Trò Chơi Sinh Tồn Đói Khát

Chương 142:




Nghĩ đến bộ dạng gầy yếu của mấy đứa nhỏ nhà họ La, ba người lại không nói gì.Hôm sau, Thẩm Tiêu hỏi bà cụ lần đầu tiên gặp quỷ là lúc nào: “Lần đầu tiên gặp quỷ chính là bị quỷ nắm cổ chân sao?”
“Vậy trái lại không phải.” La Trung Nhân nhớ lại nói: “Lần đầu tiên là buổi tối về trễ một chút, bắt đầu ở bên ngoài vòm cầu, bị một thứ gì đó xui xẻo đi theo một đường, nhưng sau khi trở về, mẹ tôi ở giao lộ thu xếp một vài đồ cúng, sau đó thì cũng không có chuyện gì cả.”
“Đồ cúng? Đồ cúng gì?”
“Chính là một ít đồ ăn.” La Trung Nhân nói: “Hàng năm du hồn dã quỷ ven đường không ai cung phụng, cơ bản là đưa lên ít đồ cúng thì đều có thể đuổi đi. Sau đó cổ chân của mẹ tôi bị nắm, bà ấy cũng cúng một cái, nhưng an phận được ba năm trời, tình huống lại tiếp tục xuất hiện. Chúng tôi không chịu nổi quấy nhiễu, cho nên mới mời mấy vị lại đây giúp đỡ. Các vị đại sư đột nhiên hỏi cái này, vậy là đã có suy nghĩ đại khái về lai lịch của con quỷ đó sao?”
“Có một chút.” Thẩm Tiêu không định ăn ngay nói thật: “Bóng trắng đó không phải quỷ bình thường, xem như một loại tồn tại như trạch tiên. G.iết chết nó các người chưa chắc nhận được điều tốt, không bằng dứt khoát cung phụng nó, nói không chừng tương lai có thể bởi vậy được phúc báo. Cũng không cần mỗi ngày rượu ngon đồ ngon, chỉ cần mỗi ba ngày xới lên một bát cơm, đặt ở trong nhà bếp là được. Chỉ cần các người làm được điều ấy, con quỷ đó hẳn sẽ không đi tìm bà cụ nữa. Nếu cung phụng cũng vô dụng, đến lúc đó anh lại đến tìm chúng tôi trừ nó.”
“Được được được.” La Trung Nhân được chỉ điểm, đều nghe vào.
Giải quyết xong việc này, ba người Thẩm Tiêu rời khỏi nhà họ La.
Mười ngày sau, ở trên đường trong lúc vô ý Thẩm Tiêu nhìn thấy đứa con trai lớn nhất của nhà họ La giúp La Trung Nhân bày hàng. Trái với bộ dáng gầy như que củi lúc trước, cậu bé hơi có thịt hơn trước kia một chút, chiều cao hình như cũng cao lên một chút, có tư thái cây con trưởng thành.
La Trung Nhân nhìn thấy Thẩm Tiêu, không quên chào hỏi.
“Hai người muốn đi đâu?” Thẩm Tiêu nói.
“Ngày mai chính là hội chùa Thành Hoàng, chúng tôi định làm ít món ăn vặt đem lên hội chùa bán.” La Trung Nhân thành thật nói.
Thẩm Tiêu nhìn đậu xanh trên xe đẩy của anh ta, dạy anh ta một cách nấu canh: “Đậu xanh nấu nước, bên trong thêm ít quả mơ. Nấu chín, để nguội, dùng nước giếng làm lạnh, ngày hôm sau cái thùng đựng canh dùng chăn bông bao chặt, để vào nơi râm mát bán. Bánh một giá, nước uống một giá, nếu mua cả hai thì tính ít tiền ít chút.”
La Trung Nhân nhớ kỹ từng lời: “Được được. Cảm ơn cô Thẩm, cô thật sự là người tốt.”
“Tôi chỉ tùy tiện đưa ra chủ ý, có thể kiếm tiền hay không còn chưa biết đâu. Việc này anh xem rồi làm là được.” Thẩm Tiêu nói: “Hai người làm đi, tôi đi trước.”
“Được được.”
“Chị Thẩm.” Đứa con lớn nhất của nhà họ La đột nhiên mở miệng: “Vị thần trong trong miếu Thành Hoàng rất linh nghiệm, ngày mai chị cũng đi bái đi. Lúc trước em đã lạy thần Thành Hoàng, cầu ông ấy để em đừng đói bụng nữa, chị xem bây giờ em cũng không cảm thấy đói bụng nữa.”
Nghe vậy, Thẩm Tiêu không khỏi ngẩng đầu nhìn cậu bé một cái, gật đầu: “Được.”
Hội chùa Thành Hoàng ngày hôm sau, Thẩm Tiêu và Chử Đình đi cùng nhau.
Miếu Thành Hoàng ở phía đông huyện Vân Hòa ở, ngã tư ngoài miếu gọi là đường Thành Hoàng. Người tới tham gia hội chùa thật sự nhiều lắm, kề vai sát cánh, hai người không dễ dàng gì mới chen vào miếu Thành Hoàng, lúc đi ra phía sau lưng đều là mồ hôi.
Thiện nam tín nữ đến bái thần ở miếu Thành Hoàng rất nhiều, nếu nói có chỗ nào đặc biệt, Thẩm Tiêu cũng không chú ý. Chỉ cảm thấy bên trong hương khói lượn lờ, người hình như trật tự hơn bên ngoài một chút.
Lý do cô đến, vẫn là bởi vì câu nói mà đứa con lớn nhất của nhà họ La nói với cô. Tuy rằng hồn phách trong cơ thể đứa con lớn nhất nhà họ La sẽ thoát khỏi cơ thể quấy phá chưa chắc có liên quan đến miếu Thành Hoàng, nhưng con người có lòng tò mò, cô cũng ôm tâm tính xem thử có thể có thu hoạch ngoài ý muốn hay không.
Chỉ là đi một vòng, dường như ngoại trừ con người, cô không nhìn thấy nguyên nhân.
“Trở về đi.” Thẩm Tiêu nói với Chử Đình, người quá nhiều, không khí cũng không trong lành.
Hai người trở lại quán trọ, sắc trời còn sớm. Mới vừa đi xuống dưới uống trà lạnh, đã thấy Triệu Đông vội vã trở lại, nhìn thấy bọn họ bèn nói: “Hôm nay hai người đi miếu Thành Hoàng hả?”
“Sao vậy?”
“Có người báo án bên miếu thành Hoàng có người mất tích.” Trước tiên Triệu Đông rót một ngụm trà cho mình, mới tiếp tục thở nói: “Người báo án có tổng cộng ba nhà, đều là hôm nay tham gia hội chùa Thành Hoàng thì mất tích. Người mất tích còn đều là phụ nữ và trẻ con, bên quan phủ đã đi thăm dò, tôi tới tìm Trương Đại Viễn, bảo Trương Đại Viễn hỏi thử quỷ thần gần đây, xem có thể tìm được manh mối hay không.”
Thế mà còn có thể như vậy.
Chuyện liên quan mạng người, Thẩm Tiêu bảo Triệu Đông nghỉ ngơi, tự cô lên lầu gọi người giúp.
Rất nhanh, Trương Đại Viễn và Tiền Viên lập tức đứng dậy khỏi giường. Tối hôm qua bọn họ bận rộn đến nửa đêm, mới vừa nằm xuống không lâu. Nhưng mạng người quan trong, bọn họ vẫn lập tức rời giường đi theo Thẩm Tiêu đi xuống lầu.
“Mau qua đó đi.” Nếu thật là bắt cóc lừa người, sớm hỏi ra manh mối một chút, nói không chừng còn có thể tìm người về.
Miếu Thành Hoàng vào lúc hoàng hôn đối lập với ban ngày, có chút quạnh quẽ. Hơn nữa có người mất tích, rất nhiều người sợ bị ăn mày lừa gạt, phần lớn mọi người rời khỏi nơi này, chỉ còn lại có số ít người còn chưa nỡ rời nơi đây.
Khi đám người Thẩm Tiêu và Trương Đại Viễn đến, đường miếu Thành Hoàng thông thuận vô cùng.
Trương Đại Viễn vừa đến nơi thắp hương hỏi các quỷ thần.
Hương khói lượn lờ thẳng lên, Trương Đại Viễn bái lạy xung quanh, vẻ mặt càng ngày càng ngưng trọng.
“Làm sao vậy?” Vẻ mặt anh ta nghiêm trọng, thấy mà lòng những người khác cũng nhấc lên theo.
Trương Đại Viễn ý bảo Triệu Đông trước đừng nói: “Tôi cần tiếp tục hỏi một chút nữa.”
Tiếp theo anh ta lại thắp hương, đi đến ngã tư bên cạnh đường miếu Thành Hoàng.
Ở trong này, Thẩm Tiêu còn nhìn thấy một người quen… con quỷ đả tường ở ven đường lúc trước, cuối cùng Thẩm Tiêu lấy ra bánh quy nén mới mời được quỷ chết đói đi.
Con quỷ chết đói này có lẽ cũng nhận ra Trương Đại Viễn, lúc này nó cũng không sợ hãi, thân đứng ở dưới tàng cây, sau đó vươn tay về phía Thẩm Tiêu xin đồ.
Trương Đại Viễn thấy vậy, nhìn về phía Thẩm Tiêu nhíu mày nói: “Nó đang hỏi cô muốn đồ ăn lần trước. Cô còn không, có thì cho nó thử xem. Nói không chừng chúng ta có thể hỏi ra gì đó từ trong miệng nó.”
