi logic này, cô ấy chỉ nương theo lối tư duy của Trương Du và Đường Tâm Quyết, đưa ra kết luận theo bản năng.
Tự nhìn lại một lượt, đến chính bản thân cô ấy còn thấy vớ vẩn.
Nhưng Đường Tâm Quyết gật đầu: "Từ góc độ nào đó cũng có thể nói là đúng vậy, đây chính là liên kết giữa thí sinh và NPC đặc biệt."
Quách Quả: "...!Hình như tớ đã hiểu, mà hình như cũng không hiểu."
"Ví dụ," Đường Tâm Quyết thong thả giải thích: "Cậu còn nhớ phó bản quỷ không đầu trong "Giám định và thưởng thức tác phẩm điện ảnh kinh điển" không?"

Cốt truyện phó bản xây dựng xung quanh một phòng ngủ đặc biệt, mà bốn người Ngụy Tiên Kim Văn trong phòng đó đối với bọn cô chính là NPC đặc biệt.
Tương tự với bà Mayas trong "Du lịch trên quốc lộ", những nữ quỷ phòng ngủ trong "Kiểm tra vệ sinh".
"Hành động của chúng ta có lẽ không thể thay đổi kết cục cuối cùng của NPC, nhưng nhất định sẽ tạo thành ảnh hưởng hoặc ít hoặc nhiều lên họ.
Đồng thời kết cục của bọn họ cũng sẽ ảnh hưởng đến tiến độ và đánh giá trong phó bản của chúng ta.
Từ lúc chúng ta bắt đầu đặt chân vào phó bản thì đã bị trói buộc trong mối quan hệ này rồi."
Lần này rốt cuộc Quách Quả đã hơi hiểu ra: "Cho nên "Tất cả đều là chồng của tui" cũng là NPC đặc biệt? Nhưng chuyện này và chuyện chúng ta cứu cô ấy có liên hệ trực tiếp gì sao?"
Nếu dựa theo tiêu chuẩn kia thì lớp trưởng và mấy người Phương Phương Khâu Khâu cách vách chắc cũng được coi như là NPC đặc biệt nhỉ?
Đường Tâm Quyết lắc đầu: "Đây cũng chính là chuyện mà tớ vừa mới nhận ra: Những NPC mà chúng ta gặp trước đây là loại không cần chúng ta phải chủ động thăm dò.
Cứ đi theo cốt truyện chính là bọn họ sẽ tự động xuất hiện trước mặt chúng ta."
Nhưng nếu phó bản thể loại sinh tồn zombie bao vây, cốt truyện chính chỉ là phông nền thì sao?
"Nên tớ mới suy nghĩ, liệu có thể nào có một loại NPC đặc biệt không chủ động xuất hiện, ngược lại chúng ta phải ra tay kích hoạt không? Nếu chúng ta không hề phát hiện sự tồn tại của họ thì họ sẽ chết như những NPC bình thường khác.
Mà một khi bị kích hoạt, liên hệ đặc biệt sẽ hình thành, thông qua phó bản ám chỉ cho chúng ta.
Đến lúc này cảnh diễn của bọn họ mới bắt đầu khởi động.
Trong các trò chơi nhập vai, chúng ta thường gọi nó là "Nhiệm vụ phụ".
- ------------
Tất cả đều là chồng của tui: [Khoai tây khoai tây, tớ là cà tím, tớ đã rời khỏi siêu thị thành công rồi, hiện tớ đang trốn trong một góc vườn hoa nhỏ ở cạnh tòa nhà số 3, đang xem xét bản đồ.
Hết.]
Năng lực thích ứng hoàn cảnh và năng lực tiếp thu của nữ sinh này còn cao hơn dự tính của bốn người phòng 606 nữa.
Từ lúc bắt đầu xác định kế hoạch tới giờ, cô ấy di chuyển liên tục, mà tốc độ truyền tin về cũng không giảm tí nào.
