Trò Chơi Sinh Tồn Đói Khát

Chương 151:




Nhìn thấy mọi người hai mặt nhìn nhau, ngón tay Chử Đình gõ mặt bàn, nói: “Tôi chỉ thuận miệng nói thôi. Có phương án tốt hơn thì càng tốt, nếu không có, thì dùng cái này.”Ồ, thì ra chỉ là một chốc hứng khởi, không phải thật sự muốn sửa phương án.
Mọi người lập tức sáng tỏ.
Việc này gần như quyết định như vậy, ai cũng không muốn tìm việc cho mình. Ngay khi những người khác đều tỏ vẻ không ý kiến, một người ở trong góc hội nghị lại đột nhiên nói: “Thật ra tôi cảm thấy nếu không xây khách sạn ở đây, còn có một nơi cũng không tệ.”
Người nọ nói xong, thấy ông chủ nhìn về phía mình, biết mình có thể vào mắt ông chủ được hay không là dựa vào ngay lúc này, anh ta vội vàng nói ra từng tư liệu mà mình điều tra được: “Ở nơi giao nhau với hồ bên cạnh hồ Lễ, có một hồ sen mười dặm. Xung quanh hồ sen bao trùm rừng đào, nếu xây khách sạn ở trong này, thì chính là xuân có hoa hạ có sông, thu ngắm dãy núi đông đắm vào đàn thiên nga. Hơn nữa nơi này còn tiếp giáp cổ trấn, có thể nhìn thấy cảnh sắc cổ trấn, lại có thể không bị khách du lịch trong cổ trấn quấy rầy. Chỉ là không thể xây một cách độc đáo giống như trong hồ.”
Khách sạn cao cấp, không chỉ có phong cảnh đẹp, còn phải có đặc điểm không thể bị thay thế. Xây ở trong hồ Lễ, đặc sắc này cũng rất hiển nhiên. Thay đổi địa phương khác sẽ không thấy có hiệu quả như vậy.
Chử Đình vốn chỉ thuận miệng nói thôi, không nghĩ tới thật sự có địa điểm thích hợp khác. Anh không qua loa trực tiếp sửa phương án, mà mở miệng bảo cấp dưới viết phương án đưa tới một lần nữa. Đến lúc đó cái nào tốt, thì dùng bản đó.
Vị cấp dưới kia không nghĩ tới mình thật sự có thể nghênh đón một cơ hội như vậy, vội đồng ý ngay. Mặt khác, trong lòng anh ta vô cùng rõ ràng, phương án đầu tiên là ông chủ tự mình đề ra, tuy rằng không rõ hiện tại vì sao ông chủ bỗng chốc hứng khởi lại muốn phương án khác, nhưng anh ta biết, nếu phương án anh ta làm ra không xuất sắc vượt qua cái thứ nhất, e rằng ông chủ vẫn sẽ chọn bản thứ nhất. Vì nắm chắc cơ hội trước mắt này, anh ta chỉ có thể toàn lực ứng phó.

Chuyện ở đây, Thẩm Tiêu không biết. Cho nên ngày hôm sau, cấp dưới của Chử Đình đột nhiên đến mời cô làm hướng dẫn viên du lịch, cô còn có hơi ngơ ngác. Mà khi biết bọn họ muốn xem hồ sen ngoài trấn, cô nghĩ một lúc, không từ chối.
Thật ra trong lòng Thẩm Tiêu rất rõ ràng, đừng nói là Chử Đình, đổi lại là một vài người bản địa, nếu bọn họ biết chỉ cần hy sinh miếng đất nơi đàn chim di trú sống trong hồ, có thể đem lại đầu tư lớn, e rằng cũng không cần Chử Đình mở đầu, bọn họ có thể xông vào phía trước giúp đỡ san bằng miếng đất đó. ngôn tình tổng tài
“Được, ngày mai mấy giờ?”
“Buổi sáng bảy tám giờ đi, thời tiết mát mẻ chút.”
“Được.”
Hẹn xong thời gian với bọn họ, đến ngày hôm sau, xuất phát từ lo lắng cho sự an toàn của bản thân, Thẩm Tiêu dẫn theo em trai 18 - 19 tuổi nhà hàng xóm cùng đi với mình, lại không nghĩ rằng khi tới địa điểm, Chử Đình đã ở cùng trợ lý.
Trong sự trố mắt của Thẩm Tiêu, trợ lý đã thấy cô, anh ta cũng có chút kinh ngạc: “Thì ra hướng dẫn viên du lịch hôm nay của chúng tôi là cô.”
