Trò Chơi Sinh Tồn Đói Khát

Chương 116:




Tiếc là, tuy Từ Phàm rất sẵn lòng gánh nồi nhưng mấy người Thẩm Tiêu lại hi vọng anh ta có thể phát huy công dụng lớn hơn nữa.(Gánh nồi: chịu trách nhiệm, gánh vác thay một người khác.)
Hôm nay, bà Phạm chủ động tìm Từ Phàm để nói chuyện: “Gần đây có nhiều người lạ hơn đến chung cư này, ngày nào cũng có người đến cửa để hỏi thăm.”
Từ Phàm không ngốc, anh suy nghĩ một chút liền hiểu có chuyện gì xảy ra, bèn nói: “Có lẽ những người đó cho rằng cháu là thần y có bàn tay vàng hồi xuân, cho nên mới tìm đến chỗ cháu. Đáng tiếc cháu không phải là Phật thật, Phật ở ngay đối diện.”
“Cậu đừng nói vậy.” Bà Phạm hơi đỏ mặt: “Tôi cũng chỉ là một người phàm tục cần tiền mà thôi.”
“Dù như thế thì số tiền đó là bà xứng đáng có được.” Từ Phàm lo bà Phạm sợ phiền và không muốn mở kinh doanh nữa: “Bà tới đây không phải để nói với cháu sau này không muốn xem bệnh nữa chứ ạ?”
“Đúng là có ý tưởng này.” Bà Phạm nói theo lý do mà Chử Đình đã nói.
“Đừng ạ.” Từ Phàm cảm thấy khoảng thời gian qua tuy có hơi mệt mỏi nhưng vẫn hi vọng bà cụ có thể tiếp tục cứu người: “Dù sao những người đó đều đến tìm cháu, cũng không phải đến tìm bà. Bà cứ tiếp tục đóng vai hậu trường, mặt ngoài cứ để cháu xử lý.”
Nào ngờ bà Phạm thở dài và nói: “Tôi cũng không biết kéo cậu xuống nước như vậy là may mắn hay bất hạnh.”
Từ Phàm khó hiểu: “Sao bà lại nghĩ như thế ạ?”
“Khi một người quá nổi bật và được nhiều ca tụng thì sẽ đi kèm với rất nhiều phiền phức, ngay từ khi thuật chữa bệnh của tôi được bộc lộ thì không thể tránh khỏi những tranh chấp. Cậu giúp tôi xử lý những việc ngoài sáng, tôi lo lắng có một ngày sẽ cuốn theo cậu vào bên trong những chuyện không tốt.” Bà Phạm nói: “Nếu cậu giỏi y thuật thì cũng không đến nỗi, nhưng nếu như cậu không có thực lực gì cũng rất dễ trở thành...”
Bà Phạm nói nửa chừng, suy nghĩ một lúc: “Thành vật hy sinh.”
“Với lại, tôi cũng không muốn một ngày nào đó sẽ bị kéo vào phòng thí nghiệm làm giải phẫu. Cho nên, tôi nghĩ đã đến lúc tôi phải rời đi.” Bà Phạm nói.
Những lời này là bài kiểm tra đánh giá do Chử Đình và Thẩm Tiêu trao đổi với nhau. Bọn họ muốn thử xem tâm tính của Từ Phàm có giống với bác sĩ Từ không, và có thích hợp để hành nghề y hay không.
Từ Phàm không ngờ bà Phạm lại lo lắng như thế: “Chắc không đâu.” Tuy rằng khoa học không thể giải thích được năng lực này nhưng hạnh cũng không đến nỗi phải giải phẫu: “Bà chỉ là không muốn tiết lộ thân phận, vậy bà có thể đổ hết tất cả lên trên đầu cháu. Cháu không dám nói sau này, nhưng ít nhất là cho đến khi bà bị phát hiện, cháu vẫn rất vui vẻ vì có thể được làm thế thân của bà. Nếu bà muốn rời đi, đợi đến khi bị phát hiện thì đi cũng không muộn.” Anh ta dừng một chút, trong ánh mắt có tia khẩn cầu: “Đối với những bệnh nhân kia, có lẽ bà chính là hy vọng duy nhất của bọn họ.”
Bà Phạm nhìn anh ta hồi lâu, trong lòng cảm thán người đã dạy dỗ đứa trẻ này, hai vợ chồng bác sĩ Từ dạy con rất hay.
Đương nhiên bà chỉ có thể giữ những lời khen ngợi này trong lòng, giọng điệu lúc này có thể nói là ba phần bất ngờ ba phần vui đùa: “Giao cho cậu? Vậy lỡ như cậu bị người ta bắt cóc ép đi xem bệnh, kết quả thì lòi ra cậu chỉ là một bản lậu thì phải làm sao?”
