Trò Chơi Sinh Tồn Đói Khát

Chương 139:




“Hiểu lầm? Ý của Trương đại sư là muốn để chúng tôi cúi đầu trước một con yêu quái nuôi trong nhà? Các người thân là người trừ quỷ mà khí tiết đâu rồi!” Lão thái gia chất vấn Trương Đại Viễn.Lời này nghe vào như là Dung gia lão thái gia không để ý thực lực bản thân và đối phương chênh lệch, khư khư cố chấp muốn chặt cái cây. Nhưng đây chỉ là mặt ngoài, lão gia tử chủ yếu vẫn là suy nghĩ vì con cháu. Cũng giống với nỗi lo lúc trước của Dung lão gia, hiện tại đã đắc tội rắn trắng, nếu không thì dứt khoát diệt cỏ tận gốc, để tránh đêm dài lắm mộng.
Cây đa và rắn trắng có quan hệ tốt, vừa chặt cây, rắn trắng ắt sẽ đến. Đến lúc đó bày ra thiên la địa võng, chưa hẳn không thể một lưới diệt hết.
Nhưng như vậy rất tổn hại âm đức.
Bàn tính của lão thái gia tính toán rất tốt, chỉ tiếc, không phải tất cả mọi người nguyện ý tham gia.
“Dung lão thái gia, tại hạ tự nhận tu vi thấp kém, e rằng không thể giúp cái gì. Nếu cây đa này sinh ở nhà họ Dung lớn ở nhà họ Dung, vậy chính là chuyện nhà của nhà họ Dung. Đã là chuyện nhà, người bên ngoài như chúng tôi không tiện quản quá nhiều, vậy tại hạ đi trước cáo từ.” Chử Đình nói xong, hơi gật đầu với mấy người Trương Đại Viễn, xoay người bước đi.
Thẩm Tiêu thấy vẻ mặt lão thái gia thiếu chút nữa không cứng nổi, lại nhìn thoáng qua cây đa, cái gì cũng không nói, đi theo Chử Đình rời Dung phủ.
Hai người bọn họ đi dứt khoát như vậy, Triệu Đông kéo khóe miệng, nói: “Vừa nãy chém rắn, chỉ có kiếm của cô Thẩm có thể tổn thương đến rắn. Hiện tại không có kiếm, e rằng tôi cũng bất lực, cáo từ!”
“Khoan đã Triệu Đông.” Người trừ quỷ họ Vương nói thẳng: “Tôi đi cùng cậu.” Dù sao tối hôm qua đã cầm một nửa số tiền, không thiệt.
Vốn cũng chỉ có tổng cộng tám người trừ quỷ, hiện tại đi hơn một nửa, lòng người cũng tan một nửa.
Đối mặt với ánh mắt tha thiết của người nhà họ Dung, Trương Đại Viễn cũng không trổ tài anh hùng, anh ta không nói thêm gì, chắp tay với Dung lão gia, mang theo những người khác rời đi.
Thẩm Tiêu vừa rời khỏi Dung phủ, phía sau người trừ quỷ họ Vương cũng đuổi theo lôi kéo làm quen.
Tuy rằng anh ta khinh thường Thẩm Tiêu, nhưng thanh kiếm đó thật không có gì để nói. Hồn linh của anh ta cũng không xuyên thủng rắn trắng, nhưng thanh kiếm kia còn chưa chém tới con rắn, một đạo kiếm khí đã chặt đứt đuôi rắn. Cho dù thanh kiếm này không đạt tới thần binh lợi khí, có lẽ cũng không kém nhiều lắm.
Bọn họ làm những người trừ quỷ, trên cơ bản mỗi lần nhận nhiệm vụ đều là đầu đao dắt ở lưng quần mang theo, thêm một số người mạnh cũng không có chỗ xấu, đối mặt với sự lôi kéo làm quen của người trừ quỷ họ Vương họ, Chử Đình cũng không bởi vì biểu hiện lúc trước của anh ta mà đối xử lãnh đạm với anh ta. Ba người thêm Triệu Đông sáp lại, chờ khi trở lại quán trọ, ba người đã thân thiết đến mức sắp trở thành huynh đệ sinh tử.
Sau khi tới quán trọ, vẫn là Chử Đình mời khách ăn cơm. Thẩm Tiêu không cùng vô giúp vui, mà lên lầu rửa mặt trước.
Chờ cô chỉnh trang xong, mới vừa mở cửa phòng, thì thấy Triệu Đông đứng ở bên ngoài cửa sổ. Xem ra đã đợi một hồi lâu.
Triệu Đông sẽ tìm đến cô, Thẩm Tiêu không hề bất ngờ.
