Trò Chơi Sinh Tồn Đói Khát

Chương 124:




“Máy bay cũng không an toàn. Thời tiết này trở nên như vậy, bay qua mây, đều giống như mạo hiểm lướt qua Diêm Vương. Ngày hôm qua còn có mấy máy bay gặp rủi ro, khi rơi xuống có rất nhiều người nhìn thấy, thật sự thảm.”“Hiện tại bên ngoài rất loạn. Mấy trăm vạn người trong thành phố, ăn gì uống gì đều là vấn đề. Đã có người tổ chức thành nhóm nhỏ ra bên ngoài tìm thức ăn ở nông thôn, bên tôi cũng định hỏi thử xem có người nào trong khách sạn đi cùng tôi không.”
Đủ loại tin tức không thể liệt kê hết được, nhưng mỗi tin tức đều biểu hiện bên ngoài đã đứng trước ranh giới trật tự tan vỡ.

Sau khoảng một tuần, Thẩm Tiêu và Chử Đình đều không muốn ra ngoài. Trong khách sạn rất ẩm ướt, trong phòng bọn họ đều ngập nước tí tách tí tách. Chăn trong phòng vừa sờ đã vô cùng ẩm ướt, buổi tối ngủ đều cảm thấy lạnh lẽo.
Nhưng bên ngoài không có mặt trời, không có điện, chăn phơi nắng không khô, bọn họ cũng chỉ có thể cắn răng chịu đựng.
Chỉ có một điều tương đối tốt là, vị trí địa lý của thành thị này cao, mưa nhiều như vậy, mực nước mưa vẫn luôn tăng, đều chảy về phía hạ du, sẽ không bao phủ thành phố này.
“Có thể tạnh mưa không đây?” Lúc trước ngóng trông mưa, hiện tại tất cả mọi người ngóng trông trời nhanh quang đãng. Chỉ cần trời trong, hết thảy đều sẽ qua đi, tất cả mọi người sẽ trở lại quỹ đạo.
Nhưng sự chờ đợi của mọi người vẫn tan vỡ.
Lại sau khoảng năm ngày, mưa quả thật ngừng lại, nhưng đã có một luồng không khí kỳ lạ xuất hiện từ hư không.
Buổi tối ngày đó không khí lạnh đến, Thẩm Tiêu đang lui vào trong ổ chăn. Trong khoảng thời gian này không khí quá mức ẩm ướt, cô và Chử Đình chỉ có thể dùng nhiệt độ cơ thể sưởi ấm ổ chăn. Cũng nhờ thân thể Chử Đình nóng rực, hai người mới không bị rét tới mức mắc bệnh.
Nhưng buổi tối hôm nay, Thẩm Tiêu cảm thấy cực kỳ lạnh, thậm chí lạnh hơn trước kia.
Cô đã sắp dán thân thể lên Chử Đình, vẫn cảm thấy khí lạnh đang từ các nơi kéo tới cô.
“Chử Đình.” Hàm răng cô run lập cập: “Anh có cảm thấy trở nên lạnh hơn hay không? Tôi cảm thấy rất lạnh, cảm thấy khắp nơi đều lọt gió.”
Chử Đình lật người lại, lồ.ng ngực rộng lớn đối mặt với cô, cánh tay bao trùm ở trên lưng của cô, gần như ôm cả người cô vào trong lòng: “Nhiệt độ đang giảm xuống.” Ngay cả anh cũng cảm thấy có hơi lạnh.
Thân thể ấm áp dễ chịu của người đàn ông giảm bớt một chút ý lạnh quanh thân Thẩm Tiêu, hàm răng cô không run lên nữa: “Bên ngoài đang hạ nhiệt độ sao? Liên tục nóng, sau khi mưa xuống, sẽ tới hạ nhiệt độ thật nhiều sao?”
“Có thể.”
Hai người rúc ở trong ổ chăn nửa ngủ nửa tỉnh thật vất vả chịu đựng tới hừng đông, Thẩm Tiêu rời giường nhìn một cái, thì thấy bên ngoài là một vùng tuyết trắng.
Không phải mưa rơi, lại trở thành tuyết rơi.
Lúc này nhiệt độ bên trong rất thấp, Thẩm Tiêu lấy áo khoác lông ở bản đồ núi tuyết lúc trước ra, thân thể mới thư thái hơn.
“Phòng này của chúng ta cách nhiệt, hiện tại nhiệt độ bên trong đã thấp như vậy, bên ngoài chỉ sợ lạnh hơn.” Chử Đình cũng thay áo khoác lông: “Bên ngoài tuyết vẫn đang rơi, nhiệt độ này e rằng vẫn đang hạ xuống.”
Ở trong thời tiết cực nóng, dù sao mọi người vẫn có thể dựa vào năng lượng mặt trời chống đỡ một chút. Hiện tại không có khí trời, năng lượng mặt trời không dự trữ đủ, nếu nhiệt độ vẫn giảm xuống, thì sẽ đông chết người. Dù cho là Thẩm Tiêu và Chử Đình, cũng không thấy có thể xử lý được.
“Chúng ta phải đi tìm nhiên liệu.” Trong vật tư bọn họ dự trữ, có thức ăn nước và đồ dùng sinh hoạt khác, nhiên liệu là thứ bọn họ vốn không suy xét tới.
Trong phòng nơi bọn họ ở có lò sưởi trong tường, có thể nhóm lửa.
“Chúng ta thay phiên ra ngoài đi.” Thẩm Tiêu không muốn để tất cả nguy hiểm cho một mình Chử Đình gánh vác: “Hôm nay là anh, ngày mai là tôi, thay phiên đi.”
Biết Thẩm Tiêu không phải loại người thích để người ta bảo vệ, Chử Đình không từ chối yêu cầu của cô: “Được.”
Bởi vì phải ra ngoài, buổi sáng Chử Đình ăn quân lương có năng lượng cao nhất, hơn nữa còn xách theo một bao đi trên đường.
Hiện tại bên ngoài tuyết rơi, rất nhiều người vẫn chưa lo lắng đến chuyện liên tục hạ nhiệt độ, bởi vậy phần lớn người ra ngoài giống Chử Đình đều là tìm kiếm thức ăn, chỉ có một mình Chử Đình đi đến nơi như siêu thị trước thu hoạch, thu gom nhiên liệu.
Buổi tối, khi Chử Đình trở về, bề ngoài là khiêng một thùng gỗ. Trên thực tế, trong không gian của anh đều là than đá.
“Sao anh kiếm ra được nhiều than vậy?” Thẩm Tiêu có chút kinh ngạc, hiện tại có ống dẫn khí gas, ở trong thành thị rất ít người sử dụng than, Chử Đình có thể kiếm được nhiều than tới vậy, anh thật có bản lĩnh.
“Của một người ở khu chung cư cũ” Chử Đình nói: “Bà cụ nhà đó bị con trai con dâu đuổi ra khỏi nhà một mình ở bên ngoài. Khi tôi tìm thấy bà ấy, bà ấy đã nằm ở trên giường nửa chết nửa sống. Bà ấy nói bà ấy muốn ăn bát mì nóng, tôi làm cho bà ấy, bà ấy ăn xong thì qua đời. Than của bà ấy đều thành của tôi.”
Đây không phải câu chuyện làm cho người ta nghe xong cảm thấy vui vẻ, Thẩm Tiêu yên lặng một lúc, yên lặng chất đống than qua một góc bên cạnh.
Buổi tối, nhiệt độ lại giảm xuống một chút.
Hai người Thẩm Tiêu và Chử Đình ngủ ở trong ổ chăn từ đầu đến cuối bị lạnh đến mức ngủ không được, bọn họ đành phải mặc áo lông, đem túi ngủ ra, cả người nằm ở trong túi ngủ, bên ngoài lại thêm một lớp chăn. Như thế mới cảm thấy ấm áp, người nặng nề thiếp đi.
Hôm sau đến lượt Thẩm tiêu ra ngoài.
Cô cũng ăn thức ăn năng lượng cao, làm trống không gian cửa hàng, đội mũ lông chó rời khách sạn.
Trải qua cả đêm giảm nhiệt độ đã có người cũng bắt đầu tìm kiếm nhiên liệu khắp nơi. Cảnh quan cây cối chết héo xung quanh khách sạn đã sớm bị khách sạn thu dọn, người tìm kiếm nhiên liệu như Thẩm Tiêu bọn họ chỉ có thể đi nơi khác trước.
Tuy rằng tuyết bên ngoài ngừng rơi, nhưng giao thông vẫn không thuận tiện. Lúc này chiếc xe trước kia khách sạn dắt mối kiếm ra cho Thẩm Tiêu bọn họ đã thành thứ tốt. Ngày hôm qua Chử Đình lái xe đến thành thị bên cạnh, hôm nay Thẩm Tiêu đương nhiên cũng lái xe.
Khi Thẩm Tiêu lái xe, có người đón xe muốn nhờ xe đi cùng, nhưng đều bị Thẩm Tiêu từ chối. Cô lái xe đi thẳng đến ngoài thành thị, cô tự nhận không có vận may tốt như Chử Đình, cho nên cô trực tiếp nhắm thẳng đến gỗ. Có đôi khi gặp được nơi như tiệm đồ nướng, cũng sẽ đến tiệm đồ nướng nhìn xem, than củi trong tiệm đồ nướng là thứ tốt, cô xem có thể đổi một ít hay không.
Nhưng tình huống còn tệ hơn cô tưởng tượng.
Khi cô nhìn thấy một tiệm đồ nướng ở ven đường, cửa cuốn trước cửa hàng đó đã sắp bị cạy ra, cửa thủy tinh cũng nát bấy. Cô đi vào, vừa đi vừa nhìn, đồ bên trong bị cướp đoạt không còn, trong tủ lạnh trống rỗng, không có cái gì nữa cả.
Thẩm Tiêu ló đầu vào sau bếp, cô tìm được một ít than còn lại trong quán. Nhưng cô không lập tức lấy, mà từ cầu thang lên tầng hai ở phía sau, lại phát hiện tầng hai lộn xộn. Cuối cùng cô thấy người ở trong phòng ngủ tầng hai…một người lớn và một đứa bé đang ngủ.
Đứa bé đang cuộn tròn trong lòng người phụ nữ, hai người đều ngủ rất bình thản.
Thẩm Tiêu tiến lên dò xét hơi thở của bọn họ thử, sau đó yên lặng thu tay về.
Trước tiên xuống lầu gom than, sau đó lại lên lầu ôm người phụ nữ và đứa trẻ xuống lầu, đặt ở trong cốp sau ô tô. Thân thể người phụ nữ cứng ngắt, không vào được cốp sau, Thẩm Tiêu đành phải mở đường phía trên cốp sau.
May là cô còn có kiếm cổ, kiếm cổ có thể phá vỡ mặt đất đã bị đông cứng, đến lúc đó cô chôn người phụ nữ và đứa nhỏ đó xuống. Chỉ cần cô chôn đủ sâu, mẹ con bọn họ hẳn là sẽ thoát khỏi vận mệnh bị ăn.

Cuối cùng khi Thẩm Tiêu lái xe trở lại khách sạn, trời đã tối. Trên đường băng tuyết quá dày, cô không dám lái quá nhanh.
Trở lại phòng khách sạn, Thẩm Tiêu đặt lần lượt than và gỗ qua một bên. Chử Đình thấy sắc mặt cô tái xanh, bèn rót một cốc lớn nước gừng đã sớm chuẩn bị tốt: “Làm ấm thân thể đã.”
“Ừ.” Thẩm Tiêu nhận lấy trước tiên làm ấm bàn tay sắp đông cứng, sau đó mới uống hết. Nước gừng làm ấm thân thể cô một chút, cả người cô như sống lại.
“Bên ngoài có rất nhiều người không sống nổi.” Thẩm Tiêu nói, cô nhìn thấy không ít người nằm ở trên giường chết đi: “Chỉ có một điều an ủi chính là, khi bọn họ đi chắc là không có thống khổ. Tôi chôn người mà tôi nhìn thấy, chỉ mong tương lai không ai đào bọn họ ra làm đồ ăn.”
“Rất nhiều người đã đi tới chỗ nông thôn.” Chử Đình cũng chia sẻ tin tức anh nhìn thấy ở khách sạn: “Hôm nay khách sạn lại có một đám người rời đi. Nhưng phòng khách sạn vẫn không đủ. Hôm nay người phụ trách khách sạn lại đây hỏi chúng ta, có thể thêm ít người ở phòng ngoài hay không, tôi từ chối.”
“Ừ. Tôi có hơi mệt, muốn nghỉ ngơi.” Thẩm Tiêu bị đông lạnh có hơi đau đầu, lúc này cô nghẹt mũi rất nghiêm trọng, muốn ngủ một chút.
“Đi ngủ đi, cơm chiều hôm nay để tôi nấu. Lúc nào ăn sẽ gọi cô.”
“Được.”
Lại một ngày trôi qua, đến lượt Chử Đình ra ngoài, Thẩm Tiêu nằm ở trên giường, ngày hôm qua ra ngoài khí lạnh khiến thân thể cô có hơi không quá thoải mái. Cô co rúm lại ở trong áo khoác lông, bên ngoài đắp chăn thật dày, vẫn lạnh run cầm cập.
Cô không biết rốt cuộc là cô bị bệnh, hay là nhiệt độ bên ngoài lại thấp xuống.
Vào buổi trưa, bên ngoài có người gõ cửa.
Cô kéo thân thể nặng nề qua nhìn, là ông Lâm.
Ông Lâm trông thấy bộ dáng Thẩm Tiêu không quá thoải mái, cũng lựa chọn nói ngắn gọn: “Chúng tôi định ra ngoài, muốn để Đồng Đồng tới chỗ cô nhờ cô chăm sóc một lúc.”
Đây không phải chuyện lớn gì, Thẩm Tiêu gật đầu: “Được. Hiện giờ Bên ngoài không yên ổn, ông cũng phải chú ý an toàn.”
“Cảm ơn sự quan tâm, chúng tôi sẽ chú ý.”
Cứ như vậy, Lâm Đồng bị để lại chỗ Thẩm Tiêu.
Lâm Đồng hiểu chuyện, cô bé bảo Thẩm Tiêu tiếp tục nghỉ ngơi, tỏ vẻ mình mang theo sách đến, ngồi ở phòng khách đọc sách là được.
Thẩm Tiêu không có tinh lực chăm sóc cô bé, chỉ bảo cô bé tùy ý.
Buổi tối Chử Đình trở về hơi trễ, anh nhìn thấy Lâm Đồng, có lẽ cũng có thể đoán được nguyên nhân là gì.
“Cô có khỏe không.” Trái với Lâm Đồng, Chử Đình càng quan tâm thân thể của Thẩm Tiêu.
“Vẫn ổn, đã uống thuốc rồi, có lẽ ngày mai có thể khỏe lại.” Thẩm Tiêu nói.
“Ngày mai cô tạm thời đừng ra ngoài.” Chử Đình nói một chuyện khác: “Hôm nay khi tôi xuống lầu, có người ở ga ra ngăn cản, muốn chúng ta giao phí bảo hộ. Trên đường còn có băng đảng chạy như bay chuyên cướp vật tư, rất nguy hiểm, không lường được. Hơn nữa nhiệt độ hôm nay lại giảm, ngày mai nếu giảm nữa, xe cũng chưa chắc có thể lái được.”
