Triệu Thị Quý Nữ

Chương 35:




Nửa đêm, gió thổi dần dần lạnh, cây sung ở một góc viện cành lá rậm rạp um tùm như ô, nặng trĩu mà đè lên trên hàng rào, trong cành lá mờ mờ ảo ảo đã muốn ra nhiều quả.
Cửa sổ đối diện mở rộng, trong phòng đốt nến sáng ngời, sáng cả một phòng. Bên trong thư phòng bố trí một ghế gỗ hải đường bên trên ngồi một người ngược ánh sáng, công tử thân hình thon dài mặc y phục màu đen, một đầu tóc đen buộc ở bên trong mũ ngọc, khí chất hiên ngang, hoàn toàn mang theo quý khí vốn có.
“Ai, ta nói, ngươi thật sự muốn ở trong này nghỉ ngơi mười ngày nửa tháng sao? Chỗ này mặc dù tốt thì tốt thật, nhưng như vậy rất là không thú vị a!” Phong Vu Tu nhìn người nọ, nhíu mày có chút không tin nói.
Cái gì mà bồi Công chúa đến hành cung tĩnh dưỡng, rõ ràng là lão Thái hậu lên tiếng, làm cho hắn tránh đầu sóng ngọn gió, lúc này mà vạch trần chuyện này tất nhiên là sẽ không nhỏ, bất quá ngoài dự đoán người này tự nhiên liền ngoan ngoãn nghe theo, này không bình thường hắn liền tới đây xem thử, ai ngờ thật đúng là nhìn ra có điểm không phù hợp.
Cố Cảnh Hành nâng mắt, hờ hững mà quét nhìn người nào đó trên mặt biểu tình nghiền ngẫm một cái, liền biết hắn lúc này suy nghĩ cái gì, không có tức giận nói “Bây giờ sợ là đã tối rồi, còn không đi ngủ, muốn bồi ta?”
Bị nghẹn quen rồi Phong Vu Tu cũng không thèm để ý, nghĩ đến cảnh tượng Cố Cảnh Hành hé ra mặt như người chết, người lập tức liền nổi da gà, chịu không nổi vòng vo đề tài “Nghiêm túc mà nói, chuyện lần này Đỗ thừa tướng làm không có vẻ vang gì, nhưng ngươi xuống tay cũng có điểm xấu xa, khó  trách người ta chó cùng rứt giậu, giống chó điên cắn ngươi.”
“Đừng vũ nhục chó, chó rất tốt.” Cố Cảnh Hành thản nhiên nói.
“…” Nói chuyện với người nghiêm chỉnh Phong Vu Tu cảm thấy thập phần lao lực mệt mỏi, căm giận bỏ lại người mà chạy.
Trong phòng, ánh mắt cụp xuống của Cố Cảnh Hành dần dần giơ lên, bên trong con ngươi như vực sâu phảng phớt mây mù che phủ, làm người thấy không rõ, tối om. Có người tay quá dài, không nên duỗi tới trong bát của người khác, mơ ước thứ không nên, cũng đừng trách hắn không khách khí.
Ngoài phòng truyền đến một trận nhỏ tiếng bước chân, vang lên một  giọng nữ thanh lệ “Tiểu nữ nhìn phòng Lục vương gia lúc này vẫn sáng đèn, liền nấu chút canh an thần giúp cho giấc ngủ.”
“Làm phiền tiểu thư lo lắng, Vương gia phân phó tối nay không để bất luận kẻ nào quấy rầy, tiểu thư vẫn là trở về đi.” Tả Linh là tùy tùng bên người Cố Cảnh Hành lên tiếng trả lời, không lâu phía trước ngay cả Công chúa đến đây đều bị lừa trở về, huống chi là vị Triệu tiểu thư này.
Cố Cảnh Hành sửng sốt một chút, nghe thanh âm này dĩ nhiên là Triệu Văn Uyển, con ngươi trầm xuống, chưa có lên tiếng.
Triệu Văn Uyển tỉ mỉ quan sát mà nhẹ nhàng thở ra, nàng cũng không phải rất muốn nhìn thấy người nọ, chính là trên mặt nhưng vẫn biểu hiện thần sắc không muốn rời đi, nhìn ánh sáng trong phòng.
Tả Linh lại khuyên nhủ “Vương gia ở bên trong xử lý công việc, không tiện gặp khách, sắc trời đã tối, tiểu nhân vẫn là đưa tiểu thư trở về thôi.”
“Kia liền không cần làm phiền, là ta quấy rầy. Bất quá thỉnh đem nước canh này cùng tờ giấy giao cho Vương gia, là một phen tâm ý của tiểu nữ.” Triệu Văn Uyển cũng không lại dây dưa, hào phóng tự nhiên nói.
