Trò Chơi Luân Hồi

Chương 125: Hóa Giải Phong Ấn




Hai đạo năng lượng màu tím và màu xanh ở trên trán của Hải Ba Đông liên tục giằng co hơn nửa giờ. Rốt cuộc, đạo năng lượng màu xanh hơi ảm đạm vài phần, hiển nhiên Phá Ách Đan tựa hồ đã bắt đầu phát huy công dụng.
Năng lượng màu tím thắng thế chậm rãi lấn ép đi năng lượng màu xanh, dần dần đuổi nó ra khỏi trán của Hải Ba Đông. Rồi đột nhiên, năng lượng màu tím đột nhiên bạo phát, từng luồng năng lượng liên miên không dứt ồ ạt cuốn tới hoàn toàn trục xuất năng lượng màu xanh ra ngoài.
Năng lượng màu xanh vừa thoát ly khỏi đầu Hải Ba Đông bất chợt tựa như đang run rẩy dữ đội, cuối cùng hóa thành một làn khói nhẹ tiêu tán vào hư vô.
Thời điểm năng lượng hình xanh biến mất, đôi mắt của Hải Ba Đông vốn đang nhắm chặt chợt mở ra, tinh quang như thực chất bắn ra ngoài.
Một cỗ khí thế hung hãn giống như sư tử tỉnh giấc từ người hắn phát ra, mang những áp lực bị ức chế suốt vài chục năm nay hoàn toàn bạo phát.
Dưới cỗ khí thế hung mãnh đó, băng tuyết trong tầng hầm tuy dày nhưng không cách nào chịu nổi cũng bắt đầu nứt vỡ.
- Haha, phong ấn đáng chết cuối cùng cũng bị phá giải! Lão phu đã lại trở thành Đấu Hoàng!
-
Bàn chân đạp xuống mặt băng, Hải Ba Đông huyền phù giữa không trung, khuôn mặt tràn ngập vẻ vui sướng cất tiếng cười điên cuồng.
Tiếng cười ẩn chứa sóng âm kịch liệt mang theo đấu khí công kích vào băng đá xung quanh, tạo nên những cơn chấn động khiến băng tuyết bạo liệt rơi xuống. Vài cây gai băng nhọn hoắc cũng bị sóng âm chấn vỡ thành bột mịn.
Sau tràng cười điên cuồng, Hải Ba Đông đột nhiên thu hồi ánh mắt, hướng về phía Tiêu Viêm vẫn ngồi không nhúc nhích nhìn chăm chú.
Cảm nhận được ánh mắt sắc bén đang nhìn mình, Tiêu Viêm khóe miệng hơi nhếch lên, chậm rãi ngẩng đầu. Khuôn mặt hắn cực kỳ bình tĩnh, thâm trầm giống như một cái hồ sâu không thấy đáy, thản nhiên nhìn vị Đấu Hoàng cường giả mới hồi phục thực lực giữa không trung.
Hai ánh mắt va chạm nhau trên không đều phóng ra ý tứ không khoan nhượng, hàn ý nhàn nhạt lượn lờ khiến không khí xung quanh giống như bị đông cứng lại.
_ Thật là có lỗi! Vừa rồi bởi vì thực lực hồi phục đột ngột cho nên trong lúc nhất thời, lão phu không thể khống chế tốt khí thế của mình. Đã làm cho tiểu huynh đệ phải bị sợ hãi rồi!
Hàng tá suy nghĩ nhanh như chớp lướt qua trong đầu hai người. Rốt cuộc, Hải Ba Đông là người đầu tiên phá vỡ bầu không khí căng thẳng.
_ Thật có chút đáng tiếc a... Bản thiếu vốn định lĩnh giáo một chút thực lực chân chính của Băng Hoàng đã từng vang danh khắp Gia mã đế quốc. Hiện tại xem ra, chuyện này tựa hồ không có khả năng rồi...
Khẽ phủi lớp bụi băng trên áo, Tiêu Lệ nhìn về phía Hải Ba Đông khuôn mặt ôn hòa đang lơ lửng trên không trung nhàn nhạt nói. Khí thế tam tinh Đấu Hoàng không chút che dấu bộc phát ra từ cơ thể hắn mơ hồ có xu thế áp đảo khí thế vừa nãy của Hải Ba Đông.