Trong không gian của Thẩm Tiêu còn trữ ba hộp bánh quy nén, lại lấy một miếng ra cũng không tính là gì: “Có.”
Chờ sau khi Thẩm Tiêu đưa bánh quy nén cho Trương Đại Viễn, Trương Đại Viễn lại đưa cho quỷ chết đói, thì thấy quỷ chết đói cầm bánh quy liều mạng ngửi điên cuồng, ngửi một hồi lâu, nó mới nắm chặt bánh quy nói: “Những người các ngươi muốn tìm đều bị đưa ra ngoài thành. Công tử nhà họ Lâm muốn lấy vợ, hiện tại đang tuyển người khắp thành.”
Quỷ chết đói nói xong, thân thể lập tức biến mất dưới tàng cây.
Công tử nhà họ Lâm là ai, Thẩm Tiêu không biết. Nhưng trừ cô và Chử Đình, sắc mặt của những người khác ở đây đều trở nên vô cùng khó coi.
“Công tử nhà họ Lâm là ai?” Thẩm Tiêu hỏi Triệu Đông.
Triệu Đông cười khổ một tiếng: “Địa đầu xà của huyện Vân Hòa.”
Cái gọi là địa đầu xà, chính là người thực tế nắm địa phương trong tay. Nhà họ Lâm này không giống với nhà họ Dung thi thư gia truyền, chí của nhà họ Dung ở khoa cử tiến triều đình, nhà họ Lâm cũng gắn kết rất chặt với người trừ quỷ ăn lợi ích xám.
Trước kia nguyên tắc của nhà họ Lâm chỉ có một: chỉ cần đưa đủ tiền, làm gì cho bạn thì nhà họ Lâm đều sẽ giúp đỡ bạn.
Nhà họ Lâm có thuật trừ quỷ tổ truyền, dựa vào nguyên tắc này từ trước đã tạo nên gia nghiệp to như vậy. Sau đó lại bởi vì quá nhiều kẻ thù, bây giờ nhà họ Lâm mới khiêm tốn xuống, co đầu rút cổ ở trong huyện Vân Hòa nho nhỏ.
Vốn sự tình tiếp tục phát triển, đó chính là nhà họ Lâm sẽ trở thành gia tộc ngang ngược một phương. Nhưng 5 năm trước, nhà họ Lâm lại bị người ta diệt cả nhà trong một đêm.
“Diệt môn? Nếu diệt môn, vậy vì sao nhà họ Lâm còn tồn tại?” Thẩm Tiêu hỏi.
“Đúng vậy. Ba ngày sau khi nhà họ Lâm bị diệt môn, có người muốn đến nhà họ Lâm xem có thể nhặt được món gì sót lại không. Nào biết nhóm người bọn họ lòng vòng bên ngoài sơn trang nhà họ Lâm một ngày, mãi cho đến bầu trời tối đen mới tìm được đường đến nhà họ Lâm. Khi bọn họ đến cửa lớn nhà họ Lâm, thì thấy đèn đuốc nhà họ Lâm rực rỡ, bên trong có tiếng đàn sáo dễ nghe, tiếng cười đùa, làm sao giống như dáng vẻ bị gi/ết cả nhà chứ.”
Triệu Đông nói tiếp: “Nhóm người đó tìm thấy người nhà họ Lâm, có một nửa bị đứa bé giữ cửa của nhà họ Lâm trông thấy. Đứa bé giữ cửa bèn mời bọn họ đi vào. Trong đám người có một người không dám vào, những người khác đều vào cửa nhà họ Lâm, anh ta lại lợi dụng bí thuật trốn ra ngoài. Sau đó nữa, đồng bạn cùng đến nhà họ Lâm với anh ta, rốt cuộc anh ta không còn nhìn thấy nữa.”
“Sau khi chuyện này truyền ra, người muốn đến nhà họ Lâm càng lúc càng nhiều. Nhưng mà đến nay mới thôi, 5 năm qua đi, người vào nhà họ Lâm, không có ai trở ra.” Trương Đại Viễn tiếp nhận đề tài nói: “Cho nên công tử nhà họ Lâm, rất có thể là kết đám cưới ma.”
“Hơn nữa, danh khí của nhà họ Lâm không nhỏ. Nếu nhà bọn họ muốn làm việc vui, chắc chắn sẽ mời chúng ta đi dự lễ.” Triệu Đông thở dài nói: “Đến lúc đó chúng ta chỉ có hai con đường có thể chọn, là bị mời đi, hoặc là bị nâng đi.”
“Vậy mà còn ngang ngược như thế?”
“Nếu không nói sao gọi là địa đầu xà chứ.”
