Trò Chơi Sinh Tồn Đói Khát

Chương 111:




Tuy ngày thường vẫn đi làm, nhưng sau khi tan làm, Từ Phàm vẫn sẽ đến bệnh viện một chuyến.Lại một ngày trôi qua, khi Từ Phàm đến bệnh viện thăm cha, vào cửa chợt nghe thấy đồng nghiệp của cha ở bên giường tấm tắc lấy làm kỳ lạ: “… Không nghĩ tới ông lớn tuổi như vậy thân thể còn trẻ khỏe thế, tốc độ những miệng vết thương này khép lại rất nhanh, tiếp tục như vậy có lẽ ông rất nhanh có thể rời giường bệnh.”
Bệnh viện tỉnh là bệnh viện rất nổi tiếng, giường bình thường trong bệnh viện đều rất thiếu. Từng có hai chủ nhiệm còn vì giường ngủ cãi nhau, bởi vậy các bác sĩ cũng thích lấy giường ngủ ra nói giỡn.
“Thật vậy chăng?” Bác sĩ Từ cũng cảm thấy hai ngày này ngủ rất ngon, thân thể cũng rất nhẹ nhàng, thậm chí ông ấy cảm thấy được miệng vết thương bắt đầu ngứa. Những dấu hiệu đó đều đang cho thấy, miệng vết thương của ông ấy khôi phục tốt lắm.
“Đương nhiên.” Đồng nghiệp trêu ghẹo nói: “Vốn dựa theo dự tính của tôi, ít nhất ông cũng phải ở bệnh viện nghỉ ngơi một hai tuần mới có thể xuất viện điều dưỡng. Hiện tại tốc độ nhanh như vậy, tôi thậm chí nghĩ không phải tôi muốn mê tín, tin tưởng cách nói người tốt có phúc báo đâu.”
Mẹ Từ đứng ở bên cạnh, nghe xong, trên mặt vốn tươi cười lại khó nén chua xót: “Nếu đây là thật, vậy nên khiến tay Văn Hán cũng hoàn toàn khôi phục.”
Lời này vừa nói ra, không khí trong phòng bệnh mới vừa rồi còn rất hòa hợp nháy mắt đóng băng, bác sĩ vừa rồi còn cười đùa trong mắt lại hiện lên một tia bi thương.
Đối với bác sĩ ngoại khoa nói, tay là quan trọng nhất.
Mà tay của bác sĩ Từ, về sau sợ là không cầm dao phẫu thuật được nữa…
Thấy mẹ lại nhắc tới chuyện thương tâm, Từ Phàm không muốn cha khổ sở, cố ý phát ra tiếng động, để mọi người biết anh ta đến rồi: “Chào cha, mẹ, chú Triệu.” Chào hỏi mọi người xong, anh ta đi đến trước giường bệnh cha nhìn khí sắc của cha, so với ngày hôm qua mà nói, khí huyết trên mặt cha quả thật rạng ngời hơn hôm qua rất nhiều.
“Sao con lại tới đây? Không phải nói với con làm việc cho tốt sao, chỗ này có mẹ chăm sóc không phải được rồi sao?” Thấy đứa con đến đây, mẹ Từ sẽ không nhắc lại chuyện không vui ấy nữa.
“Con tan làm đi ngang qua bên đây, vừa lúc lại đây nhìn một cái.” Từ Phàm nói: “Con thấy cha khôi phục rất không tệ, có phải có thể rất nhanh xuất viện không?” “Khôi phục khá rồi.” Bác sĩ Triệu nói: “Nhưng chuyện xuất viện tạm thời cũng đừng nghĩ. Vụ án này tạo thành ảnh hưởng quá lớn ở bên ngoài, đến lúc đó chỉ sợ sẽ có không ít người tới thăm, vẫn ở bệnh viện tiện hơn một chút.”
