Trò Chơi Sinh Tồn Đói Khát

Chương 55:




Với việc đóng cổng thành, trong thành đã có rất nhiều người phẫn nộ, bởi vì tin tức về khả năng xảy ra bệnh dịch chưa được truyền đi, tâm trạng của mọi người vẫn còn tốt và họ có thể chấp nhận rằng thành chỉ đóng cửa trong nửa ngày, một ngày, dẫu sao thì chuyện cũng liên quan đến tri phủ đại nhân, cho dù bất mãn bọn họ cũng chỉ có thể nhịn xuống.Nhưng Thẩm Tiêu biết, trừ không phải dịch bệnh, nếu không khoảng cách mở thành lại còn xa vời vợi không thời hạn.
Quan phủ dường như cũng biết những điều này, họ lấy lý do truy bắt thích khách, đến từng nhà từng hộ kiểm tra. Nhưng nhân lực cũng có lúc cạn, bọn họ vừa ngóc đầu lên thì số người tử vong trong thành bắt đầu tăng nhanh.
Ngày thứ hai phong tỏa thành, số người tử vong vì bạo bệnh ở trong thành tăng lên một người, ngày thứ ba tăng mạnh lên ba người. Nhưng mà quan phủ che giấu tin tức này, không công khai ra ngoài, nhưng giấy không thể gói được lửa, thế nào cũng sẽ có người biết.
“Là bệnh dịch, nhất định là bệnh dịch……” Đại phu Triệu giúp quan phủ kiểm tra xác chết xong, mặt không hề đổi sắc, về đến nhà lập tức bảo vợ nhanh chóng thu dọn đồ đạc: “Chúng ta phải đi mau thôi, mau rời khỏi đây.”
Người vợ khó xử: “Nhưng bây giờ đang phong tỏa thành……”
“Phong tỏa thành cũng phải đi.” Đại phu Triệu xanh mặt, nói: “Không đi thì ch/ết là cái chắc.”
Cả nhà mang đồ đạc lên xe ngựa đi thẳng một đường đến cổng thành, cổng thành đã có không ít người đứng đợi ở đó rồi, đều là đang đợi ra thành làm việc.
Xe ngựa đi không được, đại phu Triệu chỉ có thể xuống xe đến chỗ cổng thành cầu xin người canh gác: “Cậu này, tôi là một đại phu. Ngoài thành có người mắc bệnh nặng, bây giờ nhất định phải rời khỏi thành mới được, cứu người như cứu hỏa, mong cậu giúp cho.”
“Bây giờ tất cả mọi người đều không được ra vào, mau về đi.” Người canh gác mất kiên nhẫn, nói: “Mau tránh ra, nếu không trực tiếp tiễn ông vào tù.”
Đại phu Triệu làm gì chịu từ bỏ như thế, ông ta quỳ xuống dập đầu với vệ binh: “Cầu xin cậu đấy, tôi thật sự phải rời khỏi thành, vô cùng cấp bách.”
Bên cạnh có người thấy vậy không nhẫn tâm, cũng nói giúp ông ta: “Ông ấy là một đại phu, cậu cho ông ấy ra đi.”
“Đại phu cái gì, có phải ông chứa chấp thích khách không?” Người canh gác quát: “Tiểu Lý, đưa ông ta xuống dưới thẩm vấn.”
Một vệ binh trẻ tuổi hơn một chút đi ra, đại phu Triệu thấy cầu xin không được ngược lại còn bị vu oan, tức đến quát lên: “Trong thành có dịch bệnh, các người còn không thả cho chúng tôi đi, là muốn chúng tôi ở đây đợi ch/ết sao! Đám người ngu xuẩn các người, muốn ch/ết cũng đừng kéo chúng tôi vào!”
Ngay sau khi những lời này được phát ra, đã có một sự náo động. Ngay cả vệ binh trẻ tuổi kia cũng choáng váng.
“Nói bậy, tà thuyết mê hoặc quần chúng!” Người canh gác sầm mặt lại, tiến tới nhanh chóng bịt miệng đại phu Triệu lại: “Mau đưa ông ta xuống!”
