Trò Chơi Sinh Tồn Đói Khát

Chương 97:




Thẩm Tiêu không nghĩ tới anh ta báo tin vui, cô tiến vào luân hồi, đây vẫn là lần đầu gặp được người chuẩn bị sống lại đủ tích phân: “Chúc mừng.” Cô chân thành cảm thấy vui vẻ thay anh ta: “Thật tốt, rất nhanh có thể nhìn thấy người nhà rồi.”“Đúng vậy. Có chút hồi hộp.” Có lẽ là sắp sống lại, ông anh số một bảng xếp hạng nói chuyện cũng thay đổi nhiều hơn một chút: “Nghe nói sống lại chính là trở lại khoảnh khắc gặp chuyện không may, nhưng mấy chục năm tôi trải qua đều là tồn tại chân thật. Mấy chục năm ấy qua đi, thật ra tôi đã hơi quên bộ dáng của vợ tôi, nhưng tưởng tượng đến tôi sắp có thể gặp lại cô ấy, lòng chỉ còn hoảng hốt không ngớt. Tôi thật chờ mong gặp lại cô ấy, sau đó nói với cô ấy, chẳng qua là sợ bóng sợ gió một hồi.”
Nhìn đến câu cuối cùng, Thẩm Tiêu không hiểu sao có chút quen mắt.
Người còn sống lại làm sao biết, sau lưng câu ‘sợ bóng sợ gió một hồi’ là bao nhiêu trận chiến sinh tử.
“Đừng chậm trễ thời gian, mau trở về gặp cô ấy đi.” Thẩm Tiêu thúc giục nói.
“Ừ, chuẩn bị đi rồi. Trước khi đi, lửa của tôi tặng cho cô đó.” Ông anh số một bảng xếp hạng nói: “Cũng chúc cô sớm ngày về nhà.”
Lần này không cần mua bán, Thẩm Tiêu nhận được một bưu kiện.
Cô ấn mở ra nhìn, một ngọn lửa bay ra từ bên trong.
Cô lại mở cột mỹ thực đó, người đứng hạng nhất đã thành người lúc trước đứng thứ hai.
Thật sự đi rồi.
Lúc này Thẩm Tiêu không có luyến tiếc, chỉ có chúc phúc và vui sướng.
Cô chia sẻ chuyện làm cho cô cảm thấy vui vẻ cho Chử Đình, cũng nói: “Thứ này thế nhưng có thể gửi qua bưu điện?” Đây lại là điều cô không biết.
“Bình thường thì không thể. Nhưng sau khi làm người sống lại, anh ta có thể lựa chọn tặng di sản của anh ta ra ngoài.” Chử Đình nói, một người chỉ có cơ hội gửi bưu điện một lần.
“Thì ra là thế.” Thẩm Tiêu nói: “Vậy tương lai anh sống lại cũng nhớ chia một ít cho tôi nhé.”
“Ừ, tôi đã nghe được tung tích của Huyết Vân Linh Tham.” Chử Đình cũng nói một tin vui cho cô.
Hiện tại trong tay hai người bọn họ đã có ba món bảo dược kỳ trân, đã biết tung tích của hai món, còn có hai thứ là Tam Bảo Ngọc Căn và Phong Ngọc Linh Hoa, là xuất thế vào hai năm sau, nói cách khác bọn họ chỉ còn lại món cuối cùng Mộng Yểm Tinh Hoa tạm thời không có tin tức.
“Diệu Thanh Đan chỉ cần chế ra một viên, chúng ta ít nhất đều có thể chia 200 vạn tích phân mỗi người, nếu vận may tốt, một người 250 vạn cũng có thể.” Chử Đình nói: “Hiện tại giá trị món đồ của thời không này đều xa xỉ, buôn đi bán lại kiếm nhỏ mấy chục trăm vạn cũng có cơ hội. Như vậy chúng ta cũng coi như nửa chân bước vào dương gian.”
Thẩm Tiêu bị lời này của anh chọc nở nụ cười: “Cố lên.”
