Trò Chơi Sinh Tồn Đói Khát

Chương 77:




Sở dĩ để ba người họ đi thông quan thủy trại, cô khó tránh khỏi có ý muốn ra sức tuyên truyền một lượt. Tự mình năn nỉ người khác mua đồ của mình, nhất định không bằng người khác tự chủ động tìm đến cửa. Ngoài điểm này ra, chính là cô cũng nên đào tạo một vài người chơi hàng đầu. Trò chơi cũng giống với hiện thực, đồ tốt nhất mãi mãi là đồ quý hiếm. Ví dụ những nguyên liệu hiếm có đó, người ngoài sẽ không tùy tiện đưa cho cô.Thu Nhĩ Trư Mao với hai người còn lại bàn bạc xong thì chào tạm biệt Thẩm Tiêu và rời khỏi tiệm cơm.
Thẩm Tiêu cũng không hỏi họ xài số tiền này như thế nào, nhưng sau khi Thu Nhĩ Trư Mao mua trang bị xong, anh ta đưa từng chi phí cho Thẩm Tiêu xem.
Không nói những cái khác, tính cách làm việc dựa theo quy tắc trò chơi như vậy của anh ta, Thẩm Tiêu rất thích. Ít nhất sau này xảy ra chuyện gì, anh ta cũng sẽ không phải khiến bản thân xấu hổ.
Sau khi mua trang bị xong, Thẩm Tiêu dựa theo quy cách của năm người, chuẩn bị cho mỗi người 10 bộ thức ăn màu tím, sau đó dõi mắt tiễn họ ra khỏi thành Lâm Giang.Thời gian trôi qua từng chút một.Buổi chiều hôm đó, nửa tiếng trước khi đóng trò chơi, đột nhiên hệ thống thông báo đến toàn máy chủ - Chúc mừng đội do người chơi Thu Nhĩ Trư Mao dẫn đầu đã thông quan phó bản của thủy trại thành Lâm Giang.
Thế giới yên lặng được vài giây, sau đó ai nấy cũng nhốn nháo hết cả lên!
“Thu Nhĩ Trư Mao là ai? Sao trước kia tôi chưa từng nghe qua.”
“Lão đại Trần Tâm còn chưa qua ải, để cho một tên vô danh tiểu tốt giành được danh hiệu người qua ải đầu tiên?”
“Trời ạ, giờ mới vừa đến cấp 10 mấy ngày, còn chưa nổi một tuần, phó bản cấp 10 đã qua ải? Người thành phố Lâm Giang mấy người có cần mạnh vậy không.”
“Thu Nhĩ Trư Mao này cũng là người chơi tuyến 1000 của chúng ta, không thể tưởng tượng được nhỉ. Người vượt qua phó bản cấp 5 và cấp 10 đều đi ra từ trong thôn chúng ta.”
Nghị luận sôi nổi trên kênh thế giới, mấy người Trần Tâm mới vừa bị đầu mục Thủy Trại diệt đội lại cảm thấy cổ mắc phải con ruồi, cực kỳ khó chịu.
Thu Nhĩ Trư Mao này, người thôn khác không biết, nhưng bọn họ lại biết là ai. Từng có một đoạn thời gian, đồ mà bọn họ tìm được là nhặt lại thừa của anh ta.
Hiện tại bọn họ chẳng những không nhặt đồ thừa của anh ta, kết quả người ta trực tiếp qua ải vượt qua phó bản trước cả anh ta.
Đùa gì vậy.
Dù cho cảm thấy khó tin đi nữa, sau khi Trần Tâm điều chỉnh cảm xúc một chút, vẫn nhấn mở khung trò chuyện của Thu Nhĩ Trư Mao: “Chúc mừng, người anh em.”
Thu Nhĩ Trư Mao bên kia lại không trả lời anh ta, bởi vì lúc này khung trò chuyện riêng của anh ta đã bùng nổ, anh ta hoàn toàn không nhìn thấy.
Ông lão bên cạnh vui mừng: “Không nghĩ tới lúc còn sống chúng ta còn có thể vẻ vang như vậy một hồi.”
“Tôi cũng không nghĩ tới ha ha ha, vừa nãy giây phút Boss ngã xuống, tôi cảm thấy mình như là quay về hồi còn trẻ, huyết dịch sôi trào.”
Trừ hai vị trưởng bối, ba người khác làm sao cũng không ổn. Bọn họ cũng biết kỹ năng của mình không được, cho nên đối với loại vinh dự này cơ bản nghĩ cũng không dám nghĩ. Dù cho hiện tại, bọn họ quả thật lên bảng thông báo nhưng vẫn còn có một cảm giác đang nằm mơ.
“Là mơ đúng không?.”
“Mới không phải mơ đâu.”
“Cậu đánh tôi một cái đi.”
Mấy người bọn họ còn đang hưởng thụ loại hưng phấn này, Trần Tâm đợi một hồi lâu mà chưa được đáp lại, vì thế đi đến cửa phó bản nhìn thời gian qua cửa của năm người một lần.