Thật ra, chủ yếu vẫn là bởi vì ba bữa của Chử Đình đều giải quyết ở nhà họ Thẩm. Mà sau khi cấp dưới của anh vào nơi này, cũng là khách quen của tiệm cơm nhà họ Thẩm. Hơn nữa lúc trước Thẩm Tiêu đã dẫn Chử Đình đi qua hồ Lễ, cho nên so với tìm người khác, cấp dưới của Chử Đình cảm thấy còn không bằng tìm Thẩm Tiêu.
Vì thế lại có cuộc chạm trán hôm nay.
Mọi người đã tới rồi, dù Thẩm Tiêu không thích Chử Đình, không có lý nào quay đầu bỏ đi. Cô gật đầu với trợ lý: “Phải.” Về phần Chử Đình, vẫn bị làm lơ.
“Vậy bây giờ đủ người rồi, nhân lúc trời chưa nóng, chúng ta nhanh xuất phát đi.”
Vì lần điều tra này, không biết bọn họ kiếm xe ngắm cảnh từ đâu ra. Xe ngắm cảnh không lớn, kmỗi người một vị trí, mà trọng trách lái xe thì giao cho trợ lý.
Trợ lý vừa lên ghế lái, những người khác rất tự giác đưa vị trí hàng đầu cho Chử Đình. Làm chủ nhà, Thẩm Tiêu không vội vã giành vị trí, chờ mọi người ngồi xong, khi cô chuẩn bị lên xe nhìn, cả chiếc xe chỉ còn lại có chỗ trống bên cạnh Chử Đình.
“Đều ngồi xong chưa?” Trợ lý đã gấp gáp muốn thi triển kỹ năng lái xe của anh ta.
Thẩm Tiêu nhìn thấy Chử Đình không ngồi xe lăn, ngồi xuống bên cạnh anh: “Tôi xong rồi.”
“Đều ngồi xong, trợ lý Từ lái xe đi.”
Tuy rằng trấn nhỏ chưa bị khai phá, nhưng để có lợi cho sự phát triển kinh tế của quốc gia, đường chủ yếu đều trải thành đường xi- măng. Xe ngắm cảnh chạy ở giữa đường, gió trong ruộng đồng nông thôn loạn xạ đập vào mặt.
Thẩm Tiêu rời nhà nhiều năm, đây vẫn là lần đầu sau khi về nhà ngắm nhìn phong cảnh trấn nhỏ. Gió thổi vạt áo và tóc dài đuôi ngựa của cô, không phải quá dịu dàng, có hơi lớn, thời gian lâu dài, thậm chí còn cảm thấy da mặt có hơi run lên.
Mà Chử Đình bên cạnh Thẩm Tiêu cũng cảm thấy không quá dễ chịu, gió thì anh còn có thể chấp nhận, chủ yếu là tóc của Thẩm Tiêu.
Rõ ràng ở giữa anh và Thẩm Tiêu có một khoảng cách, nhưng bất đắc dĩ tóc của Thẩm Tiêu thật sự dài. Gió hơi lớn một chút, tóc của cô sẽ phất vào mặt anh một hồi, hơi ngứa.
Nếu tóc Thẩm Tiêu đâm mặt anh mãi anh cũng có thể bảo Thẩm Tiêu thu vũ khí về, nhưng cố tình ngọn gió này một đợt lại một đợt, ngọn tóc đó cũng chỉ thường thường phất qua một chút như vậy, vì chút việc nhỏ ấy yêu cầu Thẩm Tiêu từ đầu đến cuối xoay gáy với anh buộc tóc dài lại, hình như quá mức gây chiến.
Cũng may, cả đoạn đường ngoại trừ việc nhỏ ấy, còn lại coi như vừa ý Chử Đình.
Xe ngắm cảnh cuối cùng cũng tới, hồ sen còn mênh mông hơn dự đoán của anh rất nhiều, hơn nữa phía sau nơi này là núi, phía trước là hồ Lễ đan xen cùng với một cái hồ không biết tên xuất hiện ở cạnh hồ Lễ. Trước sông sau núi, nếu quy hoạch tốt, chưa chắc kém hơn phương án thứ nhất. Thậm chí, nếu để hồ Lễ trở thành khu bảo tồn tự nhiên, vậy ưu thế của phương án thứ hai lại sẽ càng rõ ràng hơn một chút…
Đương nhiên, những việc này đều là suy nghĩ hiện lên trong đầu Chử Đình. Cụ thể làm như thế nào, còn phải để người chuyên nghiệp đến điều tra nghiên cứu.
Cả đoạn đường trở về hài lòng, thời gian đã sắp giữa trưa.Dưới ánh mặt trời cháy bỏng, mặt hồ Lễ hiện ra màu xanh trắng thuần túy.
“Đẹp quá.” Thẩm Tiêu khen.