Thậm chí cô ấy còn không quên hỏi bốn người: [Đồ ăn trong phòng cậu có đủ không? Có cần tớ tìm thêm một chút mang tới không?]
[Haiz, dù sao cũng là lần đầu tiên chúng ta vui vẻ gặp mặt ngoài đời, đến chơi mà không mang theo chút quà thì ngại quá đi mất.
Vốn dĩ tớ đã chuẩn bị một hộp bánh tart trứng tự tay làm rồi cơ, cuối cùng trong lúc hốt hoảng chạy trốn tớ đã ném hết lên mặt zombie rồi.]
Quách Quả vốn vẫn duy trì tâm trạng bình tĩnh vừa nhìn tin nhắn này đã nổ tung: "Cái gì cơ? Bánh tart trứng!"
Trong lúc không hề hay biết gì cô ấy đã bỏ lỡ một hộp bánh tart trứng nóng hổi mới ra lò!
Quách Quả đau thấu ruột gan ra sức cạp hai miếng bánh quy, nhìn khung cảnh ngoài cửa sổ tâm trạng lại chuyển dần sang lo lắng: "Sương mù bên ngoài càng ngày càng dày, không biết cô ấy có bị ảnh hưởng không?"
Trương Du xem xét ảnh chụp cô ấy gửi tới: "Tầm nhìn dưới mặt đất còn tốt, nhưng xem ra sương mù đang nhiều dần lên, dựa theo tốc độ này thì đến lần phát thanh tiếp theo sương mới dày tới mức không nhìn rõ đường."

Chỉ cần cô ấy có thể tới đây trong khoảng thời gian này thôi, còn lại cứ giao cho các cô là được.
Nói tới đây, ba người lại chuyển sang lo lắng cho nữ sinh kia về vấn đề khác.
Quách Quả nuốt miếng bánh quy xuống, cẩn thận nói: "Chúng ta...!Có thể ư?"
Cô ấy nhìn về phía bồn rửa mặt.
Đường Tâm Quyết đứng trước gương lau chùi cây thông bồn cầu, phần bát cao su sạch tinh tươm như mới phát ra một tiếng "Póc", không hề ảnh hưởng đến cục bột trắng ngủ như lợn chết trong bồn rửa mặt.
"Có thể."
Cô nhấn mạnh từng chữ rõ ràng.
...
Tất cả đều là chồng của tui: [Tớ đã rời khỏi tòa nhà số 3 thành công rồi, hiện giờ tớ đang tới cạnh khu để xe đạp gần tòa nhà số 21, gần đó hình như có vài người, nhưng tớ không thể xác định xem bọn họ có bị lây nhiễm không.
Hết.]
Quách Quả: [Cậu tới rất gần rồi, đi thẳng về phía nam ở ngay cuối cùng chính là tòa nhà số 33.]
Tất cả đều là chồng của tui: [Được!]
Nữ sinh xem đi xem lại bản đồ trên màn hình điện thoại vài lần, tràn đầy tự tin: [Đỡ đã học thuộc làu làu bản đồ rồi, lần này nhất định sẽ không phạm lỗi nữa!]
"Lần này?"
Quách Quả vừa mới bị hai chữ kia làm phân tâm thì ngay lập tức đã tập trung trở lại bởi tin nhắn mới gửi đến.
Tất cả đều là chồng của tui: [Óa óa óa! Mấy người kia đi về phía tớ!!!]
Cô ấy gửi tới mấy tấm ảnh, do chụp vội nên hình ảnh khá mờ nhưng vẫn có thể nhận ra ở xa xa có một loạt bóng người nghiêng ngả, người bình thường rất khó đi lại kiểu lảo đảo khó khăn thế này.
Không cần phòng 606 nói cô ấy đã nhanh nhẹn chui vào một góc khuất, quỳ phục xuống núp sau vài chiếc xe đạp, ngón tay lướt như bay trên màn hình.