4 Boss của phó bản Thủy Trại, hiện tại bọn họ kẹt ở vị trí cuối cùng. Dựa theo tính toán của anh ta mà nói, qua hết toàn ải có lẽ khoảng 3 tiếng là được, nhưng anh ta chú ý tới toàn bộ thời gian thông qua toàn ải của đội ngũ Thu Nhĩ Trư Mao này là 5 tiếng rưỡi.
Nếu là người chơi cao cấp, ở trên cơ sở có thể qua ải, sẽ không uổng công lãng phí nhiều thời gian như vậy. Thật ra anh ta đã đoán được, mấy người Thu Nhĩ Trư Mao này có thể qua hết ải, khả năng rất lớn chính là bởi vì NPC đó. Chắc chắn là có món ăn cô cho, nếu không dựa vào cái gì mà vô danh tiểu tốt cũng có thể đè lên đầu bọn họ.
“Đi thăm dò thử xem NPC tên Thẩm Tiêu của Tân Thủ Thôn kia rốt cuộc là chuyện gì vậy.” Anh ta nói với hội trưởng công hội. Công hội của bọn họ mang tính chất game thủ chuyên nghiệp, hội trưởng công hội tương đương với nhân vật quản gia.
Rất nhanh hội trưởng công hội bên kia đã đưa ra trả lời: “Không tìm thấy NPC kia.”
“Không tìm thấy là ý gì?”
“Chính là Tân Thủ Thôn không có NPC này.”
“Không thể nào.” Một NPC thôi chẳng lẽ còn có thể chạy sao. Ý niệm trong đầu chợt lóe qua, Trần Tâm đột nhiên nghĩ đến cái gì đó: “Hiện tại cậu bảo người ta đi thành Lâm Giang tìm thử xem.”
Khoảng hơn mười phút sau, hội trưởng công hội không trả lời tin nhắn, nhưng Thu Nhĩ Trư Mao trả lời tin nhắn của anh ta. Bên kia Thu Nhĩ Trư Mao vô cùng bình tĩnh, trực tiếp đem tất cả đồ ăn vặt Thẩm Tiêu đưa cho anh ta, nói: “Lão đại, tôi biết anh muốn hỏi gì, chẳng qua là chúng tôi cắn thuốc cứng rắn vượt qua thôi.”
Tin nhắn này vừa nhắn tới, mấy người đồng bạn của Trần Tâm không hẹn mà cùng nói một tiếng “Má nó”.
Bọn họ rất nghẹn khuất, quả thật vô cùng nghẹn khuất. Loại phó bản này tất cả mọi người dựa vào kỹ năng để qua ải, kết quả những người này trực tiếp mở hack. Điều này làm cho bọn họ cảm thấy rất không công bằng.
“Bao nhiêu tiền?” Trần Tâm cũng không quá bức bối, trực tiếp hỏi giá.
Lúc này Thu Nhĩ Trư Mao đợi thật lâu mới trả lời anh ta: “Ngại quá, vừa nãy người hỏi giá nhiều quá, trả lời chậm. Chỗ bên tôi tạm thời vẫn chưa định giá, bởi vì thứ này ít, thật sự không biết ra giá bao nhiêu mới ổn…”
“Vậy có giá báo cho tôi biết trước, không hài lòng chúng tôi có thể tăng thêm.” Trần Tâm bỏ lại một câu như vậy, rồi tắt trò chuyện riêng.
Bên này Thu Nhĩ Trư Mao nhận được rất nhiều đối thoại tương tự, cũng có người sau khi biết Thu Nhĩ Trư Mao là dựa vào ngoại lực qua ải, trên kênh thế giới bình luận bọn họ vô sỉ: “Dựa vào thuốc NPC cấp lấy người qua ải đầu tiên, còn không biết xấu hổ mà khoe ở đây.”
“Đây không phải là ba gã đàn ông bị NPC bao dưỡng thôi à, thế nào, ăn cơm mềm ngon không?”
“Nếu tôi có thuốc, tôi cũng có thể qua toàn bộ ải. Phía quản lý không đưa ra lời giải thích gì à?”
Đối mặt với những lời giễu cợt này, đám người Thu Nhĩ Trư Mao còn chưa nói gì, Thu Nhĩ Kê Mao trực tiếp trả lời trên kênh thế giới: “Cám ơn chị Thẩm Tiêu đưa danh hiệu người qua ải đầu tiên cho người ta, người ta rất vui vẻ ~ ở đây một mình thổ lộ với chị ấy một chút, moa moa ~”
“…”
“??????”
“Ọe…”
Thế giới bỗng chốc toàn là tiếng ói.
Bọn họ xem như đã nhìn ra, mấy tên này không có liêm sỉ gì, ăn cơm mềm cực kỳ ngon miệng.