“Cố lên.”
Trò chuyện với Chử Đình xong, Thẩm Tiêu nhìn di sản mà ông anh số một bảng tặng cho cô. Lửa này tên Dã Hỏa, trung tâm mua sắm thu về với tích phân 3000.
Thẩm Tiêu có hơi ngoài ý muốn, giá bán thứ này ở trung tâm mua sắm chính là mấy chục vạn, thu về chỉ có 3000? Chênh lệch giá ở giữa có phải khác biệt hơi thái quá hay không.
Không thèm nghĩ chuyện giá cả nữa, Thẩm Tiêu quan sát ngọn lửa.
Thực kỳ diệu, cô sờ nó chỉ cảm thấy ấm áp, không có một cảm giác nóng rực nào. Nhưng cô dùng nó châm cỏ khô bên cạnh, ngọn lửa lại nháy mắt cắn nuốt cỏ khô, thậm chí cây bên cạnh đều bị bén lửa hầu như không còn.
Vật nhỏ trông dịu dàng vô hại này, thực tế cũng không đơn giản.
Có lửa, Thẩm Tiêu vội vàng đem thịt yêu thú lúc trước chuẩn bị bán cho số một bảng. Điều kiện đơn sơ, Thẩm Tiêu dùng kiếm cắt thịt yêu thú thành khúc thịt, sử dụng kiếm xiên vào, sau đó đặt Dã Hỏa ở trên mặt đất, Dã Hỏa vừa rơi xuống đất, lập tức bành trướng thành một đống lửa trại, ngọn lửa tận tình li.ếm láp trên miếng thịt, rất nhanh, mùi thịt nhẹ nhàng phả ra.
Thẩm Tiêu lấy tay chọc miếng thịt, theo lý mà nói, tầng ngoài hẳn là bị nướng khô mới đúng, nhưng ngón tay cô chạm vào lại là một mảnh mềm mại và co dãn. Cô dùng dao găm xẻ thịt, lấy được một nửa mới nhớ tới dao găm vô dụng, bèn bảo Cầm Minh làm giúp.
Cầm Minh lấy ngón tay xẹt qua, chỗ vết cắt của miếng thịt thịt nước no đủ, dường như vừa vắt sẽ bị vắt hết ra.
“Tôi nếm thử trước.” Thẩm Tiêu ướp ít muối lên miếng thịt nóng hầm hập, sau đó bỏ vào miệng. Nước thịt đẫy đà màu mỡ bùng nổ trong miệng, tảng thịt bò cao cấp nhất đều không đạt được vị khiến Thẩm Tiêu có hơi muốn khóc này.
Hương vị thật ngon.
Cô đi một vòng thế giới tu luyện này rồi, sau này nguyên liệu nấu ăn của thế giới khác chỉ sợ đều không vào được mắt của cô.
“Chín rồi, mọi người cũng nếm thử đi.” Thẩm Tiêu kêu gọi hai người khác nói.
Cầm Minh và Phong Diên đều có linh lực.
Người trước vươn tay xẹt qua một cái, ngón tay thon dài nhặt lên miếng thịt bỏ vào miệng, động tác cấm dục mà tao nhã. Người sau hẳn là chưa từng thấy loài người ăn chín, cái đầu dưa nhỏ nghiêng trái nghiêng phải, sau đó dùng cái miệng cứng rắn của mình tìm một miếng nuốt xuống.
Nháy mắt, Thẩm Tiêu chỉ thấy lông Phong Diên xù lên.
Từ cổ cho đến đuôi, lông chim nổ tung, thân thể còn run lên.
Một hồi lâu, nó mới bình thường lại, sau đó miệng hé ra, ực, miếng thịt xiên trên thân kiếm đều bị nó hút vào miệng.
Cũng không biết cái cổ mảnh khảnh đó của nó làm sao nuốt vào miếng thịt lớn như vậy.