“? Thời buổi bây giờ là xã hội pháp trị ạ.”
“Xã hội phát triển thì cũng sẽ phát sinh những chuyện không an toàn.” Bà Phạm nói: “Chó cùng rứt giậu, con người đến đường cùng có thể làm ra bất kỳ chuyện gì. Cho dù là như thế thì cậu cũng muốn thế thân để tôi ở lại à?”
Từ Phàm trầm tư suy nghĩ một lúc, cuối cùng thì gật đầu nói: “Phải. Cùng lắm thì sau này cháu cẩn thận hơn.”
Bà Phạm vỗ vỗ vai anh ta, sau đó đặt một quyển sách lên trên bàn trà ở giữa phòng khách: “Muốn đóng giả thành tôi, hẳn cũng phải có một ít bản lĩnh thực thụ mới được.”
Nói xong, bà đi khỏi nhà họ Từ.
Từ Phàm mông lung cầm quyển sách lên xem, phát hiện hóa ra lại là một quyển “Y Kinh”. Quyển sách này dày chừng bằng một lóng tay, nhuốm đậm màu vàng ố cổ xưa. Chữ viết trong đó đều là chữ cổ, mới nhìn thì khó hiểu nhưng sau khi lật tiếng vài trang sau, Từ Phàm phát hiện trong đây đều là những lý thuyết y học về Đông y cùng với những ghi chép lâm sàng Đông y.
Phải biết rằng Đông y và Tây y rất khác nhau, Tây y chủ yếu dựa trên những trang thiết bị chuyên môn, còn Đông y thì lại dựa vào kinh nghiệm là chính. Những ghi chép lâm sàng Đông y này anh ta đều có thể hiểu rõ, tuy không thể ngay lập tức trở thành thần y nhưng ít nhất cũng bước chân được vào cửa.
Không ngờ bà Phạm lại có đồ tốt như vậy.
Chẳng lẽ trước giờ bà Phạm đều chữa bệnh dựa trên y thuật chân thật sao?
Không không, không có khả năng.
Từ Phàm nhanh chóng bác bỏ suy nghĩ này.
Đông y dù có xuất thần nhập hóa đến đâu thì cũng không thể nào không để lại dấu vết gì được.
Nhưng mà một người thần bí như bà Phạm luôn có những phương thức quỷ thần khó lường, lại thêm một quyển ghi chép Đông y cổ này cũng không phải là không thể.
“Là một cái đùi to.” Anh ta vừa suy nghĩ vừa cầm quyển ghi chép đó trở về phòng.
Và tất cả những gì đã xảy ra trong phòng khách đều được chứng kiến bởi những con vật cưng đang nằm trên ghế sofa.
“Hy vọng nó xứng đáng với mười nghìn tích phân đã bỏ ra.” Thiệu Triệt nói.
Quyển ghi chép này được bọn họ mua ở trong trung tâm thương mại nhằm nâng đỡ cho Từ Phàm, sau này còn phải đục nước béo cò, nương nhờ thế lực của anh ta để mà kiếm tiền.
Cũng may Từ Phàm xem như có chí tiến thủ, có được bản ghi chép Đông y này anh ta có thể tiến bộ rất nhanh.
Người khác thì chưa cảm thấy điều gì nhưng người đã khám chữa bệnh và làm việc với Đông y hơn nửa đời người như thầy thuốc Trần có thể nhận ra được điều đó. Ông ta không biết Từ Phàm đang lừa gạt, chỉ nghĩ đứa trẻ này có tài năng thiên phú, trước kia vì không muốn học nhưng bây giờ lại chịu học, vậy là được rồi. Đối với người học trò này, ông ta cũng rất vui lòng chỉ dạy nhiều thêm.
Trong khi Từ Phàm đang chăm chỉ nghiên cứu Đông y thì ngày càng có nhiều bệnh nhân tìm đến anh ta thông qua những con đường khác nhau. Trong số những bệnh nhân tìm đến có người thì mắc bệnh nan y, có người thì bị các chứng bệnh khác, tìm đến đây cũng chỉ ôm hy vọng muốn thử xem.
Trùng hợp cũng có những trường hợp Từ Phàm từng gặp qua trong quyển ghi chép. Sau khi anh ta tự tay chữa khỏi cho hai bệnh nhân dựa theo ghi chép trên đó, y thuật của anh đã được một số người công nhận, những người cho rằng anh ta chính là vị thần y kia ngày càng nhiều hơn.