Từ ngày hôm qua Triệu Đông đẩy kiếm của Thẩm Tiêu tới trước mắt mọi người, Thẩm Tiêu đã cảm thấy Triệu Đông rất để ý kiếm của cô. Hôm nay tìm tới cửa, xem ra là muốn ngã bài.
“Cô Thẩm.” Triệu Đông nghe thấy động tĩnh, vội chạy lại đây.
“Giữa chúng ta không cần lịch sự như vậy, gọi tôi Thẩm Tiêu là được.” Thẩm Tiêu kéo cửa phòng nói: “Sao vậy, anh có việc tìm tôi?”
“Tôi muốn đến bồi tội với cô.” Triệu Đông cười ha hả nói: “Bởi vì tôi có hơi tò mò thanh kiếm của cô tự dưng cuốn cô vào trong rắc rối này, thật có lỗi.”
Thẩm Tiêu cười: “Đến nhà họ Dung là quyết định của chính chúng tôi, hơn nữa chúng tôi cũng không có tổn thất gì, anh không cần xin lỗi. Nhưng anh rất hiếu kỳ với kiếm của tôi? Vì sao? Anh đừng nói với tôi kiểu lời nói gì mà ‘lòng hiếu kỳ, con người đều có’, tôi không thích nghe.”
Triệu Đông không nghĩ tới ngay cả lòng vòng quanh co với anh ta Thẩm Tiêu cũng không muốn, anh ta cười khổ một tiếng: “Xem ra không lừa được cô. Thật ra vẫn là vì chuyện lúc trước tôi nói với hai người. Bởi vì Đại Yêu xuất thế, chúng tôi đều không kiếm được tích phân. Tôi muốn thử xem hai vị có năng lực diệt trừ Đại Yêu hay không. Thanh kiếm này của cô, hẳn không phải kiếm bình thường nhỉ? Con rắn trắng hôm nay thậm chí cô có thể dùng một đạo kiếm khí chặt đứt, tôi cảm thấy nếu hai người dốc hết toàn lực, chắc chắn có thể chém giết Đại Yêu. Đại Yêu vừa chết, thế giới này nói không chừng sẽ khôi phục bình thường, đến lúc đó chắc tôi có thể được giải thoát rồi.”
Mặc sức tưởng tượng đến cuối cùng, Triệu Đông tỏ vẻ hướng tới.
Thẩm Tiêu biết anh ta bị nhốt ở bản đồ này tới điên rồi, cũng hiểu anh ta có thể có ý nghĩ như vậy: “Anh nói những điều như Đại Yêu trừ yêu gì đó, không phải tôi không tin. Chỉ là, con người phải thực tế. Hiện tại tung tích của Đại Yêu còn không có, tôi và Chử Đình cho dù có tâm thì cũng vô lực. Hoặc là nói, anh đã có tung tích của con Đại Yêu đó?”
“Nói như vậy các người nguyện ý hỗ trợ?” Triệu Đông thấy Thẩm Tiêu không có co đầu rút cổ như bình thường, nhất thời mặt lộ vẻ hưng phấn.
“Có thể giúp vì sao không giúp. Hơn nữa chúng tôi cũng cần tích phân rời đi không phải sao.” Thẩm Tiêu nói.
“Là lỗi sai của tôi.” Triệu Đông cho mình một cái tát: “Tôi không nên quanh co lòng vòng, sớm biết vậy lúc trước đã trực tiếp nói thẳng. Chỉ cần hai người nguyện hỗ trợ, vậy chuyện tìm kiếm Đại Yêu tôi sẽ dốc hết toàn lực hỗ trợ.” Nói đến đây, anh ta nhớ tới hành vi nhiều ngày lôi kéo quan hệ của Chử Đình: “Chẳng lẽ Chử Đình muốn có quan hệ tốt với mọi người, chính là vì tìm kiếm tung tích của Đại Yêu?”
“Một nửa là thế.” Một nửa là vì việc này, một nửa khác là muốn hiểu thêm một chút về thế giới này. Dù sao lo trước khỏi hoạ.
“Tôi hiểu rồi.” Triệu Đông gật đầu: “Vậy kế tiếp có tin tức gì, tôi đều sẽ tới bàn cùng hai người. Hiện tại tiệc rượu phía dưới đã bày ra, cô muốn cùng đi xuống không? Thuận tiện tôi muốn kính rượu bù lại lỗi sai.”
“Tôi không biết uống rượu.” Thẩm Tiêu từ chối nói: “Tôi đi xuống ăn mì là được.”
“Vậy đi cùng đi.”
Hai người kết bạn xuống lầu, khi Thẩm Tiêu đi từ trên cầu thang xuống, Chử Đình cũng nhìn lại đây. Thẩm Tiêu hơi gật đầu với anh, tỏ vẻ đã bàn bạc ổn thỏa với Triệu Đông. Chử Đình từ xa nâng ly với cô, tỏ vẻ đã thu được.

Nhiệm vụ của nhà họ Dung đám người Trương Đại Viễn không nhận, Thẩm Tiêu vốn nghĩ tạm thời sẽ không có gì sau đó. Nào biết vận may của Dung lão gia tử không tệ, ngày hôm qua lại có trừ quỷ sư mới vào huyện, lúc này Dung lão gia tử cho người mời mấy trừ quỷ sư qua đó.
Trừ quỷ sư kia cũng có vài phần năng lực, vào ban đêm còn có tin tức truyền đến, nói là cây của nhà họ Dung bị chặt rồi.
“Cái cây ba trăm năm, dù cho mấy người chúng tôi dùng pháp bảo gì, cũng không có cách nào làm tổn thương mảy may đến cây đa. Vốn chúng tôi đã định rời đi rồi, dù sao chuyện không làm được chúng tôi cũng không cách nào miễn cưỡng. Ai biết Dung lão gia tử lại tự mình cầm rìu đi chặt.
Người ngoài như chúng tôi làm sao cũng không gây tổn thương được cho cái cây, người nhà họ Dung chém một đao ra một vết thương, khoảng trăm nhát, cái cây bị chặt đứt. Thụ yêu đó thật là thụ yêu, rễ bị chém đứt, cây cũng không đổ, mãi cho đến một nhát cuối cùng hoàn toàn tách ra, cái cây mới từ màu xanh biến thành màu vàng rồi khóc. Lúc ấy tôi nhìn thấy, nói thật, cảm thấy có hơi nghiệp chướng.” Người nói lời này chính là người trừ quỷ mới tới thị trấn.
“Vậy con rắn thì sao?” Người trừ quỷ họ Vương nói: “Chẳng lẽ rắn trắng không tới?”
“Anh nói tới con rắn to màu trắng đúng không, đến rồi, sao mà không tới. Khi vừa mới bắt đầu chặt cây, con rắn trắng đó đã mang theo gió yêu đến đây. Vốn dĩ chúng tôi đã làm đầy đủ chuẩn bị, chỉ chờ con rắn vừa tới thì chém chết. Nhưng ai biết con rắn trắng vừa tới, đã bị cây đa dùng rễ cây bao lại thật chặt. Rắn trắng không gây thương tổn cho chúng tôi, chúng tôi cũng không gây thương tổn được cho rắn trắng. Mãi cho đến khi cây đa héo rũ trong nháy mắt, con rắn trắng mới được thả ra. Tôi vốn muốn nhân cơ hội động thủ, nhưng các người biết tôi thấy cái gì không?” Người trừ quỷ kia vuốt mặt một phen, tiếp theo lấy một loại giọng điệu kỳ dị khẽ nói: “Tôi thấy con rắn trắng đó rơi nước mắt với rễ cây khô.”
Câu chuyện đến cuối cùng, người trừ quỷ không làm tổn hại rắn trắng, rắn trắng cũng không báo thù cho cây đa. Có lẽ nó biết, cho dù nó có phẫn nộ điên cuồng đi nữa, cây đa cũng không về được.
“Khi rắn trắng rời đi, ngậm theo một hạt giống.” Người trừ quỷ cảm thán nói: “Chỉ mong hạt giống đó có thể thuận lợi mọc rễ nảy mầm. Dù cho sinh ở ven đường, hay là sinh trưởng ở núi sâu rừng già, cũng đừng có cùng xuất hiện chung với con người.”
Câu chuyện kể tới đây, cả sảnh lớn của quán trọ lặng im.
Có đôi khi, con người thực sự không bằng yêu quái.
Chuyện nhà họ Dung tới rồi đây coi như tạm thời kết thúc.
Mà một bên khác, bởi vì ‘tuyên ngôn mạnh mẽ’ của người trừ quỷ họ Vương, Thẩm Tiêu và kiếm của cô cũng có chút tiếng tăm. Lại vì cô dùng một kiếm chém rắn, sau đó thế mà còn nhận được biệt hiệu… Nhất Kiếm Trảm, đây là điều Thẩm Tiêu không thể tưởng được.
Con người một khi có danh khí, dần dần cũng sẽ có vài người tìm tới cửa mời Thẩm Tiêu đi trừ quỷ. Nhưng bảo Thẩm Tiêu nấu ăn còn được, trừ quỷ gì đó, cô tự nhận mình không thạo nghề, vì thế đều uyển chuyển từ chối phần lớn đề nghị. Trừ phi nhiệm vụ mà Triệu Đông nhận có nắm chắc, cô và Chử Đình mới có thể đi theo nhìn xem.
Hôm nay, chân trước Triệu Đông thông báo bọn họ nói là nhận một nhiệm vụ đơn giản, sau lưng còn có một người ở quán trọ Vân Lai tìm tới Thẩm Tiêu.
Người đến là một thiếu niên, dung mạo xinh đẹp tuyệt trần, chính là thần đồng nhà họ Dung lúc trước túm ra từ trong giếng… Dung Linh.
Thật ra Dung Linh chủ yếu vẫn là tìm Trương Đại Viễn, nhưng Trương Đại Viễn ra ngoài rồi. Dung Linh nhìn thấy Thẩm Tiêu, bèn dứt khoát mời Thẩm Tiêu đến bên sảnh lớn ngồi xuống.
“Đây là thù lao lúc trước mấy vị cứu tôi, mấy vị chỉ lấy một nửa, phần còn lại gia phụ bảo tôi đưa lại đây cho các vị.” Mặt mày thiếu niên lang thanh tú, nói chuyện nhã nhặn có lễ, khiến người ta sinh ra ấn tượng tốt. Nhưng khuôn mặt của cậu tiều tụy, hình như có tâm sự quanh quẩn.
Thẩm Tiêu không thu bạc, mà rót tách trà cho cậu: “Bạc này hẳn không phải Dung lão gia bảo cậu đưa tới nhỉ.”
Dung Linh cười cười: “Quả thật là tôi tự muốn tặng.”
“Được, lát nữa tôi sẽ giao bạc này cho Trương đại ca.” Thẩm Tiêu nói.
Dung Linh nói tiếng cảm ơn: “Cảm ơn.” Dừng một chút, cậu lại tiếp tục nói: “Hai con yêu quái đó của nhà chúng tôi đều không còn, chị cũng không thể mời tôi uống một chút rượu sao?”
“Được.” Thẩm Tiêu biết có lẽ là cậu muốn tìm người tâm sự, vì thế vẫy tay bảo tiểu nhị đưa một vò rượu đến.
Rượu vừa lên, Dung Linh tự mình tháo nắp đậy ra, uống một ly tiếp một ly
Thiếu niên cứ uống đến hai má ửng đỏ, lúc này mới mở ra hộp trò chuyện: “Vốn là, bây giờ gia môn không còn bị uy hiếp, tôi nên vui vẻ mới đúng. Nhưng mà… Chỉ có tôi tự mình biết, tôi không phải thần đồng gì.”
Có thể là kìm nén lâu rồi, Dung Linh thật sự muốn tìm một người nói một lát: “Bắt đầu từ khi tôi có thể nhớ chuyện, thì có một ông cụ chòm râu hoa râm vẫn dạy tôi đọc sách biết chữ. Cái gọi là ba tuổi có thể ngâm thơ, chín tuổi thì viết thể văn biền ngẫu, thật ra đó cũng không phải là tôi tự viết. Chị hẳn cũng từng nghe nói, nhà của chúng tôi có trạch tiên. Lúc đó tôi nghĩ rằng, ông ấy chính là trạch tiên. Chỉ có tiên nhân mới có thể hiền lành, tràn ngập trí tuệ như thế.”
Nói đến đây, Dung Linh đã nghẹn ngào, cậu bình phục một hồi lâu sau, lại mạnh mẽ trút thêm mấy ly rượu, mới tiếp tục nói: “Sau khi cây đa đó bị chặt gãy, cha tôi bảo hạ nhân trong phủ dọn sạch rễ cây, để ngừa lại có thứ gì đó dơ bẩn mọc ra. Kết quả hạ nhân đào rễ ra mới phát hiện, bộ rễ của cây đa đó gần như bao quanh cả Dung phủ. Thay vì nói là cây đa chiếm đất nhà tôi lớn lên, còn không bằng nói phủ đệ của nhà họ Dung chúng tôi được xây ở trên bộ rễ của nó.”
“Dù cho nó là thụ yêu hay là trạch tiên, người thật sự vong ân phụ nghĩa, khi sư diệt tổ, là Dung Linh tôi mới đúng!”
“Là tôi bất nhân, mới có việc bất hiếu bất nghĩa sau này.”
“Cả đời này, tôi đều khó tha thứ cho mình.”
Thẩm Tiêu thấy cậu say rượu, nhìn cậu sám hối. Cô cũng không ngăn cản, chờ sau khi Dung Linh say đến rối tinh rối mù, ph.át tiết xong, cô đi gọi tiểu nhị quán trọ, bảo anh ta đưa Dung Linh về phủ.
Khi Triệu Đông và Chử Đình xuống lầu đến, đúng lúc thấy một màn này, không khỏi nói: “Vị thần đồng nhà họ Dung này lại đây làm cái gì?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.