“Còn muốn còn muốn.” Con nít chính là ngây thơ, lúc này có đồ ăn ngon, thành kiến đối với Thẩm Tiêu cũng tạm thời bị vứt ra sau đầu.
“Hết thịt rồi.” Thẩm Tiêu giang tay.
Phong Diên nghe vậy lập tức bay ra ngoài. Qua một lúc lâu, nó với vóc dáng tiên hạc tha một con Hỏa Tinh Tinh Ngưu cao hai mét về.
Khi thân con bò rơi xuống đất mặt đất còn chấn động.
“Lần này có rồi.” Con mắt to như hạt đậu xanh của Phong Diên mang vẻ chờ mong nhìn Thẩm Tiêu: “Tôi muốn ăn thịt.”
“Được, ăn ăn ăn.” Chính Thẩm Tiêu cũng không ăn no, hơn nữa nghĩ đến mùi vị thịt bò còn ngon hơn thịt yêu thú vừa nãy cô ăn, trong nháy mắt tinh thần của cô lập tức tỉnh táo.
Một con bò lớn như vậy, Thẩm Tiêu vốn muốn nấu một phần, còn lại chờ buổi tối tìm được nơi đặt chân lại làm món khác. Nhưng đừng nhìn vóc dáng Phong Diên không lớn, một mình nó ăn một nửa bò còn chưa hết thòm thèm. Nếu không phải Cầm Minh không muốn Thẩm Tiêu quá vất vả, ngăn cản lời cầu xin của nó, Thẩm Tiêu hoài nghi nó thật sự có thể ăn trọn con bò này.
Ăn uống no đủ, ba người tiếp tục đi, đi tới điểm ánh sáng xanh tiếp theo.
Bọn họ vừa rời đi không bao lâu, có hai bóng dáng chạy tới từ ngọn núi phía sau bọn họ. Hai bóng dáng đó đảo quanh ở nơi nướng thịt lúc trước của Thẩm Tiêu một hồi lâu, lại đi theo phương hướng Thẩm Tiêu rời đi.
Trong tay Thẩm Tiêu có lửa, hơn nữa tài nguyên của dãy núi Vạn Thú phong phú, tiếp theo hoàn toàn chính là cuộc hành trình mỹ thực của ba người bọn họ.
Nếu nơi nghỉ ngơi là rừng trúc, đó chính là một bữa cơm lam thêm ống trúc chưng thịt, nếu gần sông, một chén canh thuỷ sản ắt không thể thiếu, cá nướng thịt nướng đều sửa soạn thêm mấy phần, đụng phải nấm linh, món nấm nướng đá có hương vị tuyệt nhất, lại dùng lá tía tô tươi mới cuốn thịt nướng đá nhét vào miệng, cảm giác thỏa mãn đó, khó có thể nói nên lời.
Ngay từ đầu Phong Diên còn rượu chè ăn uống quá độ, một bữa luôn muốn ăn rất nhiều. Sau đó nó phát hiện phía sau còn có món ngon khác, cũng học ngoan, không hề ăn quá nhiều trong một lần, thậm chí còn học Cầm Minh xé mỏng nuốt chậm, chậm rãi nhấm nháp.
Khẩu vị của Phong Diên nhỏ đi, Thẩm Tiêu cũng có nguyên liệu nấu ăn thừa lại, ngược lại bỏ vào không gian cửa hàng bán.
Thịt yêu thú là món hiếm thấy, mới vừa lên quầy cũng không lo bán.
Một miếng thịt bò, hương vị chế biến sơ qua một chút, treo 100 tích phân cũng có người mua trong giây lát. Làm ít đồ ăn ngon, trung tâm mua sắm cho điểm ngoài 20, vậy 200 tích phân cũng có thể bán ra ngoài.
Một con Hỏa Tinh Tinh Ngưu trừ đi khẩu phần của Cầm Minh và Phong Diên, Thẩm Tiêu tính toán một hồi, thế mà cũng có thể kiếm hơn vạn tích phân.
Điều này làm cho Thẩm Tiêu rất phấn chấn.