Lúc này trên bờ đê hồ ở đầu khác có một chiếc xe thể thao đang chạy về phía bọn họ. Đối với chiếc xe này, ai cũng không để ý, tuy rằng đường trên trấn nhỏ tương đối hẹp, nhưng trên đập hồ lại đủ cho ba chiếc xe cùng tiến vào, nói như vậy, không cần nhường đường.
Trợ lý cũng nghĩ như vậy.
Nhưng mà, khi hai chiếc xe tiếp cận, xe thể thao đối diện đột nhiên quẹo lại, thế mà có điệu bộ muốn đâm cho bằng được.
Mắt thấy xe thể thao sắp đụng vào xe ngắm cảnh, trợ lý theo bản năng muốn tránh qua bên phải, nhưng anh ta đã quên trên bờ đê hồ không có vòng bảo hộ, xe ngắm cảnh vừa chuyển hướng, cả xe cứ như vậy phóng thẳng xuống đập.
Trợ lý vội vàng phanh lại, xe ngắm cảnh tạm dừng trong nháy mắt, nhưng hai người Thẩm Tiêu và Chử Đình ngồi ở hàng đầu tiên bởi vì quán tính, đầu chúi xuống bờ đê hồ.
Bờ đê rất đốc, nơi này không trồng cây nào, chỉ có bụi gai dại rậm rạp và đủ loại đá gồ lên. Thẩm Tiêu chỉ cảm thấy mặt nặng nề nện ở trên mặt đất, mũi nháy mắt đau đến mức đầu óc trống rỗng. Còn không đợi cô bình tĩnh lại, thân thể của cô đã không thể khống chế lăn xuống đập.
Từng cây gai xẹt qua trên mặt Thẩm Tiêu, Thẩm Tiêu muốn bảo vệ đầu, nhưng phát hiện cánh tay mềm nhũn không có sức, chỉ có thể tùy ý mặt nghiền qua bụi gai dại và đá vụn thô cứng.
Cũng may loại tình huống này không liên tục bao lâu, có người ôm lấy đầu cô, bàn tay bảo vệ mặt cô. Tuy rằng thỉnh thoảng vẫn sẽ đụng vào tảng đá, nhưng ít ra không có thương tổn đến nơi yếu hại.
Qua một hồi lâu, khi Thẩm Tiêu nhận thấy bọn họ không lăn xuống nữa, lúc này mới mở mắt.
Lúc này bọn họ đã lăn xuống đê, bị kẹt lại trong một tảng đá lớn, bấy giờ mới không rơi xuống hồ cá.
Thẩm Tiêu ngồi dậy, trên mặt đau rát. Cánh tay dường như bị trật khớp, đang đau âm ỉ. Lại nhìn Chử Đình bên cạnh, tình huống của anh không tốt hơn cô bao nhiêu, cả người chật vật không nói, trên mặt cũng có vài vết thương, mơ hồ có vết máu chảy ra. Lại nhìn cánh tay của anh, trái lại anh không trật khớp, chỉ là trên mu bàn tay phải máu thịt lẫn lộn, nhìn qua rất thảm.
Biết bàn tay này của anh giúp mình bảo vệ chỗ hiểm mới biến thành như vậy, Thẩm Tiêu có cái nhìn mới với Chử Đình, có lẽ anh không phải hoàn toàn lạnh lùng: “Cảm ơn.”
Chử Đình nhìn cô một cái, không có biểu cảm gì nói: “Lần này không nợ cô.”
Khi đang nói chuyện, trợ lý đã ngã lộn nhào xuống dưới, lại nhận phải một trận nhốn nháo hoảng lộn, hai người lăn xuống được đưa về trấn nhỏ.
Cuối cùng kết quả kiểm tra, Thẩm Tiêu vẫn ổn, ngoại trừ cánh tay trật khớp, trên người có nhiều vết thương bên ngoài, không có nội thương gì. Về phần Chử Đình thì hơi thê thảm một chút, chân anh vốn đã chưa lành hẳn, lần này thương càng thêm thương, bị bác sĩ riêng ra lệnh cưỡng chế tĩnh dưỡng, trực tiếp tước đoạt quyền lợi ra ngoài nửa tháng của anh từ nay về sau.
Bởi vì Chử Đình không thể ra khỏi nhà, ngày hôm sau cơm trưa của anh do Thẩm Tiêu đem qua.
Trợ lý nghe thấy tiếng gõ cửa, mở cửa thấy là cô, có chút kinh ngạc: “Sao cô lại tới đây?”
“Đến đưa cơm.” Cánh tay Thẩm Tiêu trật khớp, tuy rằng không nghiêm trọng đến mực bó thạch cao, nhưng bác sĩ vẫn đề nghị tĩnh dưỡng một tuần, cho nên cô đeo giỏ tới.
