"Có thể sử dụng bạo lực cưỡng chế?"
Đường Tâm Quyết lặng lẽ nhẩm lại một lần, khóe miệng nhẹ nhàng cong lên.
Rõ ràng lần tuần hoàn thứ hai này, thay đổi không chỉ xảy ra trên người thí sinh.
Quy tắc phó bản luôn đảm bảo công bằng, hai đầu cán cân tăng cùng tăng giảm cùng giảm.
Khi thí sinh được khôi phục một phần dị năng thì đã không còn là người bình thường nữa, vậy thì cũng phải bắt đầu đối mặt với nguy hiểm trong phó bản.
Đường Tâm Quyết chăm chú tô đáp án trắc nghiệm, cứ như hoàn toàn không biết gì về việc xảy ra xung quanh.
Cùng lúc đó, tinh thần lực của cô như một chiếc lưới trong suốt, thu hết tất cả cảnh tượng ngoài cửa vào trong đầu.
Những NPC trong lần "Thi đại học" trước tuân thủ quy tắc nghiêm ngặt, không để lộ một chút tính công kích nào với thí sinh rốt cuộc cũng bỏ đi vẻ bề ngoài hòa bình, để lộ một chút răng nanh.
Sự nguy hiểm tỏa ra ngoài chỉ tồn tại trong mười mấy giây ngắn ngủi, bọn họ khôi phục như cũ, dùng dáng vẻ giám thị con người hết sức bình thường tiếp tục làm nhiệm vụ.
Két...
Hai giám thị phòng 307 đẩy cửa vào, đi tuần tra trong phòng thi như bình thường, sau đó lại bình thản quay đầu...!Từ từ?
Sắc mặt hai người đột nhiên biến đối, hai cái đầu quay phắt lại, đôi tròng mắt lồi ra nhìn chăm chăm bàn cuối cùng.
Cái vị trí đáng ra Đường Tâm Quyết đang ngồi đã trống không!
Tại sao lại thế?
Hai giám thị vội lao tới chỗ ngồi trống, vẻ mặt không thể tin nổi.
Bọn họ mới ra khỏi phòng khoảng 1 2 phút gì đó thôi, hơn nữa họ luôn đứng ngoài cửa, Đường Tâm Quyết sao có thể chuồn mất ngay dưới mắt bọn họ?
Bầu không khí yên lặng như tờ, nhưng con mắt trong hốc mắt hai người đảo điên cuồng như đang gửi tin đi bằng một cách thức đặc biệt nào đó.
Đợi đến khi tròng mắt dừng lại cũng là lúc hai người tiếp cận chiếc bàn nơi Đường Tâm Quyết ngồi, còn chưa kịp kiểm tra cẩn thận đã nghe giọng nói đầy nghi ngờ cất lên: "Thầy ơi, các thầy đang làm gì thế?"
Quay đầu lại đã thấy Đường Tâm Quyết ngồi yên vị ở chỗ của mình, tay cầm bút, ngẩng gương mặt tái nhợt trong trẻo lên nhìn bọn họ ngơ ngác.
Giám thị:???
Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, cửa phòng thi bị đẩy ra cái "Rầm", một đám giám thị xông vào như gặp tình huống khẩn cấp, bao vây xung quanh chỗ ngồi của Đường Tâm Quyết.
Đường Tâm Quyết nhướng mày: "Làm gì thế? Chống kh ủng bố à?"
Đám người tản ra, nữ giám thị bước tới, sắc mặt khó lường đánh giá Đường Tâm Quyết, lại nhìn hai giám thị phòng 307: "Đây là người mất tích mà hai thầy nói?"
Giám thị: "Ặc, thì...!Vừa nãy đúng là chúng tôi phát hiện ra...!Cái đó..."
"Mất tích? Ai cơ?" Đường Tâm Quyết giật mình nói: "Các thầy đang nói em sao?"
Cô giơ tay thề: "Camera có thể làm chứng em luôn ngồi ở đây nghiêm túc làm bài thi, ngay cả đầu cũng không ngẩng lên."