[Chết mất chết mất chết mất, có lẽ tớ sẽ chết yểu nửa đường khi chưa xong nghiệp lớn...!Đúng rồi có phải tớ chưa nói tên mình cho cậu không? Tớ tên Vu Vi, sau khi tớ chết lúc hóa vàng cậu nhớ đọc tên tớ nếu không tớ không lấy được...]
[CMN, bọn họ tới đây!]
Phòng 606 sợ ảnh hưởng đến bên kia nên không dám trả lời bất cứ tin nhắn nào.
Di động cứ thế im lặng cả buổi trời, im lặng lâu đến mức trái tim Quách Quả nguội lạnh, phần nhắn tin mới đột nhiên xuất hiện một tấm ảnh chụp mới.
Trong ảnh chụp là một đám người đang vây quanh cửa sổ tầng 1, bọn họ thò tay vào trong cửa như đang muốn kéo thứ gì đó ra.
Bệ cửa sổ trào ra từng dòng máu thâm đen, một nhúm không biết là thịt hay là tứ chi chồng chất dưới cửa sổ, cánh tay của đám người này cũng be bét máu thịt, trong không khí dường như còn có tia máu bắn tứ tung.
Lại thêm một tấm ảnh chụp nữa, lần này rõ ràng hơn rất nhiều, có thể nhìn thấy cả một vật thể hình người bị cưỡng ép lôi ra khỏi cửa sổ, gương mặt dừng ở biểu cảm đang gào khóc chói tai.
Hai chân người đó bị mấy đôi tay ngoài cửa sổ tóm được, trông như đang bị hai nhóm người ở bên trong bên ngoài kéo co.
Đường Tâm Quyết quan sát vài giây: "Là phòng nghỉ của quản lí kí túc xá tòa nhà số 21."
Khu kí túc xá của trường đại học này phân bố rất giống trường trong hiện thực của bọn cô, tầng 1 không có phòng ngủ của học sinh, chỉ có phòng cung cấp nước ấm, phòng giặt, phòng thu gom rác và phòng nghỉ của quản lí.
Nam sinh bị xé xác trong ảnh còn rất trẻ, chắc là học sinh trốn trong phòng nghỉ của quản lí.
Quách quả nín thở: Có thể gửi ảnh chụp, chứng tỏ nữ sinh kia còn sống.
Chốc lát sau, quả nhiên khung chat xuất hiện dòng thông báo "Đang soạn tin nhắn".
Tất cả đều là chồng của tui: [Cảm ơn ông trời, nguy hiểm tạm thời qua rồi, tớ đã chạy xa khỏi tòa nhà kia, chắc là sắp tới được chỗ cậu rồi.]
Tất cả đều là chồng của tui: [Đúng rồi, cậu thấy ảnh tớ vừa mới gửi tới không? Nếu mà vừa rồi cậu ở ngay đây chắc chắn cậu cũng sẽ sợ chết khiếp y như tớ luôn.
Bởi vì tất cả những người đó đều là người sống, sống!!]
Phòng 606 hơi nao nao, chợt hiểu ý cô ấy.
Đường Tâm Quyết gõ chữ: [Ý cậu là những người tụ tập ngoài cửa sổ bắt người ấy không phải zombie mà là học sinh còn chưa hoàn toàn bị lây nhiễm, đúng không?]
Vu Vi gật đầu lia lịa: [Đúng đúng chính xác, ý tớ đúng là thế đấy.
Bọn họ không chỉ có thể đi lại mà còn có thể giao tiếp nói chuyện, cánh cửa sổ đó vốn bị khóa, chính bọn họ ở bên ngoài lừa gạt khuyên nhủ nên người bên trong mới mở cửa ra.]
[Ai ngờ cửa vừa hé những người này đột nhiên nổi điên bắt người, giật đứt hết ngón tay cánh tay rồi chen cửa sổ chui vào, tớ đoán những người bên trong không ai trốn thoát kịp, thật đáng sợ.]