Từ Phàm lại nói: “Nếu thực sự nói như vậy, thế vẫn nên mau chóng xuất viện mới được.” Anh ta không muốn đến lúc đó một đống người cầm máy ảnh tới hỏi cha anh ta bị người bệnh của mình đâm là cảm giác gì. Về phần có lãnh đạo gì đó hay không, thật có lỗi, chờ chuyện này một nhà bọn họ chiếm được công bằng rồi nói sau.
“Ý của tôi giống với Tiểu Phàm.” Lúc này mẹ Từ đã che giấu cảm xúc: “Lão Từ của chúng tôi quả thật cần không gian im lặng nghỉ ngơi. Mấy ngày nay người tới đã quá nhiều.” Nếu chồng còn có thể tiếp tục ở bệnh viện thì còn dễ nói, nhưng hiện tại…
Đối với thái độ của mẹ con bọn họ bác sĩ Triệu cũng có thể hiểu, nhưng việc này ông ta vẫn phải hỏi bạn tốt: “Lão Từ ông nghĩ thế nào? Chúng tôi đều nghe lời ông.”
Bác sĩ Từ thầy nhìn vợ con ở bên một cái: “Có thể xuất viện thì xuất viện đi.”
Ông ấy vừa nói như vậy, bác sĩ Từ cũng lập tức hiểu rõ: “Được. Chờ ngày mai tôi bảo người ta làm kiểm tra cho anh, không có vấn đề gì ông cứ ra viện.”
“Ngày mai có thể xuất viện chưa?” Từ Phàm cố ý hỏi.
“Chưa chắc, hiện tại làm kiểm tra rồi nói sau.” Trong lòng bác sĩ Triệu cũng có chút khó hiểu, bình thường miệng vết thương không có khả năng lành nhanh như vậy, nhưng hiện tại sự thật làm cho ông ta không thể không tin, chỉ có thể nói tố chất thân thể của mỗi người khác nhau: “Hiện tại nhìn ngoại thương khép lại không tệ, về phần bên trong ngày mai làm xong kiểm tra mới biết được.”
“Được.”
“Vậy một nhà mọi người trò chuyện trước đi, tôi tiếp tục kiểm tra phòng.”
“Vâng, vất vả rồi chú Triệu.”
Tiễn bác sĩ Triệu rời đi, Từ Phàm vừa hỏi cha cảm giác hôm nay thế nào, vừa lấy bùa bình an từ chỗ túi áo của cha ra.
Anh ta lấy cớ nói: “Mẹ của đồng nghiệp con cũng có một tấm bùa bình an cho anh ta, con xem thử phù văn của bọn họ có giống hay không.”
Anh ta nói lấy bùa bình an ra nhìn, lần này đá thủy tinh bên trong còn chưa vỡ, nhưng độ sáng bóng lại ảm đạm hơn không ít, bên trong tảng đá còn thêm vài khe nứt.
Dựa theo tốc độ này, có thể ngày mai hoặc là ngày mốt sẽ hoàn toàn vỡ vụn.
Tốc độ khôi phục của cha anh ta khác hẳn người thường, chính là vì vậy sao?
Nhưng đây là cái gì?
Là thuốc? Là pháp khí? Hay là một thứ mà người của gia đình bình thường không thể tiếp xúc?
Bên kia nghi hoặc của Từ Phàm không người giải đáp.
Bên này ba người Thẩm Tiêu đang bàn luận chuyện của bác sĩ Từ với bà Phạm.
“Tay của bác sĩ Từ có vấn đề.” Thẩm Tiêu lấy điện thoại viết, hai người là cô và Chử Đình đều từng được bác sĩ Từ ôm. Khi bác sĩ Từ ôm bọn họ, cô thấy trên ngón trỏ của bác sĩ Từ có một vết sẹo rất sâu, hơn nữa khi tay ông ấy sờ đầu hai người bọn họ rất không tự nhiên: “Trước kia ở trong bệnh viện nghe nói ông ấy là bác sĩ ngoại khoa, nếu nói như vậy, đả kích đó đối với ông ấy chắc chắn rất lớn. Nhưng cũng giống vậy, chuyện này với chúng ta mà nói cũng là một cơ hội.”