Giám thị há miệng không kịp phân bua đã nghe cô trầm ngâm nói tiếp: "Nếu nhất định thầy phải cho rằng có thứ gì đó mất tích, liệu thứ đó có thể là IQ của thầy không?"
"..."
"Được rồi, đừng để ảnh hưởng đến những người khác." Nữ giám thị có vẻ cũng lười nở nụ cười giả dối tiếp, bà ta ra lệnh xong liền đổi luôn hai giám thị còn đang hoang mang không hiểu gì kia.
Trước khi rời đi, bà ta bị Đường Tâm Quyết gọi giật lại: "Thưa cô, em cảm thấy thầy giám thị ở đây có vẻ thần kinh hơi mẫn cảm, lần sau có việc em có thể tìm thẳng cô không ạ?"
Nữ giám thị chậm rãi quay đầu lại, nở nụ cười dài: "Được.
Cô họ Lục, thường ở đại sảnh tầng 3, nếu em có việc thì chỉ cần gọi tên cô là được."
"Em đã biết ạ, cô Lục."
Đường Tâm Quyết ngoan ngoãn gật đầu.
Phòng học yên tĩnh trở lại.
Hai giám thị mới nhậm chức lần này thậm chí còn không thèm giả vờ, họ im lìm đứng canh ngay bên bàn Đường Tâm Quyết.
Chờ cô giáo Lục vừa đi khuất, bọn họ đồng loạt quay đầu lại nhìn chằm chằm Đường Tâm Quyết...
...!Đâu rồi??
Nhìn chỗ ngồi không một bóng người, hai người liếc nhau đầy kinh hãi.
Thậm chí còn chưa đến một hai phút, ngay giây trước thôi nữ sinh đó còn ngồi im ở chỗ này!
Một con người sống sờ sờ như thế, sao có thể nháy mắt đã biến mất?
Nếu bọn họ có thể đổ mồ hôi thì chắc chắn bây giờ mồ hôi lạnh đã túa ra đầy đầu.
Nhưng xét thấy vết xe đổ của hai giám thị trước, bọn họ không lập tức báo cáo lên trên ngay mà quyết định tìm kiếm trước.
Đến tận khi lật ngược chỗ ngồi hai giám thị mới hiểu ra: Lần này Đường Tâm Quyết thật sự biến mất rồi.
- -------
Đi trên hành lang tầng 5 trống trải, Đường Tâm Quyết gỡ bỏ ám thị trên người mình.
Lần đầu tiên cô sử dụng ám thị là lừa giám thị 307 khiến họ tưởng cô đã trốn đi.
Lần thứ hai, cô sử dụng ám thị trên tất cả mọi người rồi thản nhiên rút lui theo sau đám giám thị luôn.
Sau hai lần sử dụng, tinh thần lực đã gần như cạn kiệt.
Cũng may Đường Tâm Quyết sử dụng thành thạo, hoàn thành hàng loạt thao tác ngay trước khi tinh thần lực đến giới hạn.
Nếu lỡ để quá mức thì hoàn cảnh vốn đã không an toàn càng trở nên nguy hiểm bội phần.
Đường Tâm Quyết dừng lại, yên lặng dừng trước cửa phòng thi số 508.
Đường Tâm Quyết chắc chắn tiếng 13 viên bi rơi kia phát ra từ phòng này, nhưng hiện giờ bên trong cánh cửa lại im lìm không một tiếng động dù là nhỏ nhất.
Tinh thần lực không cảm nhận được gì lạ, người ném những viên bi kia dường như đã bỏ đi.
Cô rũ mắt lắng nghe một lúc, đến khi nghe thấy một đợt tiếng chân dồn dập phá vỡ yên tĩnh trong phòng 508 và đang hướng dần ra phía cửa, cô mới lập tức rút lui.
Có lẽ giám thị phòng 307 đã xác nhận cô biến mất và thông báo lên, giữa các giám thị có cách thức liên lạc riêng, hiện tại tiếng chân trong phòng 508 có 80 90% là giám thị vừa nhận lệnh.
Đường Tâm Quyết vốn định trốn vào phòng khác nấp hoặc xuống tầng, nhưng trong giây phút xoay người thì ánh mắt chợt lóe, tung tinh thần lực về phía sau.
