Trò Chơi Địa Ngục

Chương 3: Thanh niên áo đen




Xa Hồ vẫn là không hiểu: "Có ý gì?"
Dung Âm rũ mắt xuống, trầm tư nói: "Tôi vốn dĩ suy đoán, người phụ nữ là bị người chơi khác giết chết. Vì mục đích nào đó, hắn đã giết chết cô ta, và khóa cửa lại không cho chúng ta ra ngoài. Vì để tăng sự kích thích cho trò chơi, khiến tất cả người chơi đều tham gia, làm ra chìa khóa, giấu nó đi. Như thế hai chúng ta mới có thể tìm được chìa khóa ra ngoài, tiếp tục trò chơi."
"Nhưng thi thể này đã thay đổi suy nghĩ của tôi, nếu như chỉ là dọn sạch chướng ngại vật, thì hung thủ không cần phải làm tới mức độ này, cho nên chúng ta sắp phải đối mặt là quái vật trong trò chơi."
"Hơn nữa, trước mắt các phòng bệnh mà chúng ta gặp đều là mở rộng, bị khóa lại chỉ có phòng của chúng ta và phòng này, nói cách khác, thực ra phòng bệnh của người chơi đều là bị khóa, nhất định phải tìm được chìa khóa mới có thể ra ngoài."
Xa Hồ nhíu mày: "Đợi đã, hung thủ đó làm cách nào để vào phòng của chúng ta?"
"Bây giờ chúng ta đang chơi trò chơi địa ngục, quái vật trong trò chơi có thể sẽ ngẫu nhiên được thả xuống, nếu như địa điểm thả quái vật xuống đúng lúc là phòng của chúng ta thì sao?"
"Đáng để ý nhất, chính là tại sao chúng ta còn sống."
"Chúng ta và người phụ nữ đó có một điểm duy nhất không giống, chính là chúng ta tỉnh dậy muộn hơn. Tôi đang nghĩ, có phải lúc đó hai người chúng ta chưa tỉnh dậy, còn chưa chính thức tham gia vào trò chơi, nằm trong trạng thái vô địch được bảo vệ, cho nên con quái vật đó mới không có giết chúng ta?"
"Đợi đã, để tôi sắp xếp lại suy nghĩ."
Xa Hồ cảm thấy đầu mình có chút đau, anh xoa xoa cái trán: "Cửa của chúng ta là bị khóa chặt, quái vật ngẫu nhiên thả xuống nơi này của chúng ta, giết chết người phụ nữ xui xẻo vừa tỉnh dậy, sau đó bị trò chơi đưa ra ngoài. Sau đó, người chơi trong phòng bệnh này tỉnh dậy, quái vật cảm nhận được động tĩnh hoạt động của bọn họ, phá cửa vào, giết chết người đàn ông."
"Không sai."
Bày biện trong phòng bệnh này rất đơn giản, ba chiếc giường, mỗi chiếc giường bên cạnh được đặt cái tủ thấp, bên trên trang trí cây xanh và giỏ trái cây, mỗi cái tủ bên cạnh được dựng cái giá đặt thùng nước, trên tường thì được đặt giá áo dùng để treo áo khoác.
Cả phòng bệnh hình như không có không gian nào có thể giấu người, Dung Âm cúi người xuống, kiểm tra giường dưới.
"Phòng bệnh này lúc đó còn chưa bị phá khóa, hai người chơi cũng ở đây, người đàn ông chết rồi, còn người chơi còn lại nếu như không phải là trốn trong phòng, thì là đã chết trên đường chạy trốn rồi..."
Nhìn thấy giường dưới trống rỗng, Dung Âm có chút ngây người: "Xa Hồ."
Xa Hồ khoanh tay dựa vào tường, cúi đầu nhìn thấy khuôn mặt có chút tái nhợt của thiếu nữ.
"Anh có cảm thấy không, thi thể nam này có vẻ mới mẻ có chút quá mức rồi không?"
Xa Hồ ngẩn ra, sau khi hiểu được ý của cô, sắc mặt liền trở nên trắng bệch.
Ngay lúc này, một tiếng phụ nữ kêu thảm thiết vô cùng thê lương vang vọng cả hành lang.
Tiếng kêu này sẽ khiến người ta nghĩ tới con thỏ sắp bị treo cổ, bốn cái đùi đầy lông đạp loạn trong không trung, cơ thể co giật dữ dội, vặn vẹo đến mức thành tư thế quỷ dị, trong đôi mắt đỏ kia giống như là muốn chảy máu ra ngoài.
Hoặc là một con cá bị người ta quăng vào trong bãi biển, cá liều mạng đạp nước, chỉ đổi lấy kết cục vảy cá tróc ra, thịt bị dính đầy bùn cát, cuối cùng thì chỉ có thể lật cái bụng, mở miệng to để hô hấp, cho đến khi mang cá vỗ càng ngày càng yếu...
Vì sinh tồn, vũng vẫy trong đau khổ không tiếng động.
Nếu như bọn chúng có thể phát ra tiếng người, thì chắc chắn là tiếng kêu thảm thiết.
Tiếng kêu thảm thiết khàn khàn, mang theo tia máu.
"Mau chạy, phòng này không giấu được người!"
Xa Hồ nhanh chóng kéo cổ tay của Dung Âm, định xông ra ngoài, nhưng lại bị cô tránh ra.
Anh kinh ngạc nhìn khuôn mặt bình tĩnh của thiếu nữ, nghe thấy cô nhẹ giọng và nhanh chóng nói: "Tôi chạy không nhanh, chạy thì chạy không nổi rồi, anh tự đi đi, tốt nhất là chạy tới tầng lầu khác."