“Chuyện mất tích lần này, chúng ta tạm thời không quản được.” Trương Đại Viễn nghiêm nghị nói: “Chúng ta đi về trước đi, đến lúc đó lại chờ tin tức cũng được.”
Thẩm Tiêu và Chử Đình nhìn nhau, cùng đám người Trương Đại Viễn trở về quán trọ.
Quan phủ bên kia có Triệu Đông đi đàm phán, Thẩm Tiêu nhớ tới thời gian nhà họ Lâm bị diệt môn cũng là vào 5 năm trước, nhịn không được lại nghĩ tới chuyện về con Đại Yêu kia.
Đây đều là chuyện xảy ra 5 năm trước, hẳn là sẽ không trùng hợp cùng xảy ra vào một năm mới đúng. Chuyện này hỏi Triệu Đông, Triệu Đông chưa chắc đã biết. Nhưng bọn họ có thể hỏi một đương sự.
Thương lượng với Chử Đình một chút, Thẩm Tiêu trở lại phòng ở lầu hai lấy hồn châu Tân Nguyên Nương ra.
Lần trước bọn họ bảo Tân Nguyên Nương hiện hình, Tân Nguyên Nương chậm chạp không có động tĩnh.
Lần này tính nhẫn nại của Thẩm Tiêu cũng dùng hết rồi. Gọi lần nữa lại không có kết quả, Thẩm Tiêu nói thẳng: “Chúng tôi không cần đồ vô dụng.
Cô cứ mãi không chịu hiện thân, vậy đừng trách sau hừng đông, tôi nướng cô dưới ánh mặt trời. Nếu ánh mặt trời cũng không thể làm gì cô, tôi không ngại đưa cô cho Trương Đại Viễn, nhờ anh ta giúp đỡ siêu độ cô.”
Có lẽ là lời uy hiếp của Thẩm Tiêu có tác dụng, lúc này hồn châu rốt cuộc có động tĩnh.
Ánh sáng trắng nứt ra, một mỹ nhân mặc áo trắng ngồi dưới đất. Mặt mày cô ta đa tình, e lệ mang theo sợ hãi, nhan sắc đối lập một chút trong suy nghĩ đại khái của Thẩm Tiêu, cô đi qua nhiều bản đồ như vậy, tất cả mỹ nữ từng gặp cộng lại, Tân Nguyên Nương này hoàn toàn xứng đáng là số một.
Cũng khó trách người được đưa tới lúc trước sẽ vì sắc đẹp như thế mà mê mệt.
“Hai vị ân công.” Tân Nguyên Nương dịu dàng sợ hãi liếc mắt nhìn Thẩm Tiêu một cái, sau đó nhích thân thể lại gần Chử Đình, tiếp tục nói: “Lúc trước không phải tôi không chịu, mà là quả thật có nỗi niềm khó nói.”
Chú ý tới động tác nhỏ của cô ta, Thẩm Tiêu cười mà không cười: “Trước không nói tới nỗi niềm khó nói, cô cũng biết nhà họ Lâm sao?”
“Nhà họ Lâm cách mười dặm sườn núi ở ngoại thành sao?”
“Nếu nhà đó là địa đầu xà của huyện Vân Hòa, vậy hẳn chính là nhà đó.”
“Làm sao có thể không biết.” Cảm xúc của Tân Nguyên Nương trở nên kích động, tay cũng thuận thế đặt lên trên đầu gối Chử Đình: “Lý do tôi biến thành như bây giờ, chính là bị Lâm Huyền Chi làm hại. Hai vị ân công nếu có thể giúp tôi báo thù, cho dù tôi làm nô làm tì, cũng phải báo đáp ân tình của hai vị.”
Thẩm Tiêu nhìn thấy tay cô ta di chuyển từng chút lên trên đùi Chử Đình, không nói chuyện. Chử Đình lại chậm rãi thưởng thức trà trong ly, sau đó nói với Tân Nguyên Nương: “Nếu tay của cô còn lộn xộn nữa, tôi không ngại bây giờ siêu độ cô ngay.”
Sắc mặt Tân Nguyên Nương khẽ biến, thu hồi tay lại, vẻ mặt thành khẩn nói: “Công thật xin lỗi. Tôi xuất thân từ thanh lâu, luôn sẽ không tự chủ được đi quyến rũ người khác. Về sau tôi không dám nữa, còn xin ân công thứ lỗi.”
Đối với lời xin lỗi của cô ta, Chử Đình từ chối cho ý kiến: “Cô nói là người nhà họ Lâm hại cô thành như vậy?”
“Đúng.”
“Không phải Đại Yêu ngang trời xuất thế gì đó giết cô?”
“Đại Yêu? Đại Yêu gì?” Vẻ mặt Tân Nguyên Nương mờ mịt.
Chử Đình nhìn chằm chằm ánh mắt của cô ta: “Cô không biết có Đại Yêu ngang trời xuất thế?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.