Sau đó cô đã "Thấy" một bóng dáng cuối hành lang sau thẳm tối om còn chưa kịp biến mất.
Đó là một nữ sinh tóc ngắn dáng người nhỏ bé.
Kiểu tóc nữ sinh đó khá giống Quách Quả nhưng mái tóc dày hơn, gương mặt khuất trong bóng tối.
Xuyên qua tinh thần lực, cô nhìn thấy một gương mặt lạnh lùng đang lẳng lặng nhìn lại mình.
Dưới bờ vai thon gầy là ống tay áo trống không, không có cánh tay.
Đây là chỗ khuyết thiếu duy nhất trên người nữ sinh ấy.
Ngay sau đó nữ sinh kia xoay người đi vào sâu trong bóng tối.
Đường Tâm Quyết lập tức đuổi theo không do dự.
"Tôi thấy rồi!"
"Ở chỗ đó!"
Tiếng giám thị la hét dồn dập vang lên từ xa, tiếp đó là tiếng bước chân rầm rập.
Đường Tâm Quyết giả điếc, toàn bộ lực chú ý tập trung hết lên người nữ sinh tóc ngắn.
Chỉ thấy ữ sinh đó chạy đến cuối hành lang, không còn chỗ nào để né tránh nữa, bóng dáng lóe lên một cái đã mất hút ngay chỗ góc tường, chỉ còn lại ba mặt tường kín kẽ.
[Đâu mất rồi?]
[Biến...!Biến mất, một người nữa đi tìm, sau đó cũng biến mất luôn...]
Mấy lời trao đổi của giám thị truyền vào trong đầu cô, Đường Tâm Quyết cũng lập tức chạy tới.
Ba mặt tường trống không, trên vách tường chỉ có lớp sơn loang lổ, ngoài ra chẳng còn dấu vết gì cả.
Động tác của Đường Tâm Quyết không hề chậm lại, hiển nhiên cô định lao thẳng vào tường.
"Nhanh hơn một chút."
Một giọng nói nhỏ đến mức gần như không thể nghe thấy đột nhiên vang lên bên tai, Đường Tâm Quyết tăng tốc không nao núng, đâm thẳng vào tường!
- ----------
"Reng reng..."
Chuông báo vừa vang lên, một đám thí sinh ùa vào phòng thi, Quách Quả còn đang hoảng hốt suýt chút nữa đập đầu vào khung cửa.
Cô ấy ôm trán tỉnh khỏi cơn đau, nhìn vào phòng thi, đôi mắt ầng ậng nước.
Cuối cùng nhờ sự giúp đỡ trong im lặng của giám thị Quách Quả mới ngồi được vào chỗ của mình.
Vừa mở đề thi, nước mắt không kìm được rơi lộp bộp xuống trang giấy.
Thứ gì còn đáng sợ hơn cả thi đại học? Là trăm cay ngàn đắng thi xong, vừa mở mắt ra lại phải thi lại lần nữa.
Mà càng khủng khiếp hơn là sau khi mở đề thi ra, cô ấy phát hiện đề thi lần này hoàn toàn khác lần trước!
Cứu với!
Quách Quả sụt sịt hoàn thành bài thi ngữ văn xong thì ôm lấy cái đầu đau muốn nứt ra của mình nằm bẹp xuống bàn thở thoi thóp.
Cái đau này không phải cơn đau trên cơ thể, mà là đau vì tế bào não bị ép khô do phải làm đi làm lại bài thi.
Cơn đau như có một đám sinh vật tí hon ở trong thái dương dời núi lấp biển, lại cũng giống có người tàng hình đang giật từng sợi tóc mai của cô ấy.
Nói ngắn gọn là đau muốn chết.
Nhưng càng đau đớn hơn là cô ấy không biết rốt cuộc mục đích của phó bản là gì nên không dám bỏ làm bài thi.
Để không kéo chân bạn cùng phòng, Quách Quả chỉ có thể ép mình phải làm xong, càng làm hiệu quả thúc nôn càng rõ rệt.