Giúp Dương Tử Minh xuống lầu đi bộ là một lần thử của bọn họ, mục đích chủ yếu của bọn họ vẫn là lợi dụng những món đồ trong tay này đổi đủ nhiều tích phân.
“Mọi người cần tôi làm như thế nào?” Vì con gái, bà Phạm cũng nguyện ý bất cứ giá nào.
“Hiện tại Từ Phàm hẳn là đã hoài nghi bà.” Chử Đình nhận lấy di động viết: “Người chỉ cần có lòng hiếu kỳ, vậy anh ta chắc chắn sẽ chủ động đến thử bà. Anh ta tới thử bà, bà không cần hoảng, tìm kiếm cơ hội, đi trị liệu tay của bác sĩ Từ. Bác sĩ Từ là bác sĩ ngoại khoa, nếu tay ông ấy bị thương nghiêm trọng rất có thể không thể cầm dao phẫu thuật được nữa. Chỉ cần bà chữa tay của bác sĩ Từ lành, vậy từ đây Từ Phàm này có thể xác định được.”
Bọn họ cần cố gắng bí mật bán đi, tất nhiên phải có mạng lưới quan hệ. Bọn họ là động vật, không thể nói chuyện với con người, bà Phạm không có bối cảnh gì, cũng không làm được việc này. Nhưng Từ Phàm thì có.
Bà Phạm liên tục suy nghĩ một hồi: “Được, tôi nghe mọi người.”
“Vậy kế tiếp, chúng ta thương lượng thử xem làm sao lừa gạt Từ Phàm, không đúng, làm sao trợ giúp một nhà Từ Phàm đi.” Thiệu Triệt cũng đoạt lại di động nói.
Hai ngày sau.
Bác sĩ Từ xuất viện, đi tới nơi ở của con trai.
Hai vợ chồng bọn họ có nhà của mình, con trai thì ở nhà khác.
Lý do dọn đến nhà con trai ở, cũng là bởi vì tiểu khu bọn họ ở có người chắn kín, tình huống hiện tại của bọn họ vẫn nên ở chỗ con trai thì thanh tịnh hơn một chút.
Hai vợ chồng vừa vào cửa, Thiệu Triệt đã qua đó chào đón, làm mẹ Từ hoảng sợ.
“Con nuôi chó khi nào vậy?”
“Tiểu Bạch mang đồng bọn về nhà đó.” Từ Phàm lo lắng mẹ không thích, vừa giải thích vừa vuốt đầu Thiệu Triệt nói: “Con chó này rất nghe lời, bảo ngồi thì ngồi, bảo bắt tay thì bắt tay. Còn không tha nước tiểu lung tung khắp nơi, cực kỳ thích sạch sẽ.”
“Thật sự?” Mẹ Từ có hơi sợ chó, nhưng đến nhà của con trai, bà ấy cũng không muốn bởi vì mình là trưởng bối nên tùy ý can thiệp cuộc sống của con. Con trai thích, bà ấy cũng chỉ đành thử tiếp nhận.
Cũng may mục tiêu của của Thiệu Triệt cũng không phải bà ấy, lúc này anh ta đã phe phẩy cái đuôi nhìn thương thế của bác sĩ Từ.
“Tay ông ấy quả thật bị thương.” Thiệu triệt vừa đảo quanh bác sĩ Từ vừa nói với hai người Thẩm Tiêu bọn họ: “Miệng vết thương hình như trông còn rất sâu.” Chử Đình không để ý đến anh ta, tiếp tục nằm úp trong ổ. Thẩm Tiêu thì ngồi ở trên điều hòa nhìn một nhà ba người phía dưới.