_ Khụ... Các hạ là ai?
Ho khan một tiếng, khóe mắt Hải Ba Đông hơi giật giật nhè nhẹ không dễ phát hiện, cẩn thận hỏi.
_ Đây là nhị ca của ta, bên cạnh là nhị tẩu!
Tiêu Viêm ngồi trên ghế cười cười giới thiệu.
_ Băng Hoàng, có muốn thử một chút không?
Tiêu Lệ vặn tay vào nhau tạo thành từng tiếng răng rắc, vẻ mặt mong chờ hỏi.
_ Haha... Các hạ nói đùa rồi! Bộ xương già này của ta cũng không còn bao nhiêu năm sinh lực nữa...
Hải Ba Đông cười khan phất phất tay nói, đồng thời trong lòng thầm một tiếng may mắn. Ba người này đều có vẻ thâm sâu khó dò. Hoàn hảo lúc trước, hắn không có phá hủy thể diện. Bằng không, trận chiến này xảy ra, ai thắng ai bại còn chưa biết trước được.
Hơn nữa, đắc tội với một gã Luyện Dược Sư có thể luyện ra được lục phẩm đan dược rõ ràng là một việc cực kỳ không khôn ngoan.
Nếu có khả năng nhất kích tất sát đối phương còn tốt, nhưng nếu để đối phương chạy thoát thì chẳng khác nào tự chuốc phiền phức vào thân. Những ngày sau này, Hải Ba Đông hắn sợ rằng sẽ gặp rắc rối liên miên không dứt.
Hải Ba Đông đã kiến thức qua lực hiệu triệu của cao giai Luyện Dược Sư. Mà cấp bậc luyện dược của tiểu tử trước mặt này so ra cũng không hề thấp chút nào.
_ Lão tiên sinh, phong ấn hôm nay đã giải khai, nhiêm vụ của ta coi như đã hoàn thành hoàn toàn, vậy tàn đồ kia…
Cười cười không có ý kiến, Tiêu Viêm chậm rãi đứng thẳng lên. Nhìn chăm chú vào lão giả trước mặt, hắn chậm rãi đưa bàn tay ra, lãnh đạm cười nói.
Hai chữ tàn đồ lọt vào tai, da mặt nhăn nheo của Hải Ba Đông có chút co giật. Bất quá lúc này, hắn ngược lại cũng không có kiếm cớ khác.
Hải Ba Đông có thể cảm nhận được rõ ràng. Trong khi hắn trầm mặc một lúc, đấu khí đã bắt đầu mãnh liệt cuộn trào lưu chuyển trong cơ thể ba người trước mặt.
Trong con ngươi đen nhánh của Tiêu Viêm, hàn ý lạnh như băng cũng dần dần hiện ra. Hiển nhiên, nếu bây giờ Hải Ba Đông hắn mà nói thêm nửa câu trì hoãn thì ba người này chỉ sợ sẽ lập tức trở mặt động thủ.
Thở dài một tiếng, Hải Ba Đông ngón tay sờ sờ trên nạp giới. Theo đó một mảnh da nhỏ ố vàng, cũng không biết là đến từ loại ma thú nào, bộ dáng cực kỳ cổ xưa chợt hiện ra trong bàn tay hắn.
Vẻ mặt cực kỳ không muốn nhẹ nhàng vỗ về mảnh tàn đồ cổ xưa, Hải Ba Đông thở dài nói.
_ Ta chế tạo bản đồ vài chục năm nhưng chưa bao giờ gặp qua bản đồ phức tạp như thế. Không lâu sau khi tìm được nó, ta đã từng muốn chiếu theo mảnh tàn đồ này phục chế lại một phần.
_ Bất quá cực kỳ quỷ dị là, bản đồ sau khi vẽ ra cùng với bản gốc rốt cuộc lại không giống nhau. Thử nghiệm nhiều lần kết quả vẫn như thế. Cuối cùng, ta buộc phải buông tha cho ý nghĩ này... Theo ta đoán, chuyện này cùng với việc bản đồ bị tàn khuyết có liên quan với nhau...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.