Trò Chơi Luân Hồi

Chương 141: Bát dực hắc xà hoàng




Nhìn thanh thế khủng khiếp mà Tiêu Lệ đang tạo ra, Lục Man trong lòng cũng cảm thấy hơi bị chấn động. Lôi đình uy lực bực này, sợ rằng đã tiếp cận cảnh giới Đấu Tông.
_ Vì tìm kiếm Bích Xà Tam Hoa Đồng, ta đã bỏ ra hơn mười năm. Mãi đến hôm nay, ta rốt cuộc mới may mắn gặp được. Đừng nói các ngươi có bốn vị Đấu Hoàng, dù là thêm bốn vị nữa ta tuyệt đối cũng sẽ không bỏ qua.
Chấn động thì chấn động, vẻ mặt Lục Man chưa từng có biết hóa. Nàng nhìn chằm chằm Tiêu Lệ khẽ lắc đầu cười nói, không có nửa phần ngữ khí có thể thương lượng.
_ Ta không cần biết ngươi là ai! Hôm nay, dù có phải liều cái mạng này ta cũng sẽ mang nàng về Thiên Xà Phủ.
Lục Man cắn chặt răng cứng rắn nói. Sau đó, nàng lập tức từ trong ngực lấy ra một cái còi đưa lên trên miệng. Nhất thời, một tiếng "Huýt" bén nhọn mang theo sóng âm kỳ lạ từ môi nàng phát ra, nhanh chóng khuếch tán trên bầu trời.
Theo thanh âm truyền ra không lâu sau, trong rừng rậm xa xôi đột nhiên vang lên một trận oanh minh chấn động, một cự thú khổng lồ không kém Tử Tinh Dực Sư Vương lập tức bay vọt lên bầu trời.
Sau khi cự thú xuất hiện, nó nhanh chóng quay về phía chân trời bên này, nhằm hướng Lục Man đang đứng bay vọt tới, cái bóng to lớn của nó che phủ một mảng lớn trên mặt đất.
Cự thú hình thể cực kỳ thon dài, nhìn qua dường như là ma thú có họ hàng với loài rắn. Tốc độ phi hành của ma thú này khiến cho người ta cảm thấy rung động, cơ hồ giống như thuấn di. Chỉ vài cái chớp mắt, nó đã tới được vị trí của Lục Man đang đứng.
Theo cự thú dừng lại, bóng đen to lớn cũng dần dần trở nên rõ ràng, hình dáng khủng bố của nó lúc này mới hoàn toàn bị đám người Tiêu Lệ thu vào trong tầm mắt.
Đây là một con cự xà hình thể cực kỳ khổng lồ, toàn thân ngăm đen, trên lớp vảy còn có một ít đường vân sặc sỡ, nhìn qua có chút kỳ dị.
Thân thể cự xà có nhiều màu sắc, trên lưng mọc ra tám cánh màu đen. Hơn nữa, phía trên đỉnh đầu của nó cũng sinh ra một cái sừng đen hình xoắn ốc nhìn qua vô cùng có lực sát thương.
Tại đỉnh nhọn trên sừng lóe ra tử mang nhàn nhạt, hiển nhiên là ẩn chứa kịch độc. Đôi mắt hình tam giác chớp lóe hoàn toàn không có chút nào giống dã thú, ngược lại trôbg giống như nhân loại tràn ngập khôn khéo và xảo trá.
_ Bát Dực Hắc Xà Hoàng?
Nhìn bộ dáng hắc xà kia, Hải Ba Đông khuôn mặt hơi đổi, kinh ngạc thốt lên.
Ting, thông tin ma thú
Bát Dực Hắc Xà Hoàng – lv66.
Một loại ma thú có thiên phú dị bẩm, là hình thái tiến hóa cuối cùng của Tam giai ma thú Lưỡng Dực Hắc Xà. Kể từ tam giai bắt đầu, mỗi khi đề thăng một giai, nó sẽ mọc ra thêm một đôi cánh.
...
Xa xa trên bầu trời, Lục Man cùng Bát Dực Hắc Xà Hoàng khổng lồ từ từ tụ họp. Nhất thời, hai cổ khí thế kinh khủng. bao trùm bầu trời. Những đám lôi vân của Tiêu Lệ cũng trong khoảnh khắc bị khí thế khủng bố này liên tiếp chấn vỡ thành bụi phấn.
Dưới vòm trời phong vân dũng động, sấm chớp rung chuyển, sáu luồng khí thế cấp bậc Đấu Hoàng tràn ngập bốn phương tám hướng. Không gian xung quanh trong thời khắc này cơ hồ cũng bị chấn động đến run rẩy, giống như sắp đến ngày tận thế.
Bên trong Diêm thành, tất cả mọi người tại đây dưới sáu cỗ khí thế mênh mông cuồn cuộn đan quện vào nhau, ai nấy cơ thể không ngừng run cầm cập. Cỗ áp lực kinh khủng kia làm cho không ít người có cảm giác giống như bị tảng đá ngàn cân đè lên, hô hấp tựa cũng trở nên cực kỳ nặng nề.
_ Lục Man... Ha ha ha... Không nghĩ tới ngươi như thế nào mà lại bị người ta đánh thành bộ dáng này. Tin này mà truyền trở về chỉ sợ sẽ cấp cho bọn họ một trận cười no nê!
Đôi mắt tam giác thật lớn nhìn chằm chằm vào bốn người Tiêu Lệ, Vân Vận cùng với Tiêu Viêm và Hải Ba Đông ở phía đối diện, Bát Dực Hắc Xà Hoàng cái miệng lớn không ngừng mở ra đóng vào, phát ra tiếng cười đinh tai nhức óc.
_ Ngươi cái tên khốn kiếp Bạch Nha! Ta trên người mang theo tiểu cô nương này, hơn nữa lại bị bọn chúng quần đấu, ngươi có giỏi thì thử một mình đấu với tên mặc ngân bào kia xem?
Thân thể huyền phù ở bên cạnh Bát Dực Hắc Xà Hoàng tám cánh, nghe được tiếng hắn cười nhạo, Lục Man không khỏi cả giận liếc về phía Tiêu Lệ nói.
_ Thật sự là Bích Xà Tam Hoa Đồng?
Hắc hắc cười không trả lời, dưới thân không ngừng phe phẩy cái đuôi rắn thật lớn. Bát Dực Hắc Xà Hoàng đôi mắt tam giác hơi giật giật, đưa ánh mắt liếc một cái Thanh Lân trong lòng Lục Man, thanh âm tựa như sấm sét cũng nhiều hơn vài phần ngưng trọng.
_ Ừm... cảm nhận của ngươi không sai, quả thật đúng là như vậy!
Nhắc tới điểm này, nữ nhân áo xanh ánh mắt gian tà đó tản ra ý mừng, gật gật đầu, cười nói.
_ Vậy là tốt rồi a...
Nghe vậy, Bát Dực Hắc Xà Hoàng rõ ràng thở một hơi dài nhẹ nhõm, lại đem ánh mắt quét về phía bốn người đứng đối diện, cuối cùng dừng lại ở trên thân thể Tiêu Viêm đang rực cháy một ngọn sâm bạch hỏa diễm.
_ Không trách được ta lại có cảm giác kì lạ. Tại sao ta cảm thấy khí tức trên thân thể người này mơ hồ có chút quen thuộc vậy nhỉ?
Nhìn thật kỹ Tiêu Viêm, Bát Dực Hắc Xà Hoàng trầm ngâm một lúc, ngạc nhiên nói.
_ Ngươi cũng có loại cảm giác này? Lúc trước ta cũng vì thoáng cảm nhận qua trên thân thể hắn có cỗ khí tức quen thuộc nên vừa rồi mới bại lộ vị trí bản thân đang ẩn nấp. Bất quá ta đã từng tiếp xúc với rất nhiều cường giả, cho nên nhất thời cũng nhớ không rõ cỗ khí tức này tương tự của ai...
Lục Man kinh ngạc trừng mắt nhìn, nhìn từ trên xuống dưới Tiêu Viêm trầm giọng nói.
_ Hai vị, có phải là quên chuyện gì hay không?
Nhìn hai người mải mê trò chuyện, hoàn toàn quên mất sự tồn tại của mình, Tiêu Lệ trong lòng không vui nói. Trong tay hắn, Độ Kiếp Lôi giống như cảm nhận được sự giận dữ của chủ nhân, không ngừng gào thét biến bầu trời thành một lôi ngục kinh hoàng..

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.