Tiếng động là truyền đến từ phương hướng lúc bọn họ tới, kèm theo là tiếng kêu thảm thiết của người phụ nữ, tiếng chói tai từ lưỡi dao cùng gạch men sứ ma sát với nhau cũng đặc biệt rõ ràng.
Tiếng động đó càng ngày càng lớn, khiến người ta cảm giác lạnh lẽo từ trong xương tủy, Xa Hồ không rảnh để suy nghĩ, một mình xông ra ngoài.
Lúc xông ra khỏi cửa phòng, Xa Hồ nhìn thấy thanh niên đi ra từ bên chỗ rẽ của hành lang.
Thanh niên mặc áo đen, toàn thân dính đầy máu tươi.
Tay phải hắn đang cầm lấy đường đao sắc nhọn, tay trái đang xách theo một người phụ nữ đang ngất xỉu. Sắc mặt người phụ nữ trắng bệch, hai chân chặt đứt rất chỉnh tề, giống như là con chó chết bị hắn kéo đi vậy, vết thương ào ạt chảy ra máu, trên mặt đất vẽ ra hai hàng dấu vết máu đầm đìa.
Máu, rất nhiều máu, từ trên góc áo và ống quần của thanh niên, từ trên đường đao có vẽ hoa văn, từ trên tóc đen của hắn chảy xuống, tí tách tí tách rơi.
Thanh niên ngẩng đầu lên, lộ ra một đôi mắt màu vàng nhạt sắc bén như sói vậy, ánh mắt mang theo nồng liệt ác ý nhìn thẳng về anh.
Quái vật...
Xa Hồ cảm thấy tim của mình gần như muốn nhảy ra khỏi cổ họng, đầu của anh cũng không quay lại mà điên cuồng chạy trốn, lúc vòng qua chỗ rẽ, đột nhiên nghe thấy phía sau truyền đến một tiếng va chạm như nổ tung vậy.
Anh biết mình không nên quay đầu nhìn, nhưng anh vẫn là quay đầu lại nhìn.
Một vật hình cầu đen thui bị hung hăng đập trên tường trắng, nổ ra thành một đóa hoa hồng cực lớn.
Quả cầu sau vài giây mới lăn xuống, lúc tách khỏi bức tường, phát ra tiếng vang ting ting khiến người ta sởn gai ốc.
Quả cầu đó lăn, cuối cùng thì dừng lại trước mặt anh.
Dưới mái tóc đen bị gãi loạn xạ, là ngũ quan bị đập đến không giống như con người.
Chân Xa Hồ mềm nhũn, suýt nữa thì quỳ trên đất.
Chết qua một lần cũng không có khiến sự gan dạ của anh trở nên lớn hơn, dục vọng muốn sống và sợ hãi trong lòng ngược lại còn tăng hơn gấp bội, anh cắn chặt răng, điên cuồng xông về phía trước.
Thanh niên áo đen đuổi theo anh, tốc độ nhanh tới mức khiến người ta sợ hãi, dao trong tay thỉnh thoảng chém về phía trước, thậm chí anh cũng có thể cảm thấy luồng khí do lưỡi dao kéo theo.
Khoảng cách của bọn họ càng ngày càng gần, trong lúc Xa Hồ lâm vào tuyệt vọng, một thang máy phía trước đột nhiên mở ra.
Giọng nữ máy móc lạnh lẽo vang lên: "Thang máy xuống lầu, cửa sắp đóng rồi."
Đúng lúc này, mũi dao của thanh niên áo đen xẹt qua sống lưng của Xa Hồ.
Thực ra mũi dao không có thực sự chạm vào cơ thể của anh, nhưng áo sau lưng và da thịt của anh lại bị rách ra tức khắc. Vết thương không sâu, nhưng dài tới mười mấy cm, máu trong phút chốc nhiễm đỏ lưng của anh.
Xa Hồ đau đến sắc mặt trắng bệch, điên cuồng mà gia tăng tốc độ, xông vào trong.
Cửa thang máy bắt đầu khép lại.
Xa Hồ xoay người, lưng dựa sát vào tường thang máy, sắc mặt trắng bệch mà nhìn con quái vật đang xông về phía anh.
Thanh niên áo đen sớm thì đã đỏ mắt, vẻ mặt quỷ dị mà điên cuồng, đường đao trong tay trong không trung vẽ ra một đường đao hoa sắc bén.
Đừng mà, đừng mà...
Chỉ cần dao trong tay hắn duỗi về phía trước thêm một chút, thì cửa thang máy sẽ mở ra lần nữa!
Ngay lúc thanh niên vung dao trong tay cao lên, trán của Xa Hồ chảy một giọt mồ hôi lạnh.
Ầm!
Dao đó hung hăng chém xuống cửa thang máy đang khép lại, cả thang máy đều rung động.
Tạ ơn trời đất.
Xa Hồ thở phào một hơi thật dài, cơ thể mềm nhũn trượt xuống.
Sau lưng truyền đến cảm giác đau đớn gay gắt, anh che vết thương sau lưng, đột nhiên nghĩ tới một vấn đề.
Quái vật đó rõ ràng có thể vào thang máy, tại sao hắn lại không vào?
Chẳng lẽ là...
Thang máy này còn đáng sợ hơn hắn sao?
Cửa thang máy từ từ mở ra, giọng nữ máy móc lạnh lẽo vang lên: "Đến tầng ba rồi."
Xa Hồ hoảng sợ nhìn vào cửa thang máy, nhìn thấy trước cửa có một người đàn ông đang đứng.
Người đàn ông đưa lưng về phía anh, rất cao rất gầy, gầy đến nỗi quần áo bệnh nhân trên người đều là trống rỗng, không có cảm giác chân thật gì cả.
Trên lưng anh ta, không có tên chữ của người chơi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.