Trò Chơi Sinh Tồn Đói Khát

Chương 53:




Theo như thường lệ, quầy hàng của Thẩm Tiêu mở đến buổi sáng bán hết sẽ dọn hàng, nhưng từ sau khi cô bán canh, cứ có người đến hỏi buổi trưa còn bán canh không. Nhìn cách ăn mặc của họ, Thẩm Tiêu biết những người này có lẽ đều là người khuân vác ở bến đò gần đó.Có một con sông kéo dài đến thành phố Lâm Châu, và hai bên sông nội thành là những bến đò tư nhân. Những người khuân vác này chuyên giúp chuyển hàng hóa và kiếm sống bằng cách làm việc nặng nhọc.
“Có bán.” Thẩm Tiêu nói.
“Thế thì tốt quá rồi.” Những người đó cười. Đợi đến trưa, Thẩm Tiêu thấy họ kết bè kết đội đến rồi, một người chỉ gọi một chén canh, sau đó họ lấy bánh hoặc là màn thầu lạnh cứng từ trong người ra, ăn miếng bánh rồi húp miếng canh, ăn xong thì lại dẫn mọi người tiếp tục đi làm việc.
Thẩm Tiêu thấy vậy cũng không nói gì, nhưng kể từ ngày hôm đó, mỗi ngày quầy hàng của cô đến mở đến trưa. Hơn nữa bởi vì thiếu người làm, cô nhờ mẹ Phạm Nguyệt đến giúp một tay.
Lúc trước bán buổi sáng, sẽ chỉ ảnh hưởng đến việc kinh doanh của những người cùng bán đồ ăn buổi sáng ở xung quanh đó, sẽ không ảnh hưởng quá nhiều. Nhưng bây giờ buổi trưa cô cũng bán, mặc dù vẫn chỉ là buôn bán sủi cảo với canh, nhưng vẻ ngoài đông đúc quầy hàng cô vẫn thu hút ánh nhìn của người khác.
Một ngày hai ngày đã đành, liên tiếp mười ngày, nửa tháng, các quán ăn trên đường này nhìn quán đông khách hơn quán của mình, nhìn thế nào cũng thấy khó chịu. Ôn hòa một chút, chỉ là tay nghề người ta giỏi, không có cách nào khác. Nhưng người có một chút lai lịch, thì sẽ không nghĩ như vậy.
Thái Bạch Cư chính là một quán trọ có lai lịch như vậy. Chap 𝘮ới l𝗎ôn có tại ﹏ 𝑻𝘳ù𝘮𝑻𝘳𝗎𝓎ệ n.V𝙉 ﹏
Ông chủ quán trọ họ Hà, không phải nhân vật gì, nhưng ông ta nịnh bợ cậu em vợ của tri phủ đại nhân. Có tên tuổi của tri phủ đỡ đầu, ngày thường mấy vị quyền quý muốn đeo bám quan hệ cũng thích đến quán của ông ta tâng bốc, vì thế việc buôn bán cũng không tệ.
Quầy hàng của Thẩm Tiêu không ảnh hướng lớn đến việc làm ăn của quán ông ta, vốn dĩ ông chủ đó cũng không để tâm. Nhưng có một lần bị quyền quý nào đó từ ngoài cửa bước vào, nói đùa rằng bên này toàn là ăn mày, suýt chút nữa anh ta tưởng mình đi nhầm, bảo ông chủ Hà để ý, cũng có ý nghĩ đuổi những người ngoài đó đi.
Ông ta muốn đuổi người, phương pháp vô cùng đơn giản thô bạo, trực tiếp cho đám tay chân đi đập quầy hàng.
Trong mắt ông ta, một đám dân thường không có lai lịch mà thôi, đập thì cứ đập.
Vì thế hôm đó Thẩm Tiêu vừa dọn quầy hàng ra, thì bị một đám người đến đập nát bét, nồi chén bị vỡ, bếp lò bị đá đổ, sủi cảo nóng hổi cũng văng đầy dưới đất.
Bọn họ đến quá đột ngột, Thẩm Tiêu muốn ngăn cản nhưng bị chúng đẩy ngã xuống đất: “Cút ra!”
“Không được đập!” Mẹ Phạm Nguyệt bên cạnh vươn ra ngăn cản, bị tên côn đồ phía trước đá đống lửa than bên cạnh bếp lò, áo bông cô ta vừa mới mua lập tức bị lửa đốt.
Thẩm Tiêu định thần lại vội vàng đi dập lửa cho cô ta, nhưng cô nghe thấy những tên côn đồ đó đứng cười ha ha ở bên cạnh, tựa như đây là chuyện gì đó cực kì vui vậy. Thẩm Tiêu tức giận sôi gan, thanh kiếm cổ dưới vạt áo được cô nắm chặt trong tay.
Cô có bùa xé không gian, giết người như thế nào đều có thể chạy thoát được, cùng lắm thì đổi một nơi khác bắt đầu lại từ đầu. Hơn nữa tích phân của cô cũng đủ từ lâu rồi, quả thực không được thì thoát khỏi thế giới này thôi. Nhưng những tên cặn bã này, cô không muốn bỏ qua.
Lúc cô định ra tay thì có người lao đến: “Dừng lại!”
Là Thanh Thủy.
Những tên côn đồ đó nhìn thấy có người đến là ngoại quốc thì vẻ mặt mang vài phần xem xét: “Người ngoại bang? Chuyện chúng tôi từ khi nào đến lượt người ngoại bang quản thế?”
Thanh Thủy đỡ Thẩm Tiêu đứng dậy, thấy cô không bị thương, cậu ta ném một miếng bạc từ trong hầu bao của mình cho một người mà cậu ta biết gần đó: “Làm phiền đến nha môn mời tổng bổ đầu Chu đến một chuyến.”
(Tổng bổ đầu ( 总捕头): đầu mục bắt người, là người cầm đầu nhóm chuyên đi tầm nã, bắt người.)
Người đó cầm tiền rồi vội vã đi, mấy tên côn đồ này nghe như đang nghe chuyện cười vậy, bọn họ bắt chước Thanh Thủy, nói một cách quái gở: “Mời tổng bổ đầu Chu đến một chuyến. Mày tưởng mày là ai, còn có thể mời được tổng bổ đầu Chu sao? Hôm nay tao đập thì đập đấy, tao muốn xem thử ai sẽ đến giúp các người.”
Mấy người này nói xong bèn cho người tiếp tục đập. Họ không chỉ đập quầy hàng của Thẩm Tiêu, mà ở bên chỉ cần vẫn còn mở quầy thì họ sẽ đập. Một vài người nhanh thì đã dọn đi rồi, nhưng những người chậm thì đều bị bọn chúng đập nát bét hết.
“Cái này bảo chúng tôi phải sống thế nào chứ.” Xung quanh đều là tiếng la khóc, nhưng không ai dám cản.
Lúc con đường này bị đập một nửa thì lại có người đến ngăn cản: “Đứng lại!”
“Lại là tên nào không có mắt nữa đây?” Mấy tên côn đồ đó quay người qua với vẻ mặt mất kiên nhẫn, nhưng lại nhìn thấy tổng bổ đầu Chu dẫn một đám sai dịch đến.
Bọn họ sững người, cái tên côn đồ cầm đầu vội vàng cười tiến tới lấy lòng: “Tổng bổ đầu Chu, sao ngài lại đến đây thế?” Không phải thật sự là do tên ngoại bang kia gọi đến đấy chứ.
“Nếu tôi không đến, có phải cậu định đập hết cả con đường này không?” Tổng bổ đầu Chu nói với vẻ mặt giận dữ. Những nơi khác thì có thể cho qua, bên cạnh đây có vị đó ở, nếu như gây ra chuyện gì, ông ta phải ăn nói với tri phủ đại nhân như thế nào.
“Không phải không phải.” Tên côn đồ cầm đầu nhìn xung quanh, tiến sát lại và nói nhỏ với tổng bổ đầu Chu: “Đây là ý của ông chủ Hà quán Thái Bạch Cư……”
“Tôi không cần biết là ý của ai.” Tổng bổ đầu Chu không hề khách khí chút nào: “Người đâu, bịt miệng hết lại rồi đưa đi.”
Tên côn đồ sững người, anh ta còn muốn nói gì đấy, nhưng miệng đã bị bịt chặt lại rồi, chỉ có thể ngoan ngoãn bị đưa đi.
Thấy người bị dẫn đi, tổng bổ đầu Chu khách sáo nói với Thanh Thủy: “Cậu Thanh Thủy, chuyện này chúng tôi sẽ xử lý đàng hoàng, tuyệt đối sẽ cho cậu một câu trả lời thích đáng.”
“Tôi không cần câu trả lời thích đáng, ông phải dạy dỗ những người này mới phải.” Thanh Thủy lạnh lùng nói. Đến Trung Nguyên nhiều năm như vậy, cậu ta biết ở đây đa số là người liệu mắm gắp cơm, lo ông ta làm việc không tận tâm, cố ý lôi Chử Đình ra: “Chuyện này mà làm ồn đến công tử chúng tôi nghỉ ngơi, quay về ngài ấy hỏi chuyện này, tôi trả lời như thế nào, còn phải xem bổ đầu Chu ông làm như thế nào.”
Tổng bổ đầu Chu vội vàng bảo đảm: “Sẽ mà sẽ mà, tôi tuyệt đối xử lý tốt chuyện này. Những người cần bồi thường thì phải bồi thường, người cần nhốt thì phải nhốt, tuyệt đối không bỏ qua.”
“Hừ.” Thanh Thủy hừ lạnh một tiếng, nói với Thâm Tiểu: “Chị Thẩm, chị dẫn chị dâu Phạm đi khám đại phu đi, ở đây để tôi xử lý.”
Thẩm Tiêu thấy mặt mẹ Phạm Nguyệt bị bỏng đến mức nổi bọng nước, cô gật đầu, cất thanh kiếm và nói: “Được.” Công việc không nên chậm trễ, cô dẫn người đi xem đại phu trước, tránh để lại vết sẹo. Còn về những tên cặn bã đó, nhất định sau này sẽ có người, cô quay lại tính sổ sau.
Cô vừa đi, tổng bổ đầu Chu cho người dọn dẹp giúp.
Sau khi thu dọn con đường hỗn loạn xong, Thanh Thủy trở về nhà, nghĩ một lúc, vẫn lên lầu báo cáo chuyện vừa xảy ra với công tử nhà mình.
“Đám người đó quá đáng quá rồi, chỉ biết ức hiếp phụ nữ yếu đuối. Quả thực tôi không thể nhìn nổi, nên cho người đi tìm tổng bổ đầu Chu. Đến lúc đó nha môn chắc sẽ có người tìm đến cửa, công tử giúp đỡ chị Thẩm bọn họ đi.” Thanh Thủy nói.
“Những người khác đã đành, Thẩm Tiêu?” Chử Đình cười nói: “Cậu từng gi/ết người chưa?”
“Chưa……”
“Thẩm Tiêu từng giết hai người.” Chử Đình ngừng một lúc rồi bổ sung thêm một câu: “Ít nhất là hai người.”
Thanh Thủy khẽ mở to mắt lên.
“Cậu tưởng cậu giúp yếu trị mạnh, anh hùng cứu mỹ nhân. Nhưng thực tế là mấy tên côn đồ đó chắc phải cảm ơn cậu. Nếu như cậu không ra tay thì có lẽ bây giờ bọn họ đã thành xác ch/ết rồi.”
Lúc này, Thẩm Tiêu đang ở trong y quán cùng với mẹ Phạm Nguyệt.
Bệnh nhân trong y quán không ít, đa số là bệnh nhẹ. Nghe xung quanh thỉnh thoảng lại truyền đến tiếng ho, bên cạnh có dược đồng lẩm bẩm nói: “Thời gian này có nhiều người ho thật đấy.”
“Bây giờ đang là lúc thời tiết chuyển ấm, bình thường.” Có người đáp lại.
Thẩm Tiêu ở bên chờ mẹ Phạm Nguyệt bôi thuốc xong, lúc ra ngoài lại có người vừa ho vừa đi vào, nghe mẹ Phạm Nguyệt phải dặn dò Thẩm Tiêu chú ý giữ ấm.
“Tôi không sao, cô với Tiểu Bảo nhà cô cũng phải chú ý.” Thời đại này chỉ cần một trận cảm hàn cũng có thể lấy đi mạng người: “Nếu không có tiền, có thể nhận ở chỗ tôi.”
“Cảm ơn cô.” Mẹ Phạm Nguyệt cảm ơn: “Nhưng quầy hàng bị đập rồi, sau này chúng ta phải làm sao đây?”
Thẩm Tiêu bất giác nhớ đến Chử Đình: “Nha môn chắc sẽ cho chúng ta một câu trả lời thỏa đáng.” Nói ra thì hình như cô còn lợi dụng tên tuổi của anh nữa.
Hai người vừa nói vừa rời khỏi y quán, còn về những người bệnh ho hen kia thì ai cũng không chú ý đến.
Trời mới vừa ấm đã trở lạnh, con người không cẩn thận chút là sẽ bị cảm lạnh, đau đầu nhức óc thì không thể bình thường hơn được nữa……
Bên chỗ Chử Đình, bởi vì hôm nay Thanh Thủy không mua đồ ăn, nên chỉ có thể tự xuống bếp làm đồ ăn. Khi cậu ta bưng mì lên lầu thì thấy công tử nhà mình đã mặc áo khoác, nhìn có vẻ sắp ra ngoài.
“Ngài muốn đi đâu?” Thanh Thủy hỏi.
“Đến thôn trang ngoại ô gặp người bạn.” Chử Đình vừa chỉnh sửa cổ áo vừa nói: “Có tung tích của Thẩm Từ Y chưa?”
Thanh Thủy lắc đầu: “Bên quan phủ đến bây giờ vẫn chưa gửi tin đến. Địa đầu xà bên này cũng đưa bạc rồi, tạm thời cũng không có động tĩnh gì.”
“Ừm.” Cài áo khoác xong, đột nhiên Chử Đình quay người sang nhìn Thanh Thủy: “Tôi tìm thấy người thì sẽ phải đi rồi. Khoảng thời gian này nếu có thương đội đến phương Bắc, cậu đi theo về đi.”
Thanh Thủy sững người: “Ngài phải đi? Đi đâu?”
Chử Đình ngước mắt lên nhìn mây trắng ngoài cửa sổ, cười nói: “Đương nhiên là về nhà.”
Vốn dĩ Thanh Thủy muốn hỏi nhà anh ở đâu, nhưng đột nhiên phát hiện ra, cậu ta ở bên công tử 5 năm, nhưng cậu ta chỉ biết tên của công tử, còn những thứ khác thì không biết gì cả.
“Thì ra ngài không phải người kinh thành à.” Thanh Thủy gượng cười đặt mì xuống: “Tôi biết rồi, ngài nhớ ăn mì.”
Nói xong, cậu ta lui ra.
Xuống lầu, Thanh Thủy nhìn sân nhà trống vắng, nhất thời có chút không biết làm thế nào.
Cậu ta vô thức ra ngoài muốn tìm Thẩm Tiêu, kết quả hai người đã gặp nhau ở cửa ngõ hẻm.
Thẩm Tiêu thấy sắc mặt cậu ta không tốt, bất giác hỏi: “Cậu làm sao thế?”
Thanh Thủy lắc đầu, dáng vẻ không chịu nói.
Thẩm Tiêu chỉ có thể dẫn cậu ta về chỗ ở của mình ở bên cạnh, bước vào cửa cô liền nói: “Bây giờ không có ai rồi, rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?”
Thanh Thủy mấp máy môi, sau đó nhìn sang cô và nói: “Em phải về sa mạc rồi.”