Cũng không biết là chính mình có hay không nghĩ nhiều, Triệu Văn Uyển không hiểu sao cảm thấy được tối nay cũng không thái bình, nếu là thích khách đột kích, nhất định là đến chỗ này, liền nghĩ sớm một chút nhắc nhở Cố Cảnh Hành một chút, ngăn cản việc này phát sinh. Theo nàng phân tích, Cố Cảnh Hành cùng Triệu Văn Hi chính là ở chỗ này xuất hiện cảm tình không bình thường, nói nàng khẩn trương lo trước cũng tốt, tóm lại là tuyệt đối không thể để cho sự tình như trong kịch bản phát triển.
Nàng dự liệu được Cố Cảnh Hành có thể sẽ không gặp chính mình, cho nên viết tờ giấy, cố ý tiết lộ nhìn thấy có người khả nghi, hi vọng Lục vương gia có thể gia tăng đề cao cảnh giác, Triệu Văn Uyển vốn là ái mộ Cố Cảnh Hành, mọi người đều biết, như vậy quan tâm cũng là không chỗ nào chỉ trích nặng nề, cho dù là Triệu Văn Uyển “thần hồn nát thần tính” thì như thế nào?
“Này…” Tả Linh lộ ra khó xử.
Bỗng nhiên, trong phòng ho khan một tiếng, chợt nghe bên trong truyền ra phân phó “Bổn vương vừa lúc khát, Tả Linh,  đem canh bưng vào.”
Tả Linh cảm thấy được tiểu thư Triệu gia cùng nghe trong lời đồn có chút bất đồng, nhưng càng là làm cho hắn ngoài ý muốn chính là Vương gia sẽ uống canh này “Dạ” đối với Triệu Văn Uyển cười xin lỗi, trước đi qua cấp chủ tử.
Triệu Văn Uyển cũng là giật mình, nghe đồn người nọ chính là trốn tránh mình như rắn rết, lúc này uống canh, không sợ chính mình kê đơn bên trong sao? Bất quá canh không phải trọng điểm, quan trọng là có thể nhìn thấy tờ giấy, chính là miên man suy nghĩ cũng không có phát hiện thanh âm người đó có chút quen tai.
Trong đình viện mặt hồ nước hiện lên ảnh ngược của ánh trăng cùng bầu trời đầy sao, mặt nước hơi hơi lay động, mặt hồ lay động làm vỡ ánh sáng lấp lánh kiều diễm. Nữ tử đứng yên thất thần, trên người nhiễm một tầng ánh sáng màu bạc, giống như tiên nữ xinh đẹp, không biết là một màn vừa rồi đã được người trong phòng thu vào trong mắt, con ngươi từ trước đến nay không gợn sóng nổi lên một tia khác thường, tờ giấy còn đang để dưới bát, bởi vì nhìn đến xuất thần, còn chưa có mở ra.
Hắn vừa thu ánh mắt vừa rút ra tờ giấy, một âm thanh đao kiếm vang lên trong trời đêm, đột nhiên làm khuấy đảo sự yên bình. Gần như là cùng một lúc, người trong phòng từ từ đứng dậy, rút kiếm phá cửa nghênh đón.
Binh khí giao nhau, phát ra tiếng vang chói tay. Triệu Văn Uyển bỗng nhiên hoàn hồn, chỉ nhìn thấy một người mặc y phục màu đen, đứng đưa lưng về phía nàng , thanh kiếm rét lạnh, lấy tư thế bảo hộ che chở ở trước người nàng.
Mặc dù không thấy rõ mặt, Triệu Văn Uyển cũng có thể cảm nhận được trên mặt hắn lạnh lùng, chính là ban đầu đó là đứng trước nàng, hiện tại cũng là đứng trước mặt bảy hắc y nhân. Bảy người đó thân mình cao lớn, động tác mạnh mẽ, đầu deo khăn che mặt, trên người khoác áo tơi, cũng không biết là khi nào thì ẩn nấp ở trên núi, trọng yếu là trên tay họ đều nắm một thanh kiếm dài.
Hiển nhiên không nghĩ trở thành chân sau Triệu Văn Uyển rất nhanh tỉnh táo trở lại, tìm đúng thời cơ lùi đến chô bí mật, âm thầm quan sát.
Người tới thân phận rất rõ ràng là thích khách.
Thích khách tổng cộng có bảy người, mặc y phục giống nhau phối hợp ăn ý, bọn họ có năm người quấn lấy Tả Linh cùng mấy thủ hạ lần lượt lại đây, hai người trực tiếp lướt qua bọn họ, đánh về phía Cố Cảnh Hành.
Thanh kiếm sáng ngời đến gần, không khí nháy mắt trở lên âm lãnh mà xơ xác tiêu điều.