“Tôi còn chuẩn bị tự đi lấy nữa.” Đồ ăn là món mà trước đó trợ lý đã gọi, anh ta vốn tưởng phải rất lâu, không nghĩ tới Thẩm Tiêu lại đưa tới giúp anh ta, điều này làm cho anh ta có hơi ngượng ngùng, vội bảo Thẩm Tiêu vào cửa: “Mau vào đi.”
“Đưa cơm mà thôi, các anh là khách hàng lớn, nên làm.” Thẩm Tiêu đi vào nhà cũ, chỉ thấy sân trước mắt trống trải, rất rộng rãi.
Chờ đi đến phòng chính nơi Chử Đình ở hiện tại, bên trong lại khác biệt.
Tòa nhà này của anh nhìn từ bên ngoài vẫn có màu sắc cổ xưa, nhưng trang hoàng bên trong đã sửa lại bố cục ban đầu của nhà cũ, vừa vào cửa chính là sàn nhà bằng gỗ trơn bóng, sô pha bằng vải màu sắc trang nhã và bàn trà thủy tinh trong suốt cùng với bàn làm việc chất đầy văn kiện, làm cho Thẩm Tiêu nháy mắt cảm thấy có lẽ Chử Đình đã dọn cả văn phòng của anh lại đây.
Căn phòng phía sau bàn làm việc mới là nội thất cuộc sống hàng ngày của Chử Đình, trợ lý gõ cửa đi vào sau khi nhận được sự đồng ý mới lại đi ra dẫn Thẩm Tiêu đi vào.
Nội thất trang trí không khác bên ngoài là mấy, lúc này Chử Đình đang ngồi ở trên giường gọi video với người ta, khi Thẩm Tiêu tiến vào, anh chỉ nâng mắt nhìn cô một cái, rồi lại dời lực chú ý về trên màn hình máy tính: “Được, lát nữa cậu gửi email cho tôi.”
Nói xong, anh khép lại máy tính, xem ra công việc đã tạm thời kết thúc.
Lúc này trợ lý đã tháo giỏ trúc xuống giúp Thẩm Tiêu, lấy từng món đồ ăn bên đặt tới trên bàn máy tình trước mặt Chử Đình.
Tổng cộng bốn món một canh, phân lượng không lớn, đều đựng trong bát nhỏ, có gà măng khô, sườn xào chua ngọt, canh trứng, cá viên kho tàu, còn có một bát canh cá trích đậu hũ trắng sữa, trông vô cùng hấp dẫn.
“Cơm dinh dưỡng?” Chử Đình cầm lấy đũa nếm thử một miếng măng khô.
“Đúng vậy.” Thẩm Tiêu nói: “Trợ lý của anh gọi cho anh đó.”
Nuốt xuống măng khô, Chử Đình nói: “Hương vị hình như ngon hơn lúc trước.”
“Đây là tiêu chuẩn của đầu bếp giấu mặt của quán tôi.” Thẩm Tiêu nói: “Yên tâm, hương vị và giá cả có quan hệ trực tiếp, đến lúc đó tôi sẽ lấy tiền thêm, tuyệt không để anh chiếm hời của chúng tôi.”
Chử Đình nghe vậy ngẩng đầu nhìn cô: “?”
Nhận được ánh mắt của anh, Thẩm Tiêu nói: “Trước kia tôi học việc ở một nhà hàng coi như nổi danh, từng gặp không ít người giàu có, cho nên cũng có thể hiểu thói quen của anh. Anh không thích nợ nhân tình, càng thích dùng tiền nói chuyện, cho nên tôi cứ dựa theo thói quen của anh, mỗi một loại ý tốt đều để giá rõ ràng, tuyệt đối không để anh cảm thấy có gánh nặng nhân tình nào.”
Cô nói xong, biểu cảm của trợ lý bên cạnh đã biến thành Σ( ⊙▽⊙, mà Chử Đình chỉ sửng sốt một chút, tiếp theo vẻ mặt đồng ý nói: “Chúc mừng cô, nắm giữ mật mã cốt yếu trong quan hệ giữa mỗi người.”
Thẩm Tiêu mỉm cười: “Không, đây chỉ là mật mã cốt yếu trong giao tiếp của anh. Anh đã hài lòng với món ăn, vậy anh ăn trước đi. Trợ lý Từ, phần của anh ở đáy giỏ, lát nữa ăn xong nhớ dọn đĩa sạch đưa đến cho tôi.”
Nói xong, Thẩm Tiêu không hề ở lâu, rời khỏi nhà cũ.
Cô đi rồi, Chử Đình nhận được thông báo e-mail, anh mở máy tính ra vừa ăn cơm vừa xem e-mail.
Chờ xem e-mail xong, lại cúi đầu nhìn bát, thì ra bất tri bất giác, thế mà anh ăn sạch tất cả đồ ăn Thẩm Tiêu đưa tới không còn một mảnh.
Hương vị… Hình như vẫn coi như được.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.