Trò Chơi Sinh Tồn Đói Khát

Chương 146:




Hai người Thẩm Tiêu vừa tới gần, đứa con lớn nhất của nhà họ La đã nhìn thấy cô. Vẻ mặt cậu bé kích động chạy tới, vui mừng nói: “Chị Thẩm, rốt cuộc đợi được chị rồi.”
Thẩm Tiêu nở nụ cười: “Các em đặc biệt đợi chị sao?”
“Phải. Thành Hoàng lão gia nói chị muốn đi ngang qua này, bảo em tới dẫn đường cho hai người.” Đứa con lớn nhất của nhà họ La nói.
“Thế à…” Thật ra từ giây phút ở trong rừng nhìn thấy đứa con lớn nhất của nhà họ La, Thẩm Tiêu đã biết, e rằng bọn chúng không phải người bình thường, thậm chí đã không phải người: “Vậy đường rời khỏi huyện Vân Hòa em cũng có thể dẫn sao?”
“Đương nhiên có thể.” Đứa con lớn nhất của nhà họ La nói ngay, nói xong mới phản ứng lại, dùng một ánh mắt tội nghiệp nhìn Thẩm Tiêu: “Chị Thẩm chị muốn đi à.”
“Phải. Nơi này quá nguy hiểm, ngay cả em chị cũng không nhìn ra là người hay quỷ, chỉ có thể rời đi trước.” Thẩm Tiêu nói.
Trong mắt đứa con lớn nhất của nhà họ La lộ ra một chút không nỡ, nhưng lại như nghĩ đến cái gì, đè ép tất cả lời nói đến bên miệng về: “Vậy em dẫn đường cho chị. Sau này nếu chị trở nên mạnh mẽ, thì hãy trở về thăm nhé.”
“Vậy xem cơ hội đã.” Thẩm Tiêu không nhận lời ngay, cô không muốn lừa đứa nhỏ.
Không biết có phải vì đứa con lớn nhất nhà họ La được Thành Hoàng gọi tới dẫn đường hay không, tuy rằng mấy thứ phía sau vẫn còn theo sát từ xa, nhưng không khí quanh mình cũng không áp lực giống như trước nữa.
Dọc theo đường đi rất buồn tẻ, Thẩm Tiêu khó tránh khỏi hỏi đứa con lớn nhất của nhà họ La mấy anh em bọn họ đã có chuyện gì xảy ra.
“Chuyện này em cũng không biết.” Đứa con lớn nhất của nhà họ La nói: “Có một năm mùa đông, khi em ngủ ở cửa, tự nhiên đi đến huyện Vân Hòa, còn gặp được chú La Nhị trong thôn đã chết. Chú La Nhị bảo em ở cách vách nhà chú ấy, làm hàng xóm với chú ấy, em đồng ý. Sau khi em làm hàng xóm với chú La Nhị không lâu, mấy em gái của em lục tục tìm được em, cùng ở chung với em. Sau đó nữa, bà em và cha em cũng đến đây. Một nhà chúng em lại đoàn tụ lần nữa, trừ bà em vẫn giống trước đây không cho em ăn, em cảm thấy đổi một nơi ở cũng rất tốt.”
“Ban đầu nơi em ở đã náo nhiệt như vậy sao?” Thẩm Tiêu lại hỏi.
“Phải, dù sao khi em tới, đã có nhiều người giống như bây giờ. Tuy rằng sau đó có vài người đi rồi, nhưng hiện tại người đến càng lúc càng nhiều.”
Nói cách khác người chết càng lúc càng nhiều?
Thẩm Tiêu muốn hỏi ra chút gì đó từ trong miệng đứa con lớn nhất của nhà họ La, chỉ tiếc, tuổi cậu bé còn quá nhỏ, không biết nhiều lắm, có hỏi nữa cũng không hỏi ra việc gì khác.
Bất tri bất giác, đi tới cuối đường núi rừng.
Ngoài núi rừng là một dòng sông rất rộng.
Trên sông có một chiếc cầu đá.
Đứa con lớn nhất của nhà họ La dừng lại ngay đầu cầu, nói: “Qua cây cầu này, thì rời khỏi huyện Vân Hòa. Chị Thẩm, chúng em chỉ có thể đưa chị đến đây.”
Nhìn thấy con sông lớn sóng nước ào ào trước mắt, Thẩm Tiêu xoay người nói lời cảm ơn với mấy đứa nhóc: “Làm phiền các em rồi.”
“Một chút việc nhỏ mà thôi.” Đứa con lớn nhất của nhà họ La bị cô nhìn mà có chút thẹn thùng, cậu bé chà xát tay, vẫn ngẩng mặt lên nhìn về phía Thẩm Tiêu nói: “Chị Thẩm, lần này hai người rời đi, sau này chúng ta hẳn là không gặp lại nhỉ.”
“Không biết.” Thẩm Tiêu ăn ngay nói thật.
“Được rồi. Vậy… Thuận buồm xuôi gió.”
Thẩm Tiêu và Chử Đình lại nói lời cảm ơn: “Sẽ vậy.”
Dưới ánh nhìn dõi theo của đám trẻ con, Thẩm Tiêu và Chử đình đi lên cầu.
Chỉ cần đi qua cây cầu này, bọn họ sẽ rời xa nơi thị phi này. Từ nay về sau kiếm tích phân một cách bình thường, sau đó sống lại.
“Aizz.” Chử Đình đi đến đầu cầu, đột nhiên nhẹ nhàng thở dài, kéo theo Thẩm Tiêu cũng dừng bước chân.
“Nếu tôi nói chúng ta quay lại, cô có đồng ý không?” Chử Đình nhìn về phía Thẩm Tiêu nói.
Thẩm Tiêu nhìn hoa văn cổ xưa trên cầu đá, nói: “Chúng ta là đồng đội, sao tôi có thể đi một mình chứ.”
“Tôi không muốn đi rồi.”
“Thế tôi cũng không đi.”
“Vậy quay lại nhé?”
“Quay về đi.”
Hai người đồng thời xoay người, sau đó ở dưới ánh mắt kinh ngạc của đứa con lớn nhà họ La, bảo cậu bé dẫn bọn họ theo đường cũ quay trở lại Lâm trạch.
Sau khi hai người Thẩm, Chử trở lại Lâm trạch, Lâm Huyền Chi dường như không nghĩ tới bọn họ sẽ trở về đang kinh ngạc, ngược lại Từ Lâm ở bên cạnh mang vẻ mặt vui vẻ nói: “Nói như vậy, các người đồng ý ở lại giúp đỡ.”
Đi mà quay lại như vậy đã biểu lộ thái độ, Chử Đình không có gì phải đắn đo: “Phải.”
“Vậy thật sự quá tốt!” Từ Lâm không che giấu được sự vui sướng: “Việc này không nên chậm trễ, đêm nay chúng ta đây lập tức bàn bạc kế tiếp nên làm như thế nào đi.”
“Tôi cảm thấy hiện tại cũng được.” Ánh mắt Chử Đình nhìn về phía Lâm Huyền Chi nói: “Anh nói đúng, chúng tôi không thể mặc kệ huyện Vân Hòa, nếu không sẽ chỉ khiến càng nhiều người gặp tai họa. Nếu tôi và Thẩm Tiêu đã trở về, chuyện kế tiếp, toàn bộ nghe anh sai xử.”
“Không dám.” Trên khuôn mặt tuấn tú của Lâm Huyền Chi rốt cuộc lộ ra một nụ cười: “Có thể được hai vị trợ giúp, là vinh hạnh của tôi.”
“Bây giờ trong tay hai người có đạo cụ gì có thể sử dụng?” Từ Lâm nói một cách gấp gáp: “Muốn chẻ củi phải mài đao, nếu có đạo cụ nào có uy lực khá lớn, nói không chừng chúng ta không cần thương vong, có thể cho tên khốn Triệu Đông đó một kích trí mạng.”
Thẩm Tiêu nhìn thoáng qua Chử Đình, dẫn đầu nói: “Tôi à, thanh kiếm trong tay tôi các người đã biết rồi. Còn lại chính là một vài bùa sấm sét bùa hộ mệnh gì đó, mặt khác chính là còn có ba lá bùa chạy trốn, dùng để giữ mạng.”
Thấy Thẩm Tiêu nói xong, Chử Đình nói tiếp: “Những bùa chú hỗn tạp của tôi không khác cô ấy là mấy, đều là bùa chạy trốn giữ mạng gì đó. Mặt khác, tôi còn có một sợi lông của Đại Thánh, đây xem như vốn liếng đáy hòm của tôi.”
Vừa nghe đến ‘sợi lông của Đại Thánh’, ánh mắt Từ Lâm sáng lên: “Thế mà các người có món đồ tốt ấy!”
Lâm Huyền Chi còn chưa hiểu lắm: “Đây là cái gì?”
“Đây là… Tương đương với phân thân của tiên nhân.” Từ Lâm kích động nói: “Có thứ này, chúng ta không lo không giế.t chết được Triệu Đông.”
Lâm Huyền Chi không biết Đại Thánh, nhưng tiên nhân thì anh ta hiểu.
“Vậy Chử huynh thật sự giúp chúng tôi rất nhiều.” Lâm Huyền Chi đứng dậy nói lời cảm ơn: “Tôi thay dân chúng cả huyện Vân Hòa cảm ơn hai người.”
“Anh không cần khách sáo.” Chử Đình không nhận lễ của anh ta: “Những thứ chúng tôi có thể giúp cũng chỉ có từng ấy, anh có cần, cứ việc nói là được.”
“Có bùa và kiếm của hai người, việc diệt trừ Triệu Đông này, tôi dám nói có sáu phần nắm chắc.” Lâm Huyền Chi nói: “Bùa chú thì không nói, chỉ là kiếm này… Thứ tôi nói thẳng, kiếm này ở trong tay tôi hẳn là sẽ có tác dụng phát huy lớn hơn một chút.”
Câu sau chính là đang đòi kiếm của Thẩm Tiêu.
“Cho anh cũng không thành vấn đề.” Thẩm Tiêu hoàn toàn tin tưởng điệu bộ của anh ta: “Nhưng mấy ngày nay tôi vẫn phải mang theo trước, đợi khi anh cần tôi lại đưa anh. Dù sao đây là chỗ dựa lớn nhất của tôi, tôi không dám rời tay, còn xin thứ lỗi.”
Lâm Huyền Chi tỏ vẻ có thể lý giải: “Cô Thẩm là người trượng nghĩa.”
Lần này buổi bàn bạc cứ đơn giản kết thúc như vậy.
Trong thời gian tiếp theo, Thẩm Tiêu và Chử Đình vẫn luôn ở khách viện của nhà họ Lâm, không ai đến quấy rầy bọn họ, đến ngay cả Từ Lâm cũng không lại đây, giống như đang bôn ba bận rộn vì chuyện gì đó.
Sau khoảng hơn mười ngày trôi qua, Lâm Huyền Chi lại độc phát.
Có lẽ anh ta biết thời gian của mình không còn nhiều, sau khi anh ta độc phát thân thể khôi phục một chút, bèn cố chống đỡ thân thể, đến báo cho hai người Thẩm Tiêu, anh ta chuẩn bị đến huyện Vân Hòa trước.
Chuyện như vậy, hai người Thẩm Tiêu đương nhiên sẽ không vắng mặt.
Sau khi bọn họ đi ra khỏi khách viện, phát hiện Lâm trạch có một đám người trừ quỷ mới tới, xem ra là những người Lâm Huyền Chi mời đến trong khoảng thời gian này.