Lúc ấy nữ sinh vội vàng lo chạy trốn, suốt cả đường đi cứ nghĩ mãi cũng không hiểu, rốt cuộc những người đó được coi như zombie hay là con người?
"Có những người còn sống mà như đã chết."
Đường Tâm Quyết xoa xoa đầu Quách Quả, xoa rụng da gà toàn thân cô ấy: "Sự xuất hiện của lớp trưởng chỉ là một điềm báo trước.
Tiếp sau đây có lẽ chúng ta sẽ phải đối mặt với rất nhiều rất nhiều "Người" như vậy."
Từ giờ đến lần phát thanh tiếp theo, còn 20 phút.
Thời gian để sương mù bao phủ hoàn toàn bên ngoài, cũng chỉ còn 20 phút.
Mà đúng lúc này, dòng chữ "Đang soạn tin nhắn" bên kia đột nhiên biến mất, sau đó lại xuất hiện, rồi lại biến mất.
Có vẻ như người nhắn tin đang cực kì rối rắm.
Quách Quả vội hỏi: [Sao vậy?]
Tất cả đều là chồng của tui: [...]
Tất cả đều là chồng của tui: [Có chuyện này...!Cái đó...!Hình như...!Tớ không tìm thấy kí túc xá của các cậu.]
Cô ấy gửi tới một tấm ảnh chụp, xấu hổ nói: [Vốn là có thấy, nhưng mà tớ chạy tới đây tự nhiên không thấy nữa, có phải do sương mù chặn mất tầm nhìn của tớ không?]
Bốn người tập trung nhìn màn hình, trong ảnh chụp là tòa nhà ghi rõ rành rành số 13.
Vu Vi sợ hãi chờ đợi vài giây, cuối cùng cũng nhận được câu trả lời: [Không phải sương mù che mất, cậu chạy lạc rồi.]
Vu Vi: "..."
Vu Vi: "!!!"
[Tòa nhà số 13 nằm ở phía bắc của tòa nhà số 21, tòa nhà số 33 nằm ở phía nam tòa nhà số 21, ra khỏi bãi giữ xe rẽ trái tới tòa nhà số 13, rẽ phải tới tòa nhà số 33.
Là hai hướng hoàn toàn ngược nhau.]
Bàn tay cầm di động của Vu Vi run lên nhè nhẹ.
Cùng lúc đó, người ở đầu bên kia còn tiếp tục bình tĩnh chọt sâu vào nỗi đau của cô ấy.
[Có phải cậu hơi mù đường không?]
Tất cả đều là chồng của tui: [...!Tớ xin lỗi!!! (Quỳ xuống đất.jpg)]
Tất cả đều là chồng của tui: [Không phải tớ cố ý lừa cậu, tớ cứ nghĩ rằng ít nhất mình sẽ không lạc đường ngay trong khu kí túc xá, là do tớ đã tự đánh giá bản thân quá cao! (Khóc lóc.jpg)]
Tất cả đều là chồng của tui: [Đừng bỏ tớ, tớ còn có thể cứu được mà! Hãy để tớ xem bản đồ.]
Vu Vi vừa định bình tĩnh lại mở bản đồ ra xem thì nhận được một bản đồ khác bên kia gửi tới.

Trương Du: [Đây là đường đi từ chỗ cậu đến kí túc xá của bọn tớ, cứ việc đi thẳng, đến chỗ nào cảm thấy không đúng thì chia sẻ vị trí, bọn tớ sẽ đợi ở điểm đích.]
Vu Vi: [Kẻ hèn này có tài đức gì mà có được người bạn tốt như cậu cơ chứ, cậu chính là bố mẹ có ơn tái sinh của tớ, chờ tớ, tớ tới liền đây!]
Lần này cuối cùng cô ấy cũng không nhắn tin lải nhải dài dòng nữa, di động yên tĩnh.
Quách Quả bèn tranh thủ thời gian này mở bản đồ Trương Du vừa đánh dấu ra.