Cố Cảnh Hành chỉ tùy ý vung kiếm, hai kiếm va chạm, người sau cổ tay run lên, sắc bén mà chuẩn xác vung tay chém lên, nhưng lại đem người nọ bức lui từng bước, mà đồng bọn của người nọ đi lên tiếp được thanh kiếm của Cố Cảnh Hành, mới tránh ở chỗ này gặp huyết tinh tai ương.
Hai gã thích khách đều cảm thấy kinh ngạc, kiếm thuật  Lục vương gia lại tinh xảo như vậy, liếc mắt lẫn nhau, lại vung kiếm, lúc này cũng không dám khinh địch.
Phòng vệ hành cung tự nhiên không thể so với trong cung, vả lại Lục vương gia là bí mật đi ra ngoài, tự nhiên là điều động ít người, làm cho thích khách có cơ hội. Triệu Văn Uyển ngưng thần chú ý, đao quang kiếm ảnh hơn nữa lại thêm bóng đêm mung lung, đừng nói là chiêu thức, ngay cả nhìn mọi người cũng không rõ lắm, Triệu Văn Uyển đáng tiếc đồng thời bỗng nhiên nghĩ đến Triệu Văn Hi trúng tên, lại nhìn về hướng thích khách, toàn bộ là kiếm dài, trong lòng cũng không khỏi dâng lên cỗ dự cảm không rõ, nhất định là còn có mai phục.
Đơn giản động tĩnh bên này quá lớn, gần ngay bên này Vĩnh Bình Công chúa không biết khi nào cũng chạy tới nơi này, thị vệ hiển nhiên là thần sắc khẩn trương mà ở khuyên cái gì, chính là vị công chúa kia bất vi sở động, bình tĩnh nhìn phương hướng Cố Cảnh Hành không chịu theo hộ vệ bọn họ rời đi.
Triệu Văn Uyển cảm thán hai huynh muội tình thâm đồng thời bỗng dưng nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc, người này không tốt mà ở trong phòng chạy đến đây làm gì? Cũng không biết Mục Lan Yên lúc này trong lòng cũng hối hận không thôi, chẳng qua là nghĩ muốn thừa dịp buổi đêm trộm chạy đến nơi này nhìn Lục vương gia vài lần, trực tiếp gọi vị ma ma buổi sáng làm nhiệm vụ đưa cho cháu ma ma kia không ít ngân lượng, mới vào được trong này, ai ngờ lại gặp thích khách ám sát, nàng lúc này muốn chạy cũng không còn kịp.
Trong lúc hỗn loạn, vài tên thị vệ coi Mục Lan Yên thành Triệu Văn Uyển, cùng bảo vệ ở phía sau, cục diện đang tốt biến thành hỗn loạn.
Cố Cảnh Hành chú ý nhìn thấy, biết vậy nên mới nhức đầu, trong tay chiêu thức càng sắc bén, tính toán tốc chiến tốc thắng. Thích khách có điều phát hiện, trong đó hai người ăn ý chạy đi qua chỗ Công chúa, Cố Cảnh Hành tự nhiên không thể mặc kệ, kiếm bên mình di động, cũng đuổi theo hai người phía trước đánh nhau, đem người chặt chẽ che chở.
Nguyên bản chiếm thượng phong cục diện một chút liền có chút đảo ngược.
Triệu Văn Uyển nhìn hai người phía sau Cố Cảnh Hành, ân, trong đó một người vẫn là người nhà hắn, có chút đau đầu. Cố Cảnh Hành bởi vì che chở hai người, khắp nơi bị quản chế, trên người bị đâm vài chỗ, chảy máu, Mục Lan Yên ngay từ đầu hoảng sợ vẻ mặt trắng bệch lúc này nhìn thấy máu, đại khái là bị trận trước mặt này dọa sợ, gắt gao nắm chặt ống tay áo Cố Cảnh Hành, giống như sợ buông tay sẽ mất mạng.
Triệu Văn Uyển xa xa nhìn, nhưng thật ra so với công chúa quý giá bên cạnh không bằng, nếu muội muội ruột lại túm chặt tay, Cố Cảnh Hành chẳng phải là không cần đánh, tính toán chờ bị chém.
Cách đó không xa hộ vệ hành cung bị đánh ngổn ngang mà nằm một mảnh, không biết sống hay chết, Triệu Văn Uyển chặt đứt ý tưởng chờ người bên ngoài tới cứu, không khỏi âm u mà nghĩ muốn để cho bọn họ ở chỗ này cùng nhau mà chết đi, chính là biện pháp này vừa xẹt qua trong óc liền bị bóp nát, tai họa lưu ngàn năm, làm gì dễ dàng như vậy.
