Triệu Thị Quý Nữ

Chương 32:




Sắc trời không rõ, sáu phần sáng bốn phần tối, ngoài phòng nụ hoa trên cây hải đường đang nở một nửa, tuy nói là hải đường không có mùi hương, nhưng cũng đều có một phen mùi hương cây ăn quả nhẹ nhàng khoan khoái, theo hơi lạnh sáng sớm bay vào trong phòng.
Nữ tử một thân trung y màu hồng cánh sen áo ngủ bằng gấm viền tơ vàng, đang ngủ còn thật cau mày, khuôn mặt xinh đẹp vì cau mày chụm lại một chỗ, giống như là bị cái gì tra tấn mệt mỏi.
Còn có hạt mưa bụi thật nhỏ bị gió thổi đến, bị bám vào một trận cảm giác mát lạnh, Bảo Thiền biết tiểu thư nhà mình có thói quen mở cửa khi ngủ, lúc này đang theo bình thường ở phòng bên cạnh, vào phòng trong, nghe trên giường phía sau truyền đến tiếng thở dốc nặng nề, vội vàng quay lại xem, nữ tử trên trán thấm một tầng mồ hôi thật mỏng, làm như thống khổ, hiển nhiên là mơ thấy ác mộng.
“Tiểu thư?” Bảo Thiền nhìn nàng đem môi cắn đến chảy máu, lập tức liền vội vàng đem người gọi tỉnh.
Gọi liên tiếp vào tiếng, Triệu Văn Uyển hình như có cảm giác, bỗng dưng mở mắt, con ngươi đen như mực chứa cảm xúc cuồn cuộn, dùng thật lâu mới dần dần rút ra được, khôi phục trấn tĩnh.
“Bảo Thiền, đi rót một chén nước.” Triệu Văn Uyển giọng nói khàn khàn lên tiếng, nếu là lắng nghe, còn có thể phát hiện bên trong ẩn hàm một tia run rẩy.
Bảo Thiền động tác nhanh nhẹn đi rót nước cho nàng, người sau tiếp nhận sau, lạnh nhạt nói “Được rồi, đi ra ngoài thôi. Có việc ta sẽ gọi ngươi.”
Triệu Văn Uyển chờ người sau khi rời đi, cầm ly trà nhấp một ngụm, con ngươi nặng nề mà nhìn ra xa, tinh thần lại bay đến cảnh tượng trong mộng.
Vì Triệu Văn Hi xuất hiện, cùng với Triệu Văn Uyển trong kịch bản tính cách tìm đường chết, khiến cho nàng trong phủ nhiều ngày khổ sở, lại cứ chính mình không biết thu liễm, Diệp thị, Hạ di nương, Từ thị bỏ đá xuống giếng, Triệu Văn Huyên cố ý vô ý châm ngòi thổi gió, làm Triệu Văn Uyển nguyên bản chỉ số thông minh không cao hấp tấp chạy như điên trên con đường diệt vong.
Nàng mơ thấy chính mình trong đó một cái đoạn ngắn, cuối cùng kết cục táng thân trong đám cháy, Triệu Văn Hi cùng Lục vương gia tình cảm dần dần khắc sâu. Hai bên đều có ý kết thân, chỉ chờ bà mối chọn ngày, Triệu Văn Uyển biết được sau đó ghen tị oán giận, không biết ai gợi ý, còn muốn chiêu gạo nấu thành cơm.
Lấy tên Triệu Văn Hi mời Lục vương gia, ở tửu lâu mở tiệc, Triệu Văn Hi không rõ chân tướng gần đến giờ mới trên đường đi đến, chính mình một mình dự tiệc, mua chuộc được tiểu nhị ở trong rượu hạ “Nhất Tuyến Khiên” lại chuẩn bị sương phòng phân phó người không được quấy rầy, đoán chắc thời điểm Triệu Văn Hi trở lại đón mình, muốn cho nàng đụng phải một màn mình cùng Lục vương gia cùng nhau, liền phá hủy cảm tình giữa hai người, lại làm cho nàng trở thành Lục vương phi.
Nàng nghĩ vô cùng tốt, lại đánh giá thấp Lục vương gia tâm ngoan cùng thủ đoạn hơn người, bầu rượu kia hơn nửa vào trong bụng của nàng, men say mê ly nàng căn bản không chú ý thấy người nọ căn bản một giọt rượu cũng chưa uống, trong tay áo phải ướt đẫm dấu ở phía sau, giúp đỡ nàng vào sương phòng nàng chuẩn bị trước đó.
Lúc sau… Triệu Văn Uyển nghĩ đến hình ảnh về sau, nhe răng muốn mở miệng, nàng thay thế Triệu Văn Uyển lâu lắm, mặc dù là nhìn, nhưng cũng phảng phất như chính mình trải qua. Ở trên giường, Lục vương gia tuấn tú lạnh lùng biến thành thế tử Bình Nam Vương tính cách âm tình bất định, người đó thèm muốn dung mạo Triệu Văn Uyển hồi lâu, được thỏa mãn mong muốn, lại cũng có chút đam mê xấu xa, đó là nổi lên yêu thích sử dụng phương tiện trợ hứng…Triệu Văn Uyển say, lại trúng thuốc, cơ hồ bị giày vò mất đi nửa cái mạng.
Sau khi thanh tỉnh, đối mặt cũng là Lục vương gia cùng Triệu Văn Hi lên sân khấu một bộ xem trò vui, nàng bị thế tử Bình Nam vương bọc trong chăn ôm vào trong lòng, người nọ thay đổi vẻ mặt độc ác, nhu tình vạn phần mà nói muốn cùng nàng kết hôn lấy nàng làm thê tử, trên ngươi đau xót cơ hồ làm nàng lập tức liền nhảy dựng lên phản bác, lại bị người nọ gắt gao ấn.