Dựa vào Từ Phàm, tốc độ kiếm tiền của bọn người Thẩm Tiêu chẳng những không chậm đi mà còn nhanh hơn. Qua ba tháng ngắn ngủi, bọn họ đã thu thập về được lên đến mười triệu, tương đương với 100.000 tích phân.
Đã bỏ ra 10.000 tích phân cho Từ Phàm, vậy họ còn dư lại 90.000 tích phân.
Bọn người Thẩm Tiêu đang bàn tính xem số dược liệu còn lại có thể phục sinh cho cô và Chử Đình hay không, cùng lúc này Từ Phàm đang nghênh đón một bệnh nhân mà anh ta không thể nào từ chối, nhưng mấy người Thẩm Tiêu đều không muốn trị liệu cho người này.
Trên thế giới này, con người dù có phủ nhận như thế nào đi chăng nữa thì vẫn sẽ có sự phân chia giai cấp. Có người dù vất vả cố gắng cả đời vẫn chưa có lấy một miếng đất cắm dùi, còn có người khi vừa mới sinh ra đã được hầu hạ chăm sóc đến từng chân tơ kẽ tóc.
Người đến tìm Từ Phàm lần này thuộc về vế sau.
Nếu như người đến là một người quyền quý nhưng xấc xược ngạo mạn thì Từ Phàm còn có thể từ chối thẳng.
Nhưng người kia thì không. Đối phương chẳng những hào phóng, nho nhã lịch sự mà còn giúp mẹ Từ kiếm được một công việc nhiều tiền hơn và có đầy đủ phúc lợi.
“Hóa ra công việc của mẹ tôi là do các người sắp xếp giúp.” Từ Phàm thầm nghĩ do mình tính sai, anh ta còn tưởng rằng đó là sự đền ơn của những người bệnh đã được chữa trị, chưa từng nghĩ đến lại là công sức của một người khác.
“Đây là sự tôn trọng của ông cụ nhà tôi đối với nhân cách của bác sĩ Từ.” Người đến nhã nhặn nói: “Lương y bây giờ hiếm thấy. Nếu có thể giúp bác sĩ Từ giải quyết một số việc muộn phiền trong nhà, để anh trị liệu giúp cho nhiều người hơn nữa, vậy xem như cụ ông nhà chúng tôi cũng đã đạt được mục đích mình mong muốn.”
Trên ghế sofa, ba người Thẩm Tiêu đều nghe hết những lời trong cuộc trò chuyện này.
Thẩm Tiêu nói: “Bên kia có chuẩn bị rồi mới đến.”
“Không chỉ chuẩn bị trước, nếu nói người này là độc đoán cũng không phải là nói quá.” Chử Đình cười lạnh. Rõ ràng là muốn nhờ vả người khác nhưng lại đánh đòn phủ đầu trước, đủ để thấy sự kiêu ngạo trong đó.
“Đáng tiếc, có chuẩn bị trước thì đã sao? Các người không muốn trị, dù anh ta có thể hiện tâm ý hơn nữa cũng chẳng giúp được gì.” Thiệu Triệt cũng không thích lắm tác phong làm việc của người này.
Đương nhiên, Từ Phàm không biết ý nghĩ của những con thú cưng này. Từ Phàm cười cười, người ta đều đã cho mình lợi ích rồi, vậy anh ta cũng không thể từ chối yêu cầu tiếp theo của đối phương.
Có hơi phiền chán kiểu úp úp mở mở của người trưởng thành, Từ Phàm lược bỏ hết các bước trung gian mà hỏi thẳng: “Các anh đã điều tra tôi rõ ràng như vậy, chắc hẳn cũng biết thói quen của tôi. Có mang thông tin của bệnh nhân đến không?”
Người nọ lấy ra một tập hồ sơ trong túi đựng tài liệu và đặt ở trước mặt Từ Phàm: “Tất cả thông tin mà anh muốn đều ở trong này.”
Từ Phàm mở ra xem, cùng lúc đó Thẩm Tiêu cũng nhảy lên bàn.
Trang đầu tiên trong hồ sơ của bệnh nhân là một gương mặt thiếu niên tuấn tú, nhìn thông tin sơ lược ở bên cạnh thì người này mới chỉ 24 tuổi, có thể nói là khá trẻ. Có lẽ vì ông trời đã ban cho anh ta quá nhiều nên đã không cho anh ta một cơ thể khỏe mạnh, đầu tiên là khiến anh ta liệt nửa người sau khi bị ngã, sau đó lại để anh ta mắc bệnh hiểm nghèo vô phương cứu chữa.