Nghĩ đến chính mình trước đây là người giỏi cũng đâu phải bao cát, lúc này liền ở trên mặt đất tìm tảng đá vừa tay, chỉ là lúc cúi đầu vừa lúc bị một ánh sáng bạc chiếu vào trong mắt, nhất thời thẳng thân mình, theo nhìn lại. Quả nhiên còn có cung thủ mai phục.
Lập tức, Triệu Văn Uyển cũng bất chấp tất cả, ở lúc bọn họ chưa chuẩn bị đột nhiên ném hai tảng đá trong tay, nhân cơ hội chạy tới một phen túm Cố Cảnh Hành tiện thể ngã trên mặt đất. Gần như cùng giây phút đó, khiến cho Mục Lan Yên vẫn kề sát Cố Cảnh Hành không có dự liệu được, chính là không biết xảy ra chuyện gì, dưới chân nhất thời vấp, ở lúc sau khi Triệu Văn Uyển lôi kéo Cố Cảnh Hành tránh thoát mũi tên bắn lén, chính mình đứng ở vị trí Cố Cảnh Hành bị trúng một mũi tên.
Hai tiếng kêu rên đồng thời vang lên, Triệu Văn Uyển cảm thấy đầu mình đập vào tảng đá, đang buồn bực khiến cho người ta đứng lên thì trước mắt bị bóng đen bao phủ, không biết là khăn che mặt của tên thích khách nào, Triệu Văn Uyển chính là cảm thấy bẩn, đã bị lôi kéo đứng lên, túm xuống khăn phía trên đồng thời cảm thấy sau cổ đau xót, mất đi tri giác. (chỗ này ta giải thích chút, Cố Cảnh Hành  vì không muốn cho Uyển tỷ nhìn thấy mặt nên trước khi Uyển tỷ nhìn thấy mặt đã lấy khăn phủ lên đầu tỷ ấy rồi đánh tỷ bất tỉnh luôn.)
Trước khoảnh khắc bất tỉnh, liếc tới bóng dáng Mục Lan Yên mềm yếu ngã xuống, chỗ vai cắm mũi tên, kèm theo tiếng kêu kinh hoảng, toàn bộ loạn cả lên.
Cố Cảnh Hành vội vã ôm lấy người nọ đã bất tỉnh,  vững vàng ôm vào trong ngực, vì nàng vén sợi tóc lộn xộn đã ướt sũng trên trán ra sau tai, mới lộ ra một tia lới lỏng, hành vi theo bản năng này làm cho Phong Vu Tu dẫn người phía sau đuổi tới nhíu mày,nhưng cũng không nói gì, rất nhanh đem thích khách một lưới bắt hết, cùng với cung thủ mai phục trên tường cũng không buông tha, chờ Vương gia xử lý sau.
Mục Lan Yên bị trúng tên rất nhanh được người ta nâng đi xuống trị liệu, Cố Cảnh Hành nhưng còn ôm Triệu Văn Uyển, chưa di chuyển cước bộ. Vĩnh Bình Công chúa vừa từ kinh hãnh tỉnh lại lúc này nhìn chằm chằm, trong chốc lát nhìn Triệu Văn Uyển, trong chốc lát nhìn ca ca của mình.
Sau một lúc lâu giống như hiểu ra “Triệu tiểu thư quả nhiên rất yêu ca ca.”
Cố Cảnh Hành cúi đầu, mắt nhìn vẻ mặt điềm tĩnh của Triệu Văn Uyển khi ngủ, lúc này đóng chặt hai mắt, đường cong mi mắt càng lộ vẻ u dài, dày và đen nghiêng nghiêng hướng về phía trước giống như nét vẽ, mang theo một tia ý tứ lưu luyến, cùng bộ dáng bình thường có chút bất đồng.
Nói không rõ là làm sao bất đồng, loại khác biệt này cũng không biểu lộ rõ ràng, nhưng mà Cố Cảnh Hành chính là biết, loại này bất đồng vi diệu này xác xác thật thật là tồn tại, nhưng mà, loại cảm giác này còn có chút khá tốt.
“…Ân.” Gió đêm lạnh, Cố Cảnh Hành cảm giác được thiên hạ trong ngực theo bản năng tìm kiếm nguồn nhiệt, động tác hơi hơi có chút cứng ngắc, chỉ tạm dừng lại, liền sải bước mà ôm người rời đi.
Nghe người nào đó da mặt dày mà lên tiếng trả lời, Phong Vu Tu trừng mắt nhìn bóng dáng người nọ, không hề che giấu ý cười trào phúng, làm như  hắn không biết cô nương người ta một hồi mua bức họa lúc đó vẻ mặt có bao nhiêu ghét bỏ, thật không biết xấu hổ!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.