Có lẽ, cô thật sự có chuyến hành trình có thể sinh sống tới cuối cùng ở trong bản đồ này.
Nói đến cũng kỳ quái, một đường bọn họ xuống dưới thế nhưng cũng thông thuận, hầu như không có yêu thú khó đối phó ra chặn đường. Thẩm Tiêu biết mình không có bản lĩnh này, cô chỉ có thể tính những công lao ấy lên trên đầu Cầm Minh.
Cũng không biết tu vi hiện tại của Cầm Minh rốt cuộc là trình độ gì…
Một ngày lại một ngày trôi qua, ba ngày sau, khi một lần nữa kết thúc bữa tối, Thẩm Tiêu chuẩn bị nghỉ ngơi, vừa muốn nhắm mắt, lại nghe thấy một tiếng kêu thảm thiết. âm thanh này khiến cô bừng tỉnh, cô vội mở to mắt nhìn, chỉ thấy Phong Diên đang đuổi theo hai bóng dáng chạy tới.
Tình huống gì vậy.
Thẩm Tiêu còn rất mơ hồ, chỉ thấy hai bóng dáng đó cách cô càng ngày càng gần… Chờ khi tới gần đống lửa trại, ngón tay Cầm Minh bắn ra, hai bóng người đó té ngã ở trước mặt Thẩm Tiêu, mặt đất cũng chấn động theo mấy cái.
Thẩm Tiêu nhìn hai nắm gạo nếp đen trắng trước mắt, mí mắt nhịn không được nhảy dựng.
Lúc này đầu hai bánh trôi nâng lên từ trong hố, ừ, đầu trắng mập, lỗ tai màu đen, con mắt giống như bị người ta đánh một quyền… Không phải quốc bảo thì là ai đây…
Lúc này Phong Diên đã đuổi tới, thằng nhóc này giỏi thật, miệng nó còn tha một nhúm lông to của Quốc Bảo, điệu bộ còn muốn tiếp tục.
“Dừng dừng dừng.” Thẩm Tiêu vội ngăn nó: “Sao lại thế này?”
“Hai tên này cả một đường bám theo chúng ta.” Phong Diên đúng lý hợp tình cáo trạng: “Vừa rồi còn muốn cướp đồ ăn. Nếu không phải tôi sớm phát hiện ra, bữa khuya của tôi đã mất rồi.”
“Chi chi…” Hai con Quốc Bảo nhìn Thẩm Tiêu bằng ánh mắt đen láy, vẻ mặt oan ức.
Anh em chúng nó mỗi đứa bị con chim chết tiệt kia mổ một hơi, mông sắp trụi hết lông rồi.
“Chúng nó theo chúng ta suốt dọc đường?” Hai đứa nó nhìn Thẩm Tiêu làm cô cứ muốn sờ tai chúng nó. Nhưng tay duỗi ra giữa chừng, đột nhiên nhớ ra hai con hàng này là yêu thú, chỉ sợ chúng nó không đồng ý. Kết quả trái lại hai con Quốc Bảo lại chủ động đưa đầu ra, cọ cọ lòng bàn tay cô.
Bộ lông tơ mềm mại cùng đôi tai đàn hồi siêu tốt, Thẩm Tiêu khóc mất.
Thích quá đi à!
Cầm Minh trông thấy hành động của cô, không khỏi buồn cười: “Ừ.” Anh ta đã phát hiện chúng nó từ lâu, chỉ là thấy chúng nó không có ác ý, mới vẫn luôn làm như không thấy. Bây giờ hai con Thực Thiết Thú còn biết lấy lòng cô, coi như là thông minh.
Còn Phong Diên ở một bên đã tức tối thở phì phì.
Ai mà không biết lông của Thực Thiết Thú cứng đến nỗi có thể đâm chết người, hai tên này vì lấy lòng Thẩm Tiêu, thế nhưng lại dỡ bỏ một thân linh lực ở chỗ này giả bộ đáng yêu?