“Sao đột ngột vậy?” Lần này đến lượt Thẩm Tiêu kinh ngạc rồi: “Không phải là vì lúc nãy……”
“Không phải.” Lời đã nói đến đây rồi, nói thêm nữa cũng không sao: “Công tử nói, anh ấy tìm thấy người cần tìm rồi thì sẽ về nhà. Anh ấy bảo em thời gian này xem thử có thương đội về phương Bắc không…… Có lẽ anh ấy không muốn cho em đi theo anh ấy nữa rồi.”
“……” Nhất thời Thẩm Tiêu cũng không biết nên phải an ủi như thế nào. Nếu như cái “về nhà” mà Chử Đình nói theo như cô hiểu là cái đó thì quả thực cũng không dẫn Thanh Thủy đi theo được. Nhưng mà thật sự không ngờ được, trông anh vẫn còn trẻ như vậy mà đã kiếm đủ tích phân rồi……
“Tính tình người đó khiến người ta ghét như vậy, tôi còn tưởng cậu đi theo anh ta sẽ chịu nhiều ấm ức lắm đấy, bây giờ xem ra, cho dù có ấm ức thì cũng là do cậu tự nguyện.” Thẩm Tiêu nói: “Không nỡ anh ta như vậy sao?”
Nhắc đến Chử Đình, Thanh Thủy như nhớ đến chuyện của trước kia, cậu ta cười một cái rồi nói: “Tiền lương, tính tình đúng là không được tốt. Mới bắt đầu anh ấy cũng không thích em, nói em là đồ phiền phức, nhưng anh ấy vẫn đưa em ra khỏi sa mạc một cách an toàn. Sau đó…… sau đó em tìm được cha em, nhưng cha em không chịu nhận em, còn bắt em lại, nói em là mật thám của phiên bang, muốn giao em cho quan phủ, là công tử đã thả em ra từ cái lồng chó đó.
Sau đó nữa, em đi theo công tử, người bên cạnh thấy em thì đều cười, người cha đó của em cũng đến nhà mời em nhận tổ quy tông, nhưng em biết, họ không phải thành tâm với em, chỉ vì em là người ở bên cạnh công tử. Lúc trước em có nói với công tử, đời này em nguyện đi theo anh ấy, nhưng anh ấy nói cõi đi về của em ở sa mạc. Bây giờ xem ra, hình như anh ấy từ đầu đã không muốn em đi theo rồi.”
Nói đến cuối, Thanh Thủy có chút ấm ức: “Tại sao không chịu dẫn em đi cùng, em rất nghe lời mà.”
Thẩm Tiêu đúng là không thể nói cho cậu ta biết được, chuyện này không liên quan đến việc có nghe lời hay không……
“Đừng buồn nữa.” So với việc an ủi người khác, Thẩm Tiêu giỏi làm ấm dạ dày của cậu ta hơn: “Có phải buổi sáng chưa ăn gì không, hay là tôi làm ít đồ ăn cho cậu nha?”
Thanh Thủy gật đầu: “Vâng.”
Sau khi ăn xong, tâm trạng của Thanh Thủy tốt hơn rất nhiều. Cũng vào lúc này, tổng bổ đầu Chu lúc trước mang một túi bạc đến nhà, nói là mấy tên côn đồ đó bồi thường, xin Thẩm Tiêu vui lòng nhận cho, đồng thời chuyện này cũng cho qua như thế.
Bởi vì ở giữa có Thanh Thủy, Thẩm Tiêu cũng ngại giữ lại không cho qua chuyện. Cô chỉ lấy phần thuộc về mình rồi bưng trà tiễn khách, còn về chuyện này trong lòng cô có cho qua hay không thì đó lại là một chuyện khác.
Vốn tưởng rằng chuyện này cứ trôi qua như thế, đợi đến ngày mai, lúc mọi người có thể tiếp tục cuộc sống của mình, ai ngờ ngày thứ hai đã có tin tức truyền đến, nói là mấy tên côn đồ bị bắt ngày hôm qua đã chết rồi, chết trong ngục. Bây giờ người nhà của mấy tên côn đồ đó đang khóc lóc ở cửa nha môn đấy, sự việc rất ầm ĩ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.