Trò Chơi Luân Hồi

Chương 175: Hắc Giác Vực




Năm mới, bắt đầu một hành trình mới! Tiếu xin chúc các đạo hữu đã đồng hành cùng TCLH một năm Kỷ Hợi:
Ngập tràn sung túc khí vận.
Vô cùng vô tận cơ duyên.
Tu vi tăng tiến liên miên.
Gia tộc yên vui hạnh phúc!
......
Đấu Khí đại lục rộng lớn lớn vô ngần, vạn tộc tề tựu, chính là vùng đất phồn hoa rực rỡ nhất tại thế giới này.
Bất quá Đấu Khí đại lục chỉ là một tên gọi. Thực tế, nó cũng không phải là một đại lục liền lạc mà chính là một vùng đất mênh mông trải rộng khắp thế giới.
Vùng đất này được cấu thành từ bảy địa vực lớn nhỏ khác nhau phân biệt là Tây Bắc đại lục, Mạc Bắc đại lục, Thần Nguyệt đại lục, Đông Nam hải vực, Thú Vực, Minh Ngục Giới và cuối cùng là Trung Châu.
Tây Bắc đại lục diện tích nhỏ nhất trong số bảy địa vực, đồng thời cũng là nơi có trình tự tu luyện thấp nhất, hầu như bị cô lập khỏi các địa vực khác. Ngoại trừ một ít liên hệ với Trung Châu, người Tây Bắc bình thường đều bế quan tỏa cảng, không muốn tiếp xúc với thế giới bên ngoài.
Nhưng cũng chính vì như vậy, Tây Bắc đại lục lại là nơi tranh đấu khốc liệt nhất trên toàn cõi Đấu Khí đại lục. Trải qua thời gian lắng đọng, nơi đây tồn tại hơn ngàn đế quốc lớn nhỏ rải rác khắp bốn phương tám hướng, hàng vạn tông môn thi nhau mọc lên như nấm sau mưa.
Tại trung tâm Tây Bắc đại lục có một khu vực sở hữu địa hình vô cùng đặc thù và hiểm trở. Vô số cường giả chạy trốn từ các quốc gia khác nhau đến nơi này, lẫn nhau mâu thuẫn mà chém giết tàn nhẫn, tạo nên một vùng đất vô cùng hỗn loạn và đen tối nổi tiếng nhất trên khắp đại lục - Hắc Giác Vực.
Nơi này bởi vì không có quốc gia quản lý nên không hề tồn tại pháp luật, nắm đấm ai lớn thì người đó chính là đạo lý. Luật lệ duy nhất được tôn sùng ở đây chính là quy luật sinh tồn nguyên thủy nhất của thiên nhiên - luật rừng.
Hắc Giác Vực là một nơi vô cùng đơn giản và thuần túy. Tại đây, cho dù ngươi công khai giết người cướp của hoặc là cưỡng hiếp nữ nhân cũng sẽ không có bất kỳ ai đứng ra ngăn trở.
Tất nhiên, điều kiên tiên quyết là ngươi phải tìm hiểu thật kỹ đối tượng mà mình ra tay. Nếu không mà nói, kết cục của ngươi chỉ sợ sẽ vô cùng thê thảm.
Trong vùng đất loạn lạc này, nữ nhân… có đôi khi… còn đáng sợ hơn cả nam nhân. Nguyên nhân rất đơn giản, chính là các nàng có thể "tồn tại" ở vùng đất chết chóc này.
Tại Hắc Giác Vực này, tử vong là một điều gì đó vô cùng bình thường. Nơi đây mỗi ngày đều có không ít cường giả chết đi, đồng thời cũng đều có không ít cường giả tìm đến tạo nên một vòng tuần hoàn lũy tiến khiến nơi đây không ngừng phát triển.
Yêu thích hỗn loạn, thiên hướng hắc ám, tham lam vô độ tựa hồ chính là bản tính của nhân loại. Bởi vậy, tuy biết rằng khu vực kia luôn luôn có vô số nguy hiểm lượn lờ thế nhưng vẫn như cũ có vô số người tre già măng mọc liều mạng tiến vào đó.