Nghĩ vậy, nó nhịn không được lại nhắm mông hai anh em nhà kia mổ một lượt, mổ đến hai con thú gào khóc kêu la.
“Được rồi đủ rồi.” Thẩm Tiêu vội đứng ra giảng hòa, tay cô lưu luyến thu về từ đầu hai con Quốc Bảo, sau đó nghiêm mặt nói: “Rốt cuộc là thế nào đây? Tại sao lại đi theo chúng ta?”
Câu hỏi lần này đương nhiên là dành cho hai con Cục bột nếp.
Cục bột nếp thấy giả bộ ngây ngốc không hiệu quả, con đầu mập hơn mở miệng: “Đói đói.”
“Đói?”
Vì thế ấy hả?
“Đói.” Con còn lại lúc này cũng nói.
“Các ngươi đói cái đấm.” Phong Diên xông lên cho hai anh em này mỗi con một đá: “Cách tám trăm dặm là rừng trúc của Thực Thiết Thú các ngươi, bao nhiêu trúc như thế các ngươi không đi gặm, ở đây làm bộ đáng thương.” Muốn cướp đồ ăn của nó? Không có cửa đâu!
Nhưng hai anh em chúng nó đã biết người có tiếng nói là ai, mỗi con ôm một chân Thẩm Tiêu không buông, miệng la: “Đói đói.”
Thẩm Tiêu bị ôm chặt cứng, cô dở khóc dở cười, cuối cùng bất đắc dĩ: “Được rồi được rồi.”
Ai có thể khước từ yêu cầu của Quốc Bảo chứ.
Vì thế Thẩm Tiêu nửa đêm dậy tăng ca, làm bữa ăn khuya cho mọi người.
Hỏa Tinh Tinh Ngưu lúc nãy còn dư lại, Thẩm Tiêu cho họ thưởng thức thịt trâu cuộn nướng béo giòn.
Bên này đống lửa, Thẩm Tiêu nướng thịt, bên kia đống lửa, ba con yêu thú ngồi xếp hàng, đợi Thẩm Tiêu phát đồ ăn cho chúng nó. Ánh lửa màu cam phủ lên làm cho nét lạnh lùng trên người Cầm Minh như cũng bao bọc một tầng sáng ấm, làm cho đêm nay anh ta phá lệ nhu hòa hơn.
Cục bột nếp được ăn thịt trâu nướng cuộn vui lắm, ăn đến gật gù thích chí, sau đó dùng đôi mắt đen tràn ngập chờ mong nhìn Thẩm Tiêu, thỉnh cầu thêm một phần nữa.
Bất thình lình Phong Diên toát ra địch ý ngùn ngụt với hai tên bên này, nhưng nó lại nghĩ không ra vì sao tộc nhân này lại đối tốt với hai con Thực Thiết Thú như vậy. Không không, thái độ đó đã không thể dùng từ đối tốt để hình dung, ánh mắt kia đã sắp thành bà nội nhìn cháu trai rồi, chẳng lẽ cô không sợ hai con Thực Thiết Thú này mang lòng gây rối?
Hỏa tinh Tinh Ngưu nướng hết, không chờ Cầm Minh mở miệng, Phong Diên tiên phong đuổi khách nói: “Thẩm Tiêu mệt rồi, phải nghỉ ngơi. Các ngươi cũng ăn no rồi, về lãnh địa của các ngươi đi.”
Nhưng đám cục bột nếp không để ý đến nó, con nọ theo con kia tựa vào bên cạnh Thẩm Tiêu, cứ như vậy ôm ngủ.
Thẩm Tiêu có chút vi diệu đánh mắt nhìn Cầm Minh, cô rất thích Quốc Bảo không sai, nhưng vẫn có phần kiêng dè. Nhưng thấy Cầm Minh gật đầu, cô vui sướng tức thì trái ôm phải ấp cục bột nếp ngủ trên giường trúc.
Nhìn một màn này Phong Diêu trợn mắt há mồm.
Dựa vào cái gì chứ…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.