Đoàn người chậm rãi đi đến huyện Vân Hòa, mà huyện Vân Hòa bên kia tựa như cảm ứng được, bầu trời vốn sáng sủa rất nhanh đã mây đen dày đặc, không có ánh ánh mặt trời chiếu sáng, huyện Vân Hòa từ xa nhìn lại, quỷ khí lành lạnh.
Khi bọn họ đi đến ngoài thị trấn Vân Hòa, cửa lớn thị trấn đóng chặt. Mười người trừ quỷ khác dẫn đầu vọt lên, cát bay đá chạy, cuối cùng trực tiếp hủy đi cửa thành.
Chử Đình và Thẩm Tiêu đi ở cuối cùng, thấy Lâm Huyền Chi ở phía trước đã vào cửa, bọn họ ở bên ngoài đợi một lát, chờ nghe thấy bên trong truyền ra tiếng đánh nhau, lúc này mới chậm rãi đi vào.
Sau khi vào cổng thành, khác với bên ngoài, xung quanh huyện Vân Hòa tràn ngập hắc khí, tầm nhìn không vượt quá năm mét, người ngoài năm mét hòa vào kiến trúc, Thẩm Tiêu chỉ có thể nhìn thấy một bóng dáng loáng thoáng. Nhưng nghe tiếng động xung quanh, phía trước hình như càng đấu càng kịch liệt, tiếng kêu thảm thiết không ngừng truyền đến.
“Cô Thẩm, kiếm!” Rốt cuộc, trong làn sương đen truyền đến tiếng của Lâm Huyền Chi.
Tinh thần của Thẩm Tiêu rung lên: “Đến đây!” Cầm kiếm vọt về hướng đó.
Sương mù quanh quẩn, Thẩm Tiêu không thấy rõ người, nhưng cô cũng không cần thấy rõ người. Cô cầm kiếm trong tay, khi nghe thấy tiếng của Lâm Huyền Chi hướng tới chỗ cô, cô dùng hết sức lực cầm kiếm bổ xuống, Lâm Huyền Chi tiến đến nhận kiếm bất ngờ không kịp phòng bị, thế mà bị cô chém mất nửa đầu.
Từ Lâm ở cách đó không xa nhìn thấy, mắt trừng muốn nứt ra: “Cô đang làm cái gì vậy!”
Thẩm Tiêu cũng lui về phía sau nửa bước, tựa vào Chử Đình đi tới từ phía sau. Cô không để ý tới Từ Lâm, bởi vì một màn trước mắt càng làm cho cô cảm thấy khủn.g bố… Lâm Huyền Chi rớt nửa đầu, nhưng miệng vết thương lại không chảy máu, cũng không có não người, thậm chí thân thể cũng không ngã xuống. Đầu tiên là một cọng râu ló ra từ miệng vết thương của anh ta, tiếp theo lại lộ ra một đầu trùng, một con rết máu chảy đầm đìa chui ra khỏi cơ thể của anh ta từng chút từng chút một.
Mấy cái chân của con rết đong đưa, làm cho hội chứng sợ dày đặc của Thẩm Tiêu phát tác, cô không nhìn được cảm giác dạ dày cuồn cuộn một trận, sau lưng tóc gáy dựng lên.
Lý do ra tay với Lâm Huyền Chi hoàn toàn là bởi vì tất cả đi vào thế giới này, đều là những chuyện đáng lẽ phải khiến bọn họ hoài nghi. Từ khi quen Triệu Đông, đến bộc lộ tài năng ở trong thành, lại bị Lâm Huyền Chị cưỡng ép mang đến Lâm trạch, sau đó bị cho biết huyện Vân Hòa là một tòa quỷ thành, hết thảy việc này đều giống như được sắp xếp tốt rồi, bọn họ luôn bị đẩy tiền về phía trước.
Trước đó cô và Chử Đình xuống núi rời khỏi huyện Vân Hòa, đã từng nói có thể thuận lợi rời khỏi huyện Vân Hòa hay không.