“Không cách nào cứu được.” Thẩm Tiêu nhìn trình độ học vấn tươi đẹp bên dưới, lắc đầu.
Cô không tiếp xúc nhiều với những ân oán trong giới nhà giàu nhưng vẫn có thể tưởng tượng được, một người quanh năm bị chèn ép rồi sẽ có một ngày sẽ vùng dậy trả thù. Hơn nữa, nhìn vào trình độ học vấn của bệnh nhân này, chắc chắn anh ta là một người thông minh.
Nếu chỉ là một người bình thường thì tốt rồi, đây còn là người thông minh thì càng không thể cứu nổi. Ông trời đã ưu ái cho anh ta, cho anh ta quá nhiều tài nguyên tốt, nếu bọn họ nâng lên tiếp nữa thì ai biết được sẽ gây ra bao nhiêu rối loạn trong tương lai.
Khi Thẩm Tiêu lắc đầu, Từ Phàm cũng đã thầm cho một dấu X sau khi đã đọc xong những thông tin này. Trước đây khi anh ta tiếp khách, à không là tiếp bệnh nhân, bà Phạm đã đưa ra cho anh ta một tiêu chuẩn, trong số đó nhất định phải gạt bỏ người giàu sang phú quý.
Lý do mà bà Phạm đưa ra chính là ông trời đã thiên vị hơn cho những người này, nên bà sẽ không thiên vị cho họ nữa, thà ban hi vọng cho những người bình thường vẫn tốt hơn.
Từ Phàm đã tiếp thu được lý do này. Đương nhiên, dù anh ta có chấp nhận hay không chấp nhận thì anh ta cũng không phải là người quyết định, thái độ của anh ta không quan trọng.
Từ Phàm đã đưa ra lựa chọn loại trừ, tuy nhiên không có biểu hiện từ chối ra mặt mà hẹn đối phương đưa người đến vào ngày mai, sau đó sẽ giả vờ kiểm tra rồi nghĩ ra một cái cớ để từ chối là được. Còn về phần mẹ của anh ta, chỉ đành cho bà ấy đổi việc lần nữa thôi.
Từ Phàm đã tính toán rất tốt.
Nhưng ngày hôm sau anh ta mới phát hiện, bệnh nhân kia ấy thế mà là hàng xóm sát vách nhà mình.
Điều này đã tuyên bố rõ nhất định phải chữa trị cho anh ta.
Từ Phàm chỉ cảm thấy da đầu tê dại.
Bây giờ, anh ta mới phần nào hiểu được những rắc rối mà bà Phạm nói là gì.
Mặc dù vậy đến cuối cùng Từ Phàm cũng chọn cắt đứt chủ đề này. Sau hai ngày tự kiểm tra cho bệnh nhân kia, anh ta tìm một cơ hội đến xin lỗi họ: “Y thuật của tôi không giỏi, tôi thật sự bất lực trước tình trạng này của quý ngài.”
Đối phương cũng không ngờ Từ Phàm sẽ cho ra một đáp án như vậy, sự tao nhã mà bọn họ tiết chế xém chút nữa đã bị phá vỡ. Cuối cùng vẫn là bệnh nhân trẻ tuổi kia lên tiếng và nói với Từ Phàm rằng không sao, nụ cười của anh ta vừa ung dung lại rộng lượng: “Thật ra tôi đã sớm chấp nhận số phận rồi, lần này tôi đến cũng chỉ với tâm lý muốn thử xem thôi. Bác sĩ Từ trẻ không cần phải cảm thấy xấu hổ, đây có lẽ là số mạng của tôi.”
Nụ cười tao nhã của đối phương khiến đáy lòng Từ Phàm hơi dao động, cảnh tượng này khiến trong đầu Thẩm Tiêu vang lên một hồi chuông cảnh báo. Cũng ngay vào lúc này, Chử Đình nhảy vọt lên để dùng cơ thể mình chặn tầm mắt của Từ Phàm, không để Từ Phàm mắc sai lầm.
Bị con mèo làm gián đoạn, Từ Phàm bình tĩnh lại. Anh ta thương tiếc tiễn người ra khỏi cửa, giữa vùng lông mày chứa đựng sự hoài nghi.
Thẩm Tiêu có thể đoán được điều mà anh ta đang nghi ngờ, đối với một bác sĩ, chẳng phải tất cả sinh mạng điều bình đẳng như nhau hay sao? Nhưng xin lỗi, cô không muốn đến bản đồ như chiến tranh lần nào nữa.
“Bệnh nhân này có vẻ lợi hại.” Thẩm Tiêu nói với Chử Đình

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.