Có người vì muốn danh chấn tứ phương; Có người lại muốn thu được cao giai công pháp, đấu kỹ, đan dược hoặc là tiền tài, mỹ nữ; Cũng có người đơn giản là trốn tránh cừu nhân hay là quốc gia truy nã mà tìm đến nơi này.
Bất quá mặc kệ lý do là gì, Hắc Giác Vực vẫn liên tục có người tiến vào làm cho vùng đất này càng ngày càng trở nên sôi động.
Nói tóm lại, nếu ngươi muốn nổi danh trên Tây Bắc đại lục, tung hoành ở Hắc Giác Vực chính là con đường nhanh nhất.
Tất nhiên, muốn như vậy thì ngươi phải có đầy đủ thực lực và tư bản. Còn nếu không, tiền tài danh vọng thì chưa có mà tính mạng của ngươi đã không còn, trở thành đá lót đường cho kẻ khác bước tới vinh quang!
Mặt khác, Hắc Giác Vực cũng là nơi tập trung mua bán đủ loại tin tức trên khắp Tây Bắc đại lục. Mỗi ngày đều có vô số tình báo từ nơi này truyền ra, đồng thời cũng có vô số từ bên ngoài chuyển vào.
Lẽ dĩ nhiên, muốn thu được tình báo, ngươi phải bỏ ra một cái giá trên trời. Hoặc là tiền tài, hoặc là những vật có giá trị thay thế. Hắc Giác Vực… xưa nay không có chuyện há mồm chờ sung rụng.
…………
Khoảng cách giữa Gia Mã đế quốc và Hắc Giác Vực vô cùng lớn, hơn nữa trên đường có vô số hung hiểm rình rập. Chẳng qua đoàn người Tiêu Lệ có lục giai ma thú tọa kỵ, những vấn đề như vậy trên cơ bản cũng không gọi là vấn đề.
Tử Tinh Dực Sư Vương toàn lực phi hành, chỉ mấthơn ba ngày thời gian, một dải bình nguyên u ám đã xuất hiện trong tầm mắt đoàn người Tiêu Lệ, tựa như một tấm bình phong ngăn cách nơi đây với thế giới bên ngoài.
_ Đây là Hắc Vực đại bình nguyên sao?
Hơi ngẩng đầu rời khỏi núi non chập trùng của Nguyệt Như và Nguyệt Trinh, Tiêu Lệ đảo mắt nhìn xuống một dải bình nguyên bao la bát ngát dưới chân, khẽ lẩm bẩm.
_ Chính là nó! Nơi đây được xem là cửa ngõ ra vào Hắc Giác Vực. Bước vào nơi này cũng là tiến nhập một thế giới hoàn toàn khác.
Tô Thanh Thanh ngồi ở bên cạnh Tiêu Lệ chậm rãi giải thích. Nàng mặc dù thực lực yếu kém nhất trong số chúng nữ, thế nhưng đối với tìm đường và dẫn đường có năng khiếu trời sinh.
Một đoạn đường này, chính là nhờ có Tô Thanh Thanh chỉ dẫn nên đoàn người Tiêu Lệ mới có thể thuận lợi và nhanh chóng tiến đến Hắc Vực đại bình nguyên như vậy.
Hơn nữa, Tô Thanh Thanh tựa hồ đối với Hắc Giác Vực cực kỳ quen thuộc. Chuyện này đối với một người truyền kiếp mù đường như Tiêu Lệ quả thật chẳng khác gì nắng hạn gặp mưa rào khiến hắn phấn khích đến mức không nhịn được ngay trên lưng Tử Tinh Dực Sư Vương làm nàng cả một đêm…
_ Hiểu rồi! Chúng ta trước tiên tìm nơi nào rộng rãi nghỉ lại một đêm, sáng sớm ngày mai sẽ tiếp tục lên đường.
Nhìn sắc trời đã chập tối, Tiêu Lệ uể oải vươn vai nói với chúng nữ, sau đó tiếp tục tựa đầu vào giữa hai đôi gò bồng đảo mềm mại của Nguyệt Như và Nguyệt Trinh khẽ lẩm bẩm:
_ Cuối cùng cũng đã tới! Hắc Giác Vực… ta muốn nhìn xem… nơi này có thể hỗn loạn đến mức nào…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.