Nếu có thể, Lâm Huyền Chi đó là quân tử thật, nếu không thể, vậy đằng sau chắc chắn có mưu đồ.
Dọc theo đường đi bọn họ bị thứ gì đó âm thầm theo đuôi, đứa con trai lớn nhất của nhà họ La đột nhiên xuất hiện, báo ân dẫn đường, nhìn qua hình như là có ánh sáng của nhân tính lóe ra, nhưng mà, đổi một góc độ suy nghĩ, những lời nói của đứa con lớn nhất của nhà họ La làm sao không phải một sự ngăn cản… lấy thân phận người quen tiếp cận, có ý đánh thức lòng đồng tình của bọn họ, để bọn họ cuối cùng quyết định ở lại.
Đương nhiên, những việc này cũng chỉ là suy đoán của Thẩm Tiêu.
Điều thật sự khiến bọn họ không rời đi, vẫn là cây cầu đó.
Cây cầu đó trông như là con đường hướng tới hy vọng, nhưng khi bọn họ sắp bước lên cầu, thì cảm nhận được một cảm giác run rẩy làm bọn họ dựng hết tóc gáy. Đây là vì đã trải qua nhiều bản đồ như vậy, sinh ra trực giác đối với nguy hiểm.
Đây cũng là lý do vì sao Chử Đình nói quay lại, Thẩm Tiêu không nói hai lời đã đi theo.
Cây cầu là cầu giả, con đường là đường tràn ngập bẫy rập, Lâm Huyền Chi đó thì sao, đương nhiên cũng không phải người chính phái gì.
Một kiếm này, Thẩm Tiêu đã chuẩn bị hồi lâu.
Nhưng cô không nghĩ tới, trong cơ thể của Lâm Huyền Chi vậy mà có một con rết ký sinh, hơn nữa con rết đó như là vô cùng tận, một mét hai mét ba mét, khi chui ra thân thể đã sắp dài tới năm sáu mét, thế mà còn chưa xong.
“Thẩm Tiêu, chém nó!” âm thanh thê lương của Triệu Đông truyền đến từ trong làn sương đen: “Nó chính là Đại Yêu! Mau g/iết nó!”
Thẩm Tiêu giơ kiếm muốn chém, nhưng lúc này cô mới phát hiện mũi kiếm trong tay cô đã bị ăn mòn, giữa thân kiếm vốn trơn nhẵn có một đoạn sắt đã biến thành loang lổ.
Con rết này có nhiều độc? Thế mà ngay cả kiếm của tu sĩ cũng bị ăn mòn.
Thẩm Tiêu có chút choáng váng.
Mà trước mắt, con rết rốt cuộc hoàn toàn chui ra khỏi thân thể Lâm Huyền Chi, thân thể bò sát thật dài của nó, cọng râu rất to phun về phía Thẩm Tiêu, một đám mây màu xanh biếc lập tức đánh úp Thẩm Tiêu. Mà theo sự xuất hiện của nó, mặt đất bắt đầu rã ra, vô số con rết con bắt đầu chui ra từ dưới lòng đất.
“A!” Từ Lâm ở bên cạnh đột nhiên phát ra một tràng tiếng kêu thảm thiết, Thẩm Tiêu vừa thấy, chỉ thấy trong hốc mắt mũi miệng của cô ta đều có râu rết chui ra.
“Ọe!” Thẩm Tiêu bị một màn trước mắt kí.ch thích, trong dạ dày run rẩy mãnh liệt.
“Đi!” Trước khi đám mây xanh đến, Chử Đình lôi kéo Thẩm Tiêu dùng bùa xé không gian, hai người nhanh chóng biến mất tại chỗ.
Nhưng nơi bọn họ có thể đi không nhiều lắm, bùa xé không gian hình như cũng bị bao vây, chỉ có thể đảo quanh ở trong huyện Vân Hòa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.