"Hu hu, tớ thật sự không chịu được nữa rồi...!Tâm Quyết! Vãn Tình! Trương Du! Các cậu ở đâu!"
Quách Quả chùi nước mắt, dưới sự thúc giục liên tục của thầy giám thị với sắc mặt đen như đít nồi, cô ấy chậm rãi đỡ tường lê bước mệt mỏi ra ngoài như một bà thím trung niên kiệt sức.
"Thầy đừng giục nữa, em ngồi lâu tê hết cả chân rồi.
Thầy giám thị ơi xin hãy thương cho em, để em nghỉ thêm lúc nữa đã hu hu hu..."
Mặc kệ giám thị hung ác đến đâu cô ấy vẫn kiên trì khóc lóc r3n rỉ.
Giám thị cũng không làm gì được, chỉ có thể đứng sau lưng Quách Quả trợn mắt nhìn.
Quách Quả chậm rì rì lê tới cửa, dụi mắt ngẩng đầu liêu xiêu bước ra ngoài, nhưng chưa đi được hai bước cô ấy đã khựng lại.
Từ từ, ban nãy là...
Quách Quả quay phắt lại, nhìn thấy rõ ràng nữ sinh tóc ngắn đứng dựa cửa sổ cách mình chỉ vài mét.
Quách Quả hoảng sợ hít sâu một hơi.
Nếu cô nhớ không nhầm, nữ sinh này chính là người mà cô thấy trên tấm thẻ dự thi trong chiếc túi xuất hiện bất thình lình lúc trước...
"Bạn học Thái?"
Đợi đến khi Quách Quả nhận ra mình vừa buột miệng thành tiếng thì cô ấy đã đứng trước mặt nữ sinh tóc ngắn đó từ bao giờ.
Nữ sinh ấy cúi đầu nhìn một tờ đề thi, không để ý tới cô ấy.
Hả? Đề thi?
Thi đại học bình thường không cho phép thí sinh đem đề thi ra khỏi phòng mà!
Quách Quả giật mình lướt mắt xuống nhìn vào tờ đề thi theo bản năng, cô ấy phát hiện tờ "Đề thi" này chỉ có mỗi mấy dòng tiêu đề, còn lại trống trơn.
Mà dòng tiêu đề viết rõ ràng: Kì thi tuyển sinh lần thứ nhất - Làng đại học.
"Ưm...!Bạn học Thái..." Trái tim Quách Quả đập càng lúc càng nhanh.
Cô ấy ngẩng lên, phát hiện cửa sổ sau lưng nữ sinh tóc ngắn đang mở rộng, bên ngoài khung cửa là sương mù trắng dày đặc, nhìn xuống dưới có thể loáng thoáng nhận ra mình đang ở tầng 5.
Quách Quả giơ tay ra muốn chạm vào cánh tay cô ấy, nhưng ngón tay lại xuyên qua rồi đụng thẳng vào khung cửa sổ, cảm giác lạnh lẽo lan tràn trên từng ngón tay.
Cô ấy lập tức trợn tròn mắt.
Có thể nhìn thấy nhưng không thể chạm vào, lạnh lẽo, đây chẳng phải là...
Đây chẳng phải là hồn ma sao?
Mắt âm dương của cô ấy khôi phục từ bao giờ?!
Quách Quả sợ hãi ngẩng lên, phát hiện mặt của nữ sinh tóc ngắn kia cách mặt mình chưa đầy 5cm, còn đang nhìn mình lạnh lẽo!
"Tôi không cố ý!"
Quách Quả rụt tay lại như phải bỏng, lúc này mới nhận ra hai cánh tay của nữ sinh tóc ngắn biến mất từ bao giờ, bộ đồng phục phủ lên cơ thể xương xẩu trống rỗng như một hồn ma phiêu diêu trong gió.
Một giây sau, hồn ma bỗng nhiên ngửa người ngã ra ngoài cửa sổ.
Quách Quả:?
Đừng có mà ăn vạ chứ!
Cùng lúc đó, một lực kéo mạnh từ ngoài cửa sổ tóm lấy Quách Quả, cô ấy không trụ vững nên nhào ra khỏi khung cửa, ngã thẳng xuống dưới!.