Nếu đi theo đường này, vậy điểm đích của Vu Vi có lẽ là...
Cô ấy quay đầu nhìn về phía cửa sổ ban công.
...!Ngay phía dưới ban công phòng bọn cô!
- --------
Còn 10 phút nữa.
App nhắn tin không xuất hiện thêm bất kì tin tức nào nữa, cả thế giới đều rơi vào trạng thái im lặng kì lạ.
Quách Quả đếm từng giây từng phút, chợt nhận ra một vấn đề khác: "Cô ấy không nhắn tin nữa rồi, chắc không phải là do di động sập nguồn đấy chứ?"
Từ lúc ở siêu thị Vu Vi đã nói di động của cô ấy sắp hết pin.
Dù có là loại điện thoại pin trâu đến đâu thì giờ phút này chắc cũng đã đình công rồi.
Nếu cô ấy đã tới nơi mà không có cách nào thông báo cho bọn cô thì phải làm sao bây giờ?
Quách Quả và Trịnh Vãn Tình nhìn nhau, hai người lập tức nhào tới ban công, suýt chút nữa thì va phải Trương Du.
Trương Du giơ tay cản lại, bình tĩnh nói: "Đừng có tập trung đông ở ban công, cẩn thận rút dây động rừng."
Sau đó an ủi: "Để tớ cùng Tâm Quyết đi."
Hai người lập tức yên tâm một nửa, bọn cô cực kì tin tưởng năng lực điều tra của bạn cùng phòng.
Trương Du vừa dứt lời, di động của Quách Quả liền nhảy ra một tin nhắn, chỉ có điều không phải là của "Tất cả đều là chồng của tui".
Khâu Khâu cách vách: [Tích Tích, tớ đến dưới chân kí túc xá cậu rồi nè!]
Quách Quả:?
Khâu Khâu cách vách: [Tớ là Vu Vi đây!]
Sau đó cô ấy bắt đầu giải thích: [Di động của tớ sập nguồn rồi, từ tòa nhà số 13 chạy ra tớ không cẩn thận đụng phải một bầy zombie, không cách nào tìm được sạc.
Tớ sợ không liên lạc được với cậu, thế nên không làm thì thôi còn làm là phải làm đến cùng, tớ chôm di động của một con zombie ra đó.]
Khâu Khâu cách vách: [Vốn dĩ tớ chỉ làm bừa, không ngờ mèo mù vớ cá rán, trong danh bạ có tên cậu thật nè, đúng là trời không tuyệt đường người ha ha ha ha!]
Quách Quả chậm rãi dời mắt nhìn lên cái tên quen thuộc trong danh bạ, lại kết hợp với lời cô ấy vừa nói là chạy ra từ tòa nhà số 13...
Đây chẳng phải chính là "Khâu Khâu" hàng xóm sao??
Vu Vi nhanh chóng nhắn tin tiếp: [Lần này tớ không đi sai nữa, tớ sắp tới nơi rồi, thấy kí túc xá của các cậu rồi!]
Đường Tâm Quyết và Trương Du nhìn nhau: [Được, bọn tớ xuống đón cậu.]
Khâu Khâu cách vách: [Được, nhưng mà hình như đây là mặt sau kí túc xá, chờ chút tớ vòng qua tìm cửa chính đã...]
[Khỏi cần tìm cửa chính.]
Vu Vi sửng sốt: [Thế vào bằng cách nào?]
Đường Tâm Quyết nhận lấy di động, nói ngắn gọn: [Vào đường này.]
Gửi tin nhắn xong, cô buộc chặt dây thừng vào eo, ngả người ngã ra khỏi lan can!
Dưới chân kí túc xá, cùng lúc đó, nữ sinh đang núp trong bụi cỏ ngơ ngác ngẩng đầu lên, đồng tử mắt lập tức co lại.
Ngay trên đầu cô ấy, một bóng người lướt dọc theo vách tường ngoài ban công bay thẳng từ tầng 6 xuống??!.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.