“Được, ngày mai nói sau.” Thẩm Tiêu nghĩ đến Lâm Đồng ở bên, hơi đè thấp giọng nói: “Đám người bên ông Lâm còn chưa trở về sao?”
“Không biết. Tôi qua xem thử.”
“Được.”
Buổi tối hai người ăn chút gì đó, Thẩm Tiêu cũng chia thức ăn cho Lâm Đồng, nhưng Lâm Đồng nói mình có mang theo đồ ăn, không chịu lấy…ăn xong, Chử Đình lấy cớ đi vệ sinh xuống dưới dạo một vòng. Sau khi trở về, nói cho Thẩm Tiêu, phòng mà ông Lâm bọn họ ở không có ai.
Nói cách khác, người nhà họ Lâm vẫn chưa trở về.
“Đêm nay em ngủ với bọn chị đi.” Thẩm Tiêu nói với Lâm Đồng: “Có lẽ ông nội em đi đến chỗ xa, đêm nay không về.”
“Còn chưa về sao?” Chuyện này ông nội đã dặn dò qua cô bé, Lâm Đồng tiếp nhận sự sắp xếp của Thẩm Tiêu.
Buổi tối ba người chen chúc ở trên một giường, Thẩm Tiêu ngủ ở chính giữa, bên phải cô là Chử Đình, bên trái là Lâm Đồng. Lâm Đồng không có túi ngủ, Thẩm Tiêu đưa của mình cho cô bé, sau đó cô và Chử Đình ngủ chung một túi ngủ.
Nửa đêm, Thẩm Tiêu cứ nằm mơ thấy những người chết đi trong lúc ngủ, khi cô bừng tỉnh, không khỏi theo bản năng thử thăm dò hơi thở của Lâm Đồng.
Một lần hai lần còn đỡ, quá nhiều lần, đột nhiên chợt nghe thấy Lâm Đồng nói: “Chị Thẩm, em vẫn còn sống.”
Thẩm Tiêu thoáng xấu hổ thu tay về, sau đó cô chợt nghe Chử Đình thoáng khó hiểu nói: “Vì sao cháu gọi cô ấy là chị, gọi chú là chú?”
“Vậy… anh rể?”
Thẩm Tiêu nhịn không được nở nụ cười: “Được rồi được rồi, ngủ đi!”
Buổi sáng ngày thứ tư, khi Thẩm Tiêu đứng lên, Chử Đình đã nấu xong bữa sáng. Mỗi người một bát mì, trong mì còn có một quả trứng chần nước sôi.
Lúc này Lâm Đồng không thể từ chối ý tốt của bọn họ, cô bé thoáng câu nệ ngồi trên bàn ăn, im lặng ăn hết quả trứng, mới đỏ hốc mắt nhìn hai người Thẩm Tiêu nói: “Cảm ơn chị Thẩm anh rể Thẩm.”
Thẩm Tiêu sờ đầu cô bé: “Cảm ơn gì chứ, một bát mì mà thôi. Không cần cảm thấy ngượng ngùng, hôm nay bọn chị giúp em, chờ tương lai sớm hay muộn cũng có lúc bọn chị cần em giúp. Ví dụ như chị và anh rể… của em, trước kia anh ấy rất lạnh lùng, bộ dáng rắm thối không để ý đến ai hết. Haiz, bây giờ phải ngoan ngoãn cùng ăn một nồi cơm với chị, giao tình giữa người với người, không phải là như vậy có qua có lại sao.”
Nghe tới cuối cùng, Lâm Đồng hơi cởi bỏ sự gò bó, cười nói: “Vâng. Anh rể nói trước kia là chị theo đuổi anh ấy, nhưng hai ngày nay em thấy, sao cảm giác như là trái ngược vậy? Hình như anh rể không giống người biết chăm sóc người ta, nhưng anh ấy chăm sóc chị rất tốt.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.