Sau đó nàng nghe được người kia nói ‘chúc mừng’
Tới giờ khắc này còn có cái gì không rõ, nàng cản trở con đường Triệu Văn Hi xuất giá, hắn liền dùng phương pháp tàn nhẫn bực này đối phó chính mình, Thế tử Bình Nam Vương dung mạo cũng coi như tốt, cộng thêm trưởng công chúa cưng chiều, cũng tuyệt đối không nói là không có quyên lợi.
Nàng mất trong sạch, thậm chí rơi vào ma trảo, người kia cũng không xem liếc mắt một cái, ngược lại là Triệu Văn Hi ngón tay bị đứt, đều phải gọi đại phu đến xem xét tỉ mỉ, nàng cả người sợ hãi cùng tức giận phát run, muốn phát cuồng.  (đọc mà muốn Uyển tỷ ngược nam chủ thật nhiều)
Ban đầu chỉ cho là kịch bản, nhưng giờ phút này đối với nàng mà nói, đây là thế giới nàng đang sống. Trong tay cứng nhắc cầm ly trà, nước bên trong lắc lư, Triệu Văn Uyển một hơi cạn sạch, cảm giác mát lạnh thấm vào lục phủ ngũ tạng, mới hơi giảm bớt.
Triệu Văn Hi…
Cố Cảnh Hành…
Không thể phủ nhận cảnh trong mơ đối với Triệu Văn Uyển ảnh hưởng sâu sắc, kia cảm xúc tiêu cực ùn ùn kéo tới, làm cho nàng đều có chút đắm chìm vào, phân không rõ thực hay cảnh trong mơ, chỉ cảm thấy kia đau, kia hận, quá mức chân thật, sinh sôi nảy nở hủy diệt hết thảy.
Cảnh trong mơ thình lình xảy ra, giống như gõ cảnh báo Triệu Văn Uyển, thời gian này đó trôi qua, làm cho nàng thiếu chút nữa đã quên nữ chủ, nếu Triệu Văn Hi xuất hiện….Này hết thảy hay không lại trở lại quỹ đạo ban đầu?
Triệu Văn Uyển chậm rãi lắng đọng xuống dưới dựa vào giường, hồi tưởng lại một màn Triệu Văn Hi được tìm trở về trong kịch bản, Từ thi tam phòng cùng tỷ muội cùng nhau đi trên đường đi dạo gặp Triệu Văn Hi giống Nhị gia, liền đem người dẫn trở về, lão phu nhân xem xét ngực có vết bớt hoa sen, nhận ra là đứa bé Triệu Văn Hi chi thứ hai, nhận tổ quy tông, cực kì long trọng, trong phủ trừ Triệu Văn Uyển tất cả đều một mặt vui mừng.
Giống Nhị gia… Triệu Văn Uyển không khỏi nghĩ đến vị kia ở tây sương phòng, nếu không phải hai ngày nay trong phủ vì nàng gà chó không yên, nàng thiếu chút nữa liền không nhớ rõ người này, tâm tư khẽ nhúc nhích, đã có một phen suy tính.
Vừa qua giờ mão ( từ 5h đến 7h sáng), Bảo Thiền bưng cơm hướng vào phòng, kêu tiểu thư rời giường. Cháo thịt nạc cùng bánh bao bọc trứng vàng óng và ít dưa muối thơm ngào ngạt. Một cái đĩa bánh bao nhân thịt heo cùng hành tây trắng trắng mập mạp. Bánh bao nhân thì vỏ ngoài mỏng nhân lớn, bên trong tràn đầy nhân thịt hương vị hòa hợp thập phần ngon miệng, da bên ngoài mỏng manh lại ngon, nước dùng ngấm ở bên trong đều có mùi vị, cắn một miếng nước nóng hôi hổi chảy ròng ra.
Có vật giữ nóng đồ ăn dễ dàng mang theo, Triệu Văn Uyển sau khi tỉnh dậy liền đi theo ứng phó cảm giác chán nản của mình một chút, có khẩu vị, tự nhiên ăn nhiều một chút.
Bảo Thiền thấy nàng đuôi lông mày trong lúc đó giãn ra một chút, trong lòng liền thanh thản nói chuyện, liền tìm đề tài nói “Đại cô cô buổi sáng hôm nay liền phải đi, mới vừa rồi dẫn theo biểu thiếu gia đi trong phòng lão phu nhân từ biệt, phút cuối cùng còn đi một chuyến đến Tây sương phòng.”
Triệu Văn Uyển nghe vậy liền nhíu mày, vừa vặn dùng xong, cầm khăn tay chậm rãi lau khóe miệng “Có thể đem người mang đi?”
Bảo Thiền lắc đầu “Theo cấp bậc lế nghĩa, tạm thời là không thể đi, bất quá xem ý tứ Đai cô cô tựa hồ đối với vị cô nương kia rất vừa lòng.”  Bảo Thiền trong lòng nghĩ chính là rõ ràng biểu thiếu gia đối với tiểu thư mới là ân cần, sao liền rẽ sang vị kia ở Tây sương phòng có quan hệ, không hiểu sao có chút không thoải mái.
“Đại cô cô thời điểm ở lại thường đi qua trong uyển ta, đối với ta chiếu cố rất nhiều, nếu phải đi, ta cũng nên đi ra ngoài đưa tiễn.” Triệu Văn Uyển nghĩ đến phụ nhân dịu dàng kia, chiếu theo nói.
Tuyết Nhạn từ bên ngoài tiến vào, nghe nói như thế, theo trong tủ gỗ lim lấy một kiện áo choàng mỏng “Bên ngoài còn có mưa bụi có chút lạnh, tiểu thư mặc vