Trò Chơi Luân Hồi

Chương 130: Diêm Thành




Diêm Thành nằm ở phía đông của Gia Mã đế quốc. Đường lớn rộng mở khiến cho Diêm Thành trở thành tuyến đường quan trọng để trung tâm đế quốc liên lạc tới các tỉnh phía Đông.
Sở hữu một vị trí chiến lược trọng yếu như vậy, Diêm Thành được mệnh danh là thành thị lớn nhất phía đông Gia Mã đế quốc. Hằng năm, đều có trọng binh được đế quốc phái đến nơi đây trấn thủ.
Mục tiêu bốn người Tiêu Lệ hướng tới lần này chính là Mặc Gia, thế lực cường đại nhất ở phía đông Gia Mã đế quốc, đóng trụ sở bên trong Diêm Thành
Vì Mặc gia bá đạo lũng đoạn nên hơn một nửa các loại sản nghiệp bên trong Diêm thành đều thuộc sở hữu của Mặc gia. Lợi nhuận hằng năm của các sản nghiệp này cho dù phải bỏ ra một chút tiền thuế cùng với không ít cống phẩm cho Vân Lam Tông thì vẫn giúp Mặc Gia càng ngày càng trở nên giàu có.
Tuy rằng có thế lực lớn dễ gây hoạ, thế nhưng Mặc Gia có Vân Lam Tông đứng phía sau cho nên dù là hoàng thất của Gia Mã đế quốc cũng sẽ không dễ dàng tìm đến Mặc gia gây phiền toái.
Bởi vậy, Mặc gia gần như không kiêng nể gì bành trướng thế lực, phát triển mạnh mẽ, mơ hồ trở thành bá chủ của Diêm thành. Nếu không phải ở phía Đông còn có tam đại gia tộc khác âm thầm kiềm chế, chỉ sợ vòi bạch tuột của Mặc Gia đã sớm khuếch trương đến các khu vực khác rồi.
Nhưng kể cả như vậy, vài năm gần đây Mặc gia dựa vào Vân Lam Tông đằng sau, đã dần dần kéo tam đại gia tộc xuống dưới, nghiễm nhiên trở thành bá chủ vùng phía đông Gia Mã đế quốc này.
Từ Tam Lộ Trấn đến Diêm Thành khoảng cách cũng không quá xa. Chỉ mất gần nửa giờ, bốn người Tiêu Lệ rốt cục đã tới được phạm vi của Diêm Thành.
Lúc này đã là bình minh, mặt trăng êm dịu đã bị ánh mặt trời vàng rực hoàn toàn thay thế. Một tòa thành thị thật lớn ở phía trước giống như một con mãnh thú đang nằm phủ phục xuống dần dần hiện ra trong tầm mắt bốn người Tiêu Lệ.
Để tránh rắc rối như lần trước, Tiêu Lệ sau khi vừa rời khỏi khách sạn đã trực tiếp triệu hoán ra Tuyệt Ảnh Chu Lang cùng với Tử Tinh Dực Sư (con của Tử Tinh Dực Sư Vương đó) để làm tọa kỵ.
Tử Tinh Dực Sư sau khi ăn không ít Dục Huyết Yêu Lan đã thành công đột phá thành tứ giai ma thú. Thế nhưng dù sao nó vẫn còn là ấu kỳ, hình thể nhỏ hơn Tuyệt Ảnh Chu Lang không ít, chỉ đủ để Tiêu Lệ ôm Vân Vận ngồi trên đó. Tuyệt Ảnh Chu Lang không còn lựa chọn nào khác đành phải làm tọa kỵ cho Tiêu Viêm và Hải Ba Đông.
Hiệu quả đến tức thì, người trên đường nhìn thấy hai con tứ giai ma thú thì đều hoảng hốt dạt cả ra hai bên tạo thành một thông đạo rộng rãi cho bốn người Tiêu Lệ. Ngay cả binh lính giữ cổng cũng không dám làm khó bọn họ, qua loa kiểm tra một chút liền để bốn người vào thành.
Xuyên qua một thông đạo tối đen, ánh sáng chói lóa đột nhiên xuất hiện khiến cho Tiêu Lệ theo thói quen nheo mắt lại.
Một lát sau, đợi đến lúc thích ứng được với ánh sáng, Tiêu Lệ lúc này mới chậm rãi mở to mắt, bên tai hắn tràn ngập âm thanh huyên náo.
Chậm rãi xuất hiên trong tầm mắt Tiêu Lệ là một tòa thành thị khổng lồ. Đứng ở lối ra của tường thành, Tiêu Lệ ngẩng đầu nhìn hai bên đường chi chít cửa hàng hoa lệ cùng với dòng người qua lại liên miên bất tận trên ngã tư, trong lòng không khỏi tán thưởng một tiếng.
Nơi đây quả không hổ danh là thành thị lớn nhất phía đông của Gia Mã đế quốc. Mức độ phồn hoa cùng với lưu lượng người hành tẩu so với Ô Thản Thành chênh lệch không chỉ vài chục lần.
_ Chúng ta tìm một tửu lâu ăn sáng, nhân tiện nghe ngóng tin tức một chút.
Nhìn dòng người tấp nập trên đường, Tiêu Lệ khẽ trầm ngâm một chút, nói.
Mọi người đều lấy Tiêu Lệ làm đầu, tự nhiên không có ý kiến, lập tức theo hắn bắt đầu rảo bước trong thành.
_ Ngã tư đường này ta tính có tổng cộng 103 gian hàng, trong đó có đến 74 gian hàng biển hiệu đề một chữ " Mặc ". Người ta nói Mặc gia ở Diêm thành này là bá chủ, xem ra quả nhiên không giả.
Một đường đi qua, chung quanh vô số biển hiệu sặc sỡ làm cho mọi người rối mắt. Lúc sau khi đí qua ngã tư đường, Tiêu Viêm chép miệng, khẽ cười nói.
_ Mặc gia này hiện tại cũng quá mức bá đạo đi. Nhớ năm đó ta tới Diêm thành này, ở đây vẫn còn có vài phương thế lực có thể đấu lại với Mặc gia.
Hải Ba Đông đảo ánh mắt một vòng, gật đầu nói.
_ Vân Lam Tông kia thật sự có năng lực lớn vậy sao? Một người trước kia không được tính là mạnh mẽ ở gia tộc, dựa vào bọn họ lại có thể quật khởi như thế?
Tiêu Viêm sờ cằm, nhíu mày nói.
_ Chuyện này đệ phải hỏi Vân Lam Tông tông chủ mới được!
Tiêu Lệ nghe hai người đàm luận không nhịn được xen vào nói một câu.
_ Vân Lam Tông tông chủ kia cao cao tại thượng, đệ làm sao có khả năng gặp được cơ chứ!
Tiêu Viêm cười cười đáp lại, cũng không có chú ý Vân Vận bên cạnh khuôn mặt ửng hồng.
Lần trước ở Ma Thú Sơn Mạch, Tiêu Lệ vẫn chưa có nói thân phận của Vân Vận cho Tiêu Viêm, thậm chí là tên cũng không có. Bởi vậy, Tiêu Viêm mặc dùng biết nàng là Đấu Hoàng cường giả, lại không biết nàng chính là Vân Lam Tông chủ cường thế, bình thường chỉ gọi nàng là tẩu tẩu.
_ Chỉ sợ nàng ta cũng không biết là chuyện gì... Vân Lam Tông tông chủ kia cao cao tại thượng, làm sao sẽ lo lắng những chuyện nhỏ bé này đây.
Tiêu Lệ liếc nhìn Vân Vận khuôn mặt như quả táo chín, khẽ cười ẩn ý nói. Hắn cũng không vội tiết lộ thân phận của nàng, như vậy mọi chuyện sẽ không thú vị.
_ Được rồi, không nói đề tài này nữa! Chúng ta vào đây ăn thôi!
Dừng trước một một tửu lâu sa hoa sang trọng, Hải Ba Đông cười nói, chấm dứt đề tài nhàm chán này.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.