Khi tới giữa trưa ăn cơm, mẹ Từ đi mua đồ ăn nấu cơm. Trong khoảng thời gian này ba người Thẩm Tiêu và Chử Đình bọn họ đều ăn thức ăn thú cưng, bọn họ nghĩ kế tiếp cơ bản hẳn là cũng đều là những thứ đó. Làm sao nghĩ đến mẹ Từ không chỉ nấu cho một nhà ba người bọn họ, còn làm cơm cho thú cưng cho ba người bọn họ, Thiệu Triệt lại được chia một khúc xương to.
“Khúc xương to này có gì ngon đâu.” Thiệu Triệt cười nhạt với việc này, nhưng thời gian cả buổi chiều sau đó, anh ta cơ bản đều tốn thời gian ở trên khúc xương đó.
Thẩm Tiêu và Chử Đình đã rất lâu không ăn cơm nóng, nếm bữa cơm này, cũng có chút thỏa mãn.
“Mẹ ơi mẹ làm nhiều đồ ăn ngon quá.” Từ Phàm cũng rất vui vẻ, nhưng trước khi ăn, anh ta lại để một phần đồ ăn riêng dùng một cái đĩa đặt qua một bên.
Mẹ Từ thấy vậy, không khỏi hỏi: “Con làm cái gì vậy? Sẽ không phải là chừa tới tối ăn đấy chứ.”
“Không có, tay nghề của mẹ tốt như vậy, con muốn tặng một ít cho bà Phạm ở đối diện.” Từ Phàm nói.
Nghĩ đến bà cụ đó, mẹ Từ gật đầu: “Vậy con để nhiều chút.”
Sau khi một nhà sáu người bọn họ ăn xong mới nghe thấy tiếng động bên ngoài, lại đợi hơn khoảng mười phút sau, lúc này Từ Phàm mới bưng đồ ăn đi qua đối diện.
Nhìn thấy động tác này của anh ta, ba con thú cưng đi theo ra cửa.
Sau khi Từ Phàm gõ cửa nhà đối diện, bà Phạm mở cửa mời anh ta đi vào.
Từ Phàm vào cửa cẩn thận quan sát một lần: Trong phòng thô không có trang hoàng chỉ có một lớp đất xi măng, bên tường chồng cải trắng và củ cải, bên phải là bàn nhỏ ăn cơm. Bên cạnh bàn nhỏ là sô pha đơn giản, trừ nhưng thứ đó ra, còn có một người phụ nữ trung niên ngây dại ngồi ở trên xe lăn.
Bần cùng, đây là ấn tượng lớn nhất của Từ Phàm đối với căn nhà này.
Bà Phạm chắc chắn không phải người giàu có, điều này Từ Phàm gần như có thể xác định.
Nhưng anh ta lại mơ hồ cảm thấy có chút mâu thuẫn, anh ta cảm thấy nếu bà Phạm có khả năng, thật ra có thể không cần nghèo như vậy. Ví dụ như hai lá bùa bình an đó, nếu hiệu quả thật sự thần kỳ như vậy, bà ấy hoàn toàn có thể dựa vào thứ này sống thật tốt.
“Hôm nay sao cậu không đi làm?” Lúc này bà Phạm mở miệng làm cho Từ Phàm hoàn hồn.
“À, hôm nay cha tôi xuất viện, tôi đưa ông ấy đến chỗ tôi.” Từ Phàm đặt đồ ăn vào trong tay bà Phạm: “Đây là một ít đồ ăn mẹ tôi làm, muốn bưng lại đây cho bà nếm thử.”
Bà Phạm nhìn xuống, trong đĩa là thịt kho tàu, thịt bò, lòng, đậu hũ, tất cả đều là thứ mà bà già một bò tuổi như bà ấy có thể cắn: “Cảm ơn.”