Lúc này, Trần Tâm đang đi luyện cấp nhận được trả lời của hội trưởng công hội: “Tìm được NPC đó rồi, ở một nhà hàng phố Chu Tước. Danh hiệu của cô ấy thay đổi, hiện tại là đầu bếp sơ cấp.”
Đầu bếp sơ cấp…
Trần Tâm nhớ đến ngày hôm qua em gái đầu bếp nào đó trong công hội oán giận: cấp bậc nấu nướng thật khó thăng cấp, chỉ có nấu ra đồ ăn phẩm chất màu tím mới có thể được công hội tán thành. Cũng lâu như vậy rồi, tôi vẫn kẹt ở hạng hai phẩm chất màu xanh lam. Đầu bếp sơ cấp phải mười món, đến ngày tháng năm nào tôi mới được thăng cấp chứ.
“Tôi biết rồi. Tôi tự mình đi gặp cô ấy.” Trước kia cho tới bây giờ Trần Tâm không quan tâm việc này, một lòng chỉ có luyện cấp. Nhưng trải qua việc này, anh ta cảm thấy có quan hệ tốt với một vài NPC không phải là chuyện xấu.
Trở lại thành Lâm Giang, Trần Tâm tìm được tiệm cơm đó, cũng gặp được Thẩm Tiêu đang bận rộn ở bên trong.
Sau bếp đồ ăn lóe ra ánh sáng màu tím làm cho anh ta cảm thấy có chút ngu ngơ, là anh ta sai, xem nhẹ sức mạnh của NPC.
Thẩm Tiêu nhìn thấy anh ta, không bất ngờ chút nào.
Hiện tại cô đang làm thịt hấp, đang xử lý nguyên liệu nấu ăn, thấy anh ta đến đây, cũng không dừng tay, nói: “Tiệm cơm chỉ mỗi điểm ấy không tốt lắm, dù là kẻ nào cũng có thể tới cửa.”
Trần Tâm không nghĩ tới NPC này đã vậy còn có trí năng, anh ta có chút kinh ngạc: “Thật có lỗi, tôi nghe nói chỗ các hạ có không ít món ngon cao cấp bán ra, cho nên mới tìm lại đây.”
“Việc này anh đi tìm Thu Nhĩ Trư Mao thương lượng đi.” Thẩm Tiêu giơ tay chém xuống, ‘thịt ba chỉ màu mỡ’ lúc trước thu được rất nhanh đã bị cắt thành miếng thịt hai centimet. Miếng thịt ba chỉ, có lẽ là bởi vì là lợn rừng rơi xuống từ trên người Boss, màu sắc trở thành một loại bóng láng non mịn.
“Nhưng tôi càng muốn bàn vụ giao dịch này với các hạ.” Trần Tâm nói, trên đường tới anh ta đã nghĩ xong rồi: “Các hạ hẳn là muốn thăng cấp bậc nấu nướng đúng không. Thứ tôi nói thẳng, đám người Thu Nhĩ Trư Mao quá yếu, hiện tại bọn họ có thể dựa vào sự mạnh mẽ của cô qua ải, nhưng sau này chưa chắc vẫn có thể như thế. Hơn nữa đầu bếp muốn trưởng thành cần lượng lớn tài nguyên. Mà những thứ này, tôi đều có thể cung cấp cho cô.”
“Anh?” Thẩm Tiêu còn đang thái thịt, thị hấp không thể quá mỏng, nếu không chất thịt quá mỏng, mùi không dậy tới: “Anh là đại biểu một người, hay là cả thế lực phía sau anh?”
“Tôi đại biểu mọi người trong công hội chúng tôi.” Trần Tâm nói: “Chúng tôi đều nguyện vì các hạ dốc sức phục vụ.”
“Điều kiện tiên quyết là muốn tôi nỗ lực đến nơi đến chốn đúng không?” Thẩm Tiêu buông dao xuống trong tay xuống: “Nhưng anh có thể tạo điều kiện cho tôi, những người khác cũng có thể cho tôi giống vậy. Tôi cảm thấy anh cần ngẫm lại cho thật kỹ, anh có thể cho tôi điều kiện gì khiến tôi động lòng.”
Thật ra Thẩm Tiêu hiểu được, một công hội trợ giúp cô đương nhiên phải lớn hơn vài người. Hơn nữa Trần Tâm là người chơi cấp cao, nếu có thể mượn sức anh ta, đối với cô mà nói tương lai chắc hẳn cực kỳ nhiều niềm vui bất ngờ. Cho nên cô mới không từ chối trò chuyện với Trần Tâm.
“Chúng tôi có thể ưu tiên cung cấp nguyên liệu nấu ăn đặc thù cho cô.” Trần Tâm nói.
Thẩm Tiêu lắc đầu, cười tủm tỉm đáp: “Cái này vẫn chưa đủ.” Trước mắt cô chiếm thế chủ động tuyệt đối, chút đãi ngộ ấy của Trần Tâm, rất thấp.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.