Trò Chơi Luân Hồi

Chương 151: Mãn Thiên Lôi Vũ




(Bão to quá, không về nhà được huhu... lại trễ chương rồi... thế này thì đến bao giờ mới bù đủ đây....:(()
Những tia sét to lớn như những con lôi xà liên tục thoát ra từ tầng mây lao xuống xung quanh Tiêu Lệ. Tràng cảnh khủng bố y hệt thời điểm Medusa nữ vượng độ kiếp.
Bất quá cũng có một vài điểm khác biệt. Lôi kiếp mặc dù liên tục đánh xuống vị trí của Tiêu Lệ, thế nhưng lại thủy chung lại không có tia sét nào chạm vào thân thể hắn.
Lôi kiếp đánh xuống chỗ Tiêu Lệ toàn bộ đều giống như mất đi mục tiêu, tùy ý lượn lờ bênh cạnh hắn tựa như binh sĩ đang bảo hộ quân vương của mình.
Có điều gã hắc bào nhân của Hồn Điện thì không được may mắn như vậy.
Tiêu Lệ mang theo tầng tầng lôi kiếp lao thẳng đến chỗ của hắc bào nhân. Khi đến một phạm vi nhất định, đám lôi xà cuồng bạo này giống như cảm nhận được cái gì, ùng ùng kéo đến bao vây lấy gã hắc bào nhân đen đủi.
_ Chết... tiệt...!
Gã hắc bào nhân khẽ mắng một tiếng. Hai tay hắn rung lên, hắc khí quỷ dị như tạo thành một cái kết giới giúp hắn tạm thời chống đỡ với lôi kiếp mãnh liệt kia.
_ Dễ dàng vậy sao?
Tiêu Lệ khẽ nở nụ cười. Mãn Thiên Lôi Vũ mà hắn dày công nghĩ ra cũng không phải chỉ đơn giản như vậy.
Chiêu thức này nguyên tắc cơ bản là độ kiếp. Tiêu Lệ lấy thân mình để làm mục tiêu cho lôi kiếp giáng xuống. Những người ở trong phạm vi lôi kiếp đều sẽ bị ảnh hưởng, đồng thời độ kiếp cùng Tiêu Lệ. Số người bị liên lụy càng nhiều, uy lực của lôi kiếp sẽ càng trở nên bá đạo.
Mà mấu chốt quan trọng của chiêu này ở chỗ, Tiêu Lệ là chủ nhân của Độ Kiếp Lôi. Lôi kiếp đối với người khác là ác mộng kinh hoàng thì đối với Tiêu Lệ lại là cơn mưa ân huệ của thương thiên, khiến hắn càng thêm mạnh mẽ.
Bất quá chiêu này cũng có nhược điểm khá rõ ràng, đó là phạm vi bao trùm quá nhỏ, bắt buộc Tiêu Lệ phải tự mình tiếp cận địch nhân. Hơn nữa, thời gian kéo dài của lôi kiếp cũng không quá lâu.
Chẳng qua chỉ như thế, đối phó với gã Chuẩn Đấu Tông trước mặt là đã hoàn toàn đầy đủ. Lôi kiếp mãnh liệt khiến hắn hầu như chỉ có thể bị động phòng thủ, không có nửa giây thời gian để phản kích Tiêu Lệ.
_ Hừ... tiểu... tử... Ngươi... sẽ... trả... giá...!
Hắc bào nhân càng chống đỡ càng lâm vào thế yếu, rốt cuộc nảy sinh ý định rút lui. Khẽ hừ lạnh một tiếng, cơ thể hắc bào nhân chợt tan rã thành vô số hắc khí, cuối cùng tiêu tán trong thiên địa.
_ Hừ... lũ Hồn Điện này chạy nhanh thật!
Tiêu Lệ cảm nhận khí tức hắc bào nhân đã hoàn toàn biến mất, cũng không tiếp tục duy trì lôi kiếp. Thứ này quá hao tốn đấu khí, Tiêu Lệ cũng không thể tùy ý sử dụng.
_ Tiêu Lệ, chàng không sao chứ!
Vân Vận vẫn đứng ở nơi gần đó, vừa thấy lôi kiếp chấm dứt liền nhanh chóng bay tới đỡ lấy Tiêu Lệ, quan tâm hỏi.
_ Không sao! Tiểu Viêm tử, Hải lão, còn có... nữ nhân Lục Man kia cùng với tiểu Thanh Lân sao rồi?
Tiêu Lệ ngoại trừ tiêu hao quá lớn cũng không có gì đáng ngại, chỉ cần tĩnh dưỡng một thời gian là sẽ ổn. Bất quá hắn cũng không vội vàng rời khỏi bộ ngực mềm mại của Vân Vận.
_ Hứ... Tiêu Viêm đã hôn mê, đang được Hải lão bảo hộ. Nữ nhân kia cũng đã hôn mê nhưng tiểu Thanh Lân thì không sao. Bọn họ đều đang nằm trên lưng Tử Tinh Dực Sư Vương cùng với Yên Nhiên.
Cảm thấy Tiêu Lệ đang giở trò, Vân Vận khẽ liếc hắn một cái hờn dỗi nói.
_ Được rồi, về Thạch Mạc Thành thôi!
Để Vân Vận dìu mình trở lại chỗ Tử Tinh Dực Sư Vương, Tiêu Lệ lập tức ra lệnh cho nó mang theo mọi người nhanh chóng quay về Thạch Mạc Thành, đề phòng gã Hồn Điện kia giả vờ đi rồi quay lại.
.....
Đã ba ngày kể từ sau trận đại chiến ở phía trên Diêm Thành, nhóm người Tiêu Lệ đều đã an toàn trở lại tổng bộ của Mạc Thiết dong binh đoàn ở Thạch Mạc Thành.
Bất quá Tiêu Viêm và Lục Man thì vẫn còn đang trong trạng thái hôn mê. Vân Vận nhận được cấp báo từ Vân Lam Tông nên đã mang theo Nạp Lan Yên Nhiên quay về Vân Lam Sơn.
Bên trong phòng nghị sự hiện tại chỉ còn Tiêu Lệ, Tiêu Đỉnh cùng với Hải Ba Đông.
_ Nhị đệ, thương thế của tiểu Viêm tử thực sự không có gì đáng ngại? Ta thấy hơi thở của tam đệ rất yếu, chỉ sợ...
Tiêu Đỉnh nhìn về phía Tiêu Lệ đang nhàn nhã thưởng trà, lo lắng hỏi.
_ Đại ca yên tâm! Tiểu Viêm tử miễn cưỡng dung hợp hai loại Dị Hỏa, di chứng như thế là vẫn còn nhẹ rồi! Đệ đã cho tam đệ phục dụng một viên ngũ phẩm Ngọc Lộ Đan. Hắn chắc cũng sắp tỉnh rồi.
Tiêu Lệ chắc như đinh đóng cột nói. Hiện tại, hắn chỉ đang đắn đo suy nghĩ xem làm thế nào để giúp Dược Lão hồi phục, còn Tiêu Viêm thì không quá đáng ngại.
_ Tam đệ cũng thật là hồ đồ! Nếu hắn xảy ra chuyện gì, chúng ta biết làm sao ăn nói với phụ thân?
Tiêu Đỉnh vẻ mặt lo lắng nói. Hắn ngoài miệng mặc dù trách móc thế nhưng thật ra lại rất quan tâm đến mấy vị huynh đệ của mình.
_ Ha ha... tiểu Viêm tử cũng rất sáng tạo đấy chứ... không ngờ cái ý tưởng như vậy mà hắn cũng nghĩ ra được...
Tiêu Lệ cười ha ha nói, hoàn toàn không xem hành động của Tiêu Viêm là chuyện gì to tát.
_ Tiêu Đỉnh thiếu gia, Tiêu Lệ thiếu gia! Tiêu Viêm thiếu gia đã tỉnh rồi!
Tiêu Đỉnh còn muốn nói gì nữa thì từ phía ngoài cửa, giọng nói trong trẻo dễ thương của Thanh Lân chợt vang lên. Tiêu Lệ nghe thanh âm này thì hơi phẩy tay, cửa phòng liền tự động bật mở. Sau đó, một thân ảnh nhỏ nhắn xinh xắn ríu rít chạy vào trong phòng.
_ Được rồi, chúng ta đến xem tình hình của tiểu Viêm tử thôi, đại ca, Hải lão!
Tiêu Lệ khẽ quay sang nói với hai người một tiếng, sau đó cả ba cùng nhau kéo đến nơi ở của Tiêu Viêm.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.