“Nên mà.” Từ Phàm cười cười: “Vậy tôi đi về trước, về sau bà có chuyện gì, bất cứ lúc nào cũng có thể tìm tôi.”
Bà Phạm mỉm cười nói: “Được.”
Khi Từ Phàm mang theo các thú cưng rời đi, trước khi Thẩm Tiêu đi meo một tiếng với bà Phạm.
Chạng vạng, khi một nhà ba người họ Từ đang chuẩn bị ăn cơm chiều, nhận được quà đáp lễ của bà Phạm.
“Cải trắng cay này đều là tôi tự mình làm, hàng xóm láng giềng ăn đều nói vị được, cho nên cũng muốn đưa tới cho bác sĩ Từ nếm thử.” Đối với bác sĩ, bà Phạm hạ tư thái của mình xuống rất thấp.
“Bà khách sáo rồi.” Mẹ Từ biết đạo lý có tới có lui, cười nhận hũ đồ chua cầm tới tử lạnh trong phòng bếp.
Mà bà Phạm thì nhân cơ hội này trò chuyện với bác sĩ Từ, đang nói chuyện vài câu, bà ta giống như mới phát hiện miệng vết thương trên tay ông ấy, giật mình nói: “Bác sĩ Từ tay ông là chuyện gì vậy?”
Bác sĩ Từ sờ miệng vết thương đang ngứa nói: “Không có gì vấn đề lớn, sắp lành rồi.”
“Vậy là tốt rồi.” Bà Phạm làm bộ nhẹ nhàng thở ra: “Chỉ mong miệng vết thương này có thể nhanh tốt lên, y thuật của bác sĩ Từ tốt lắm, bao nhiêu người bệnh còn chờ ông đi cứu bọn họ đây.”
Một câu nói này khiến ba người nhà họ Từ đều khẽ thay đổi sắc mặt, đến ngay cả bác sĩ Từ từ trước đến nay cố gắng không thèm nghĩ tới chuyện này nữa biểu cảm đã có hơi tan vỡ.
Lo lắng bà Phạm nói ra cái gì nữa, mẹ Từ vội nói tránh đi: “Cải trắng cay này cứ để trong tủ lạnh là được rồi sao?”
“Đúng vậy.” Bà Phạm trả lời: “Giữ ở nhiệt độ bình thường là được, cố gắng ăn hết trong một hai ngày.” Tiếp theo bà ấy nhìn thời gian: “Thời gian không còn sớm, tôi phải trở về chăm sóc con gái của tôi, đi trước đây.”
“Được, bà đi thong thả.”
Thời gian bà Phạm từ lúc tiến vào đến khi đi ra ngoài cũng không dài, nhưng sau khi bà ta khép lại phía sau cửa, không khí nhà họ Từ đã có hơi đông lạnh.
Cuối cùng vẫn là bác sĩ Từ cười sảng khoái: “Mọi người làm gì mà mặt ủ mày chau vậy, cùng lắm thì cha không làm bác sĩ.” Ông ta nói: “Cha đã hỏi qua rồi, cha có thể chuyển đi phòng khác, hoặc là quay về trường học làm giảng viên. Dù sau cũng sẽ có đường ra.”
Thì ra cha đã sớm đã chấp nhận sự thật này.
Từ Phàm có chút khổ sở.
Lúc này mẹ Từ đột nhiên nói: “May mắn lúc trước Tiểu Phàm không học y.”
Từ Phàm biết vì sao mẹ phát ra lời cảm khái như vậy: “Nhưng con càng hối hận con không học y.”
Bác sĩ Từ không khỏi nhìn về phía đứa con.
Từ Phàm cũng nhìn cha: “Trước kia con vì giận dỗi cha, đã chọn trung y, ngây thơ dại dột sống qua ngày. Từ giờ trở đi, con sẽ học tập theo bác Trần thật tốt. Nói không chừng tương lai trung y có thể giúp cha điều dưỡng tốt bàn tay.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.