Đại phu Triệu bị lôi xuống, nhưng lời của ông ta vẫn dấy lên làn sóng dư luận ở cổng thành.
“Thật sự có dịch bệnh sao? Không phải chứ, tại sao tôi chưa nghe nói đến?” “Cũng đâu nghe đại phu nói đâu.”
“Người mối lái Tiền chết vào mấy ngày trước, nghe nói là ch/ết không được bình thường, và cả người nhà anh ta nữa……”
“Cả nhà bọn họ không phải bị kẻ thù hạ độc chết sao?”
“Nghe nói phía tây thành có một nhà, lúc chết hai tai, hai mắt, mũi và miệng đều chảy máu.” “Phía nam thành cũng có, cũng chảy máu mũi, miệng, hai tai và hai mắt.”
Mọi người bàn tán đến cuối cùng rồi đưa mắt nhìn nhau: “Không phải thật sự có dịch bệnh đấy chứ?”
Nhất thời lòng người lo sợ, hoang mang.
“Nghe nói trong thành có dịch bệnh, đây là thật sao?” Mẹ Kim Đào với mẹ Phạm Nguyệt cũng đến hỏi Thẩm Tiêu, nhưng Thẩm Tiêu chỉ có thể bảo họ đừng nhẹ dạ cả tin, bây giờ cho dù như thế nào cũng đừng ra ngoài, quan sát tình hình.
Bởi vì mẹ Kim Đào ở trong Từ Tế Đường, Thẩm Tiêu còn hỏi thăm tình hình Từ Tế Đường của cô ta, cũng bảo cô ta quay về nói với những người khác một tiếng, thuận tiện giữ khoảng cách. Nhưng mọi người trong Từ Tế Đường ngủ giường ghép liền, và người trong đó nhất định phải ra ngoài làm việc mới có thể có miếng cơm ăn, lời này của cô quả thực……
“Mọi người dọn đến chỗ tôi đi.” Thẩm Tiêu nói, căn nhà mà cô thuê có hai tầng trên dưới, phía dưới có ba phòng, lầu trên cũng ba phòng. Mỗi người một phòng, có thể ở được sáu người.
“Cái này……” Mẹ Kim Đào bọn họ còn định từ chối.
Nhưng Thẩm Tiêu đã đưa ra quyết định giúp họ rồi: “Bây giờ lập tức đi thu dọn đồ đạc, mau lên!”
Thẩm Tiêu rất ít khi có biểu cảm nghiêm khắc như vậy, nhưng một khi cô trở nên nghiêm khắc thì những người khác cũng không dám không nghe theo.
Trưa ngày hôm đó, ba người Kim Phạm đến ở. Hơn nữa nghiêm túc làm theo như lời Thẩm Tiêu nói, mỗi người một phòng. Bởi vì không chắc chắn lắm ba người mới đến có vấn đề gì không, nên Thanh Thủy đã bị Thẩm Tiêu đuổi về chỗ ở của cậu ta.
Buổi tối mà họ dọn vào, trong gia đình ở cùng một con hẻm với họ, cũng có người chảy máu mũi mà ch/ết rồi, mẹ Kim Đào nghe thấy động tĩnh thì rơi cả đũa xuống đất.
“Thật sự là dịch bệnh sao?” Cô ta hỏi Thẩm Tiêu với giọng run run.
Thẩm Tiêu cũng không chắc chắn, cô cảm thấy phải, nhưng cô nói là không phải.
Buổi chiều, Thẩm Tiêu ra ngoài.
Cô muốn tìm Chử Đình lấy đáp án.
Nhưng cô đợi ở cổng nha môn đến trời tối, người bên trong ra ra vào vào, mà từ đầu đến cuối cô vẫn chưa thấy Chử Đình.
Đợi mãi cho đến khuya, nha môn đột nhiên truyền đến động tĩnh, sau đó cô nhìn thấy Chử Đình ăn mặc rất kín đáo đi ra.
Cổng nhà môn, Chử Đình cũng phát hiện ra cô rồi. Lúc hai người đưa mắt nhìn nhau, Chử Đình tỏ ý bảo những người khác dừng bước, anh đi lại phía Thẩm Tiêu: “Có chuyện sao?”
“Tôi đoán đúng rồi sao?” Thẩm Tiêu cũng không dài dòng.
Chử Đình gật đầu.
Lòng Thẩm Tiêu nặng trĩu: “Thế có gì tôi có thể làm được không?”
Chử Đình quan sát cô từ trên xuống rồi nói: “Cô chắc không?”
Thẩm Tiêu biết ý anh hỏi cô là có thể chống cự lại được dịch bệnh không: “Chắc, tôi sẽ không bị nhiễm.”
Một người không sợ dịch bệnh, quả thực lúc này có tác dụng rất lớn. Hơn nữa, Thẩm Tiêu còn khác với người bình thường.
“Ông Chu, ông qua đây.” Chử Đình gọi tổng bổ đầu Chu đến trước mặt Thẩm Tiêu, chỉ chỉ Thẩm Tiêu và nói: “Kể từ bây giờ trở đi, ông nghe theo cô ấy.” Sau đó anh lại hỏi Thẩm Tiêu: “Dám gi/ết người không?”
Thẩm Tiêu cầm thanh kiếm ở thắt lưng bỏ lên tay: “Không phải anh rõ nhất sao?”
“Thế thì tốt.” Chử Đình ném tấm lệnh bài cho cô: “Bây giờ quan phủ đang tập trung người bị nhiễm đến trường học, nhưng quá nhiều người bị nhiễm, mà đại phu lại không đủ. Cô phải mời tất cả đại phu có thể mời được đến trước khi trời sáng. Lệnh bài này cho cô, chuyện bên trường học cũng do cô phụ trách. Nếu như có người gây chuyện thì cứ g/iết, không cần phải thông báo.”
Nói xong, Chử Đình dẫn những người mặc áo giáp kia rời đi với sát khí đằng đằng, để lại Thẩm Tiêu nhìn tấm lệnh bài trong tay, chỉ cảm thấy nó rất nặng.
Việc không thể chậm trễ, Thẩm Tiêu và tổng bổ đầu Chu lập tức đến y quán mời người.
Dù Thẩm Tiêu đến thế giới này đã được gần một tháng, nhưng cô vẫn chưa hiểu nhiều về tòa thành mười mấy vạn nhân khẩu này, mọi thứ đều rất mơ hồ, càng khỏi phải nói đến việc đến y quán rồi, việc mời đại phu vẫn do tổng bổ đầu Chu ra mặt.
Cũng may tổng bổ đầu Chu cũng không vì Chử Đình bảo ông ta nghe lời một cô gái như Thẩm Tiêu mà mặc kệ không làm. Ngược lại ông ta còn kiên nhẫn nói cho Thẩm Tiêu biết con đường này có những y quán nào.
Lúc đang nói chuyện, hai người đã đến một y quán gần nhất. Cửa lớn của y quán đóng chặt, bên ngoài có gắn một tấm thẻ bài ghi “Tạm thời không xem bệnh”. Thẩm Tiêu đi lên gõ cửa, bên trong không có chút động tĩnh nào. Vẫn là tổng bộ đầu Chu đứng trước cửa gọi, bên trong mới truyền ra chút tiếng động đứt quãng.
Biết bọn họ đến mời đại phu xem bệnh, hai vị đại phu trấn thủ đều không chịu ra ngoài.
“Tổng bộ đầu vẫn là mời người khác đi.”
Câu nói này trở thành câu nói mà Thẩm Tiêu nghe nhiều nhất trong chiều hôm nay.
Một nhà, hai nhà... Hai người Thẩm Tiêu đã gõ cửa toàn bộ mấy y quán gần nha môn, phần lớn đều không đồng ý xem bệnh. Vị duy nhất đồng ý, sau khi biết phải đến học phủ lập tức ôm hòm thuốc bỏ về giữa đường.
Đi hỏi hết cả một canh giờ, thể lực hai người có tốt thế nào đi chăng nữa thì cũng có chút mỏi chân. Lại lên đường đến y quán tiếp theo, tổng bổ đầu Chu thở dài: “Nếu là bình thường, ta tự mình đến cửa, gọi một cái là bọn họ sẽ đồng ý ngay. Bây giờ thì khác rồi, bọn họ ngửi được mùi, xem ra đã quyết tâm muốn phòng vệ.”
Người khác sợ chết, bọn họ cũng không có cách nào.
Lúc bọn họ quay về sau khi thất bại ở y quán tiếp theo, lại đụng phải một người trên đường về, là một cụ già tóc bạc da mồi. Thẩm Tiêu không biết là ai, nhưng tổng bộ đầu Chu lại vội nghênh tiếp: “Lương đại phu, sao ngài lại tới đây?”
“Ta thấy mãi mà chẳng có đại phu khác đến nên để mấy đệ tử của mình đến học phủ ổn định cục diện trước, ta tự đi mời.”
Đại khái là mỗi một ngành một nghề đều có uy quyền của nó, người trước đó vẫn luôn từ chối tổng bổ đầu Chu, giờ đứng trước mặt Lương lão đại phu lại bị ông ta giáo huấn như cháu trai: “Thầy thuốc chúng ta sinh ra chính là vì hành y cứu người, cửa ải này đang cần chúng ta, nếu đến chút can đảm này mà cũng không có thì làm đại phu làm quái gì nữa!”
“Lương sư, tôi...”
Lương lão đại phu lại không muốn nghe ông ta kiếm cớ, nhìn thẳng ông ta nói: “Ông đi hay không đi?”
Vị đại phụ này đấu tranh tư tưởng trong chốc lát rồi cắn răng quay vào nhà, mặc kệ sự phản đối của người nhà, lấy hòm thuốc đi ra.
Lúc Tôn Viễn Chí gia nhập đội ngũ của bọn họ, trên mặt Thẩm Tiêu có chút cảm động.
Bọn họ không giống với ông ta. Không phải là bọn họ không biết nguy hiểm, mà là biết rất rõ ràng, nhưng vẫn không chùn bước mà đi trên con đường đó, chỉ vì bọn họ là thầy thuốc.
Chính những người như thế mới xứng đáng được bảo vệ.
“Lương lão, nếu chúng ta chỉ đi bộ thì sợ là không nhanh được. Chúng ta đi đến ngõ Tam Thụ trước đã, nhân lúc đó tôi gọi một chiếc xe ngựa đến, như thế tốn ít thời gian công sức hơn.” Thẩm Tiêu nói.
Đề xuất của cô đạt được sự đồng thuận của tất cả mọi người.
Ngõ Tam Thụ chính là con ngõ nơi Chử Đình ở. Thẩm Tiêu gõ cửa để Thanh Thủy dắt xe ngựa của Chử Đình ra ngoài, ở trên đường, thừa dịp không có ai, Thẩm Tiêu mua 20 bộ đồ phòng hộ và 30 cái khẩu trang từ trong trung tâm mua sắm ảo, tốn hết 13000 tích phân.
Sau khi để Lương lão lên xe, cô bảo bọn họ mặc đồ phòng hộ vào: “Nhất định phải mặc cái này, sau khi mặc trừ khi trở về phòng mình không thì nhất quyết không được cởi ra. Tổng bộ đầu Chu, khẩu trang cho ngài, cũng giống như thế, không có việc gì thì đừng kéo xuống.”
“Đây là cái gì?” Tổng bộ đầu Chu nhìn cái đồ chụp màu trắng trong tay, vẻ ngoài có chút kỳ lạ.
“Phòng ôn dịch truyền nhiễm.” Thẩm Tiêu không rõ bọn họ nghe có hiểu hay không: “Một người nhiễm bệnh, sau đó cả nhà đều chết bất đắc kỳ tử, tám chín phần đây là ôn dịch có tính truyền nhiễm. Mà con đường lây nhiễm phần lớn là thông qua mắt mũi miệng, đeo khẩu trang là để phòng ngừa nước bọt của người khác bay vào miệng ngài.”
Thẩm Tiêu không phải nhân viên chuyên nghiệp, nói nguyên lý loạn xạ cả lên. Ba người khác có mặt ở đây, tổng bộ đầu Chu bày ra vẻ mặt làm sao có thể, Tôn đại phu cũng thấy không thể tưởng tượng nổi, chỉ có Lương sư trầm ngâm một lát rồi bảo ba người bọn họ cái gì nên mặc thì mặc, nên đeo thì đeo, tranh thủ thời gian.
Bởi vì có Lương lão, mấy y quán tiếp theo bọn họ gõ cửa, cứ mười người thì có một hai người đồng ý đi theo Lương lão. Tuy đa số mọi người vẫn sợ chết, nhưng cho dù có là thế thì đội ngũ của đám Thẩm Tiêu cũng đã lớn mạnh hơn không ít.
Với những người không đi, Lương lão cũng không trách cứ bọn họ như đối với Tôn đại phu.
“Tham sống sợ chết, bình thường mà thôi.”
Sắc trời đã sáng dần, xe ngựa mang theo chín vị đại phu rong ruổi khắp các cung đường, rất nhanh đã đến học phủ.
Trước cửa học phủ có bộ khoái đặc biệt trông coi. Còn chưa vào trong mà Thẩm Tiêu đã ngửi được một mùi thuốc nồng đậm, đắng nghét, chỉ ngửi thôi cũng khiến cho người ta liên tưởng đến cái chết. Lại bước vào cửa, người bên trong đi đi lại lại, còn có biết bao tiếng khóc vô cùng thống khổ - nơi này chính là địa điểm chết chóc nhất cả cái thành Lâm Châu này.
“Tổng bộ đầu Chu đừng vào trong.” Thẩm Tiêu nói, chỉ đeo một cái khẩu trang, cô lo đối phương không chịu được. Mà đồ phòng hộ thì cô muốn để lại cho mấy đại phu.
Không biết vì sao Chử Đình lại không lấy mấy thứ này ra. Nếu nói anh tiếc tích phân, nhưng anh cũng đã tới rồi, không đến nỗi tiếc mấy tích phân này chứ. Chẳng lẽ người sắp thoát khỏi thế giới, tích phân sẽ tạm thời bị khóa? Hay là trở về 0 trước?
Vừa suy nghĩ linh tinh trong chốc lát mà Thẩm Tiêu đã theo Lương sư đến đại đường của học phủ. Bước vào trong, nhìn cảnh tượng trước mặt, trong nháy mắt Thẩm Tiêu đã hiểu tại sao Chử Đình lại muốn giao bên học phủ cho cô - hơn ba mươi bệnh nhân đang nằm bên trong đại đường của học phủ, bởi vì trời lạnh, bên ngoài dùng chăn bông thật dày làm rèm che để cản trở khí lạnh, điều này cũng dẫn đến bên trong có mùi rất khó ngửi, đồng thời cũng tạo điều kiện cho vi khuẩn gây bệnh sinh sôi nảy nở.
“Đây đều là những bệnh nhân đã chẩn đoán chính xác?” Thẩm Tiêu vừa phát đồ phòng hộ cho những đại phu khác vừa nói.
“Đúng.”
“Chỉ khi được chẩn đoán chính xác thì mới bị đưa đến đây?”
“Đúng thế.”
“Học phủ còn bao nhiêu phòng trống?” Thẩm Tiêu hỏi.
“Ngoại trừ học xá, phòng của phu tử, căn bản những phòng khác đều trống. Sao chúng tôi phải mặc cái này?”
“Lương lão nói, mau mặc vào đi!” Thẩm Tiêu hỏi xong thì ra ngoài tìm tổng bổ đầu Chu, vừa phân phát khẩu trang cho những bộ khoái khác vừa nói: “Những bệnh nhân được tiếp nhận đều được đưa đến đây à? Học sinh và phu tử trong học xá vẫn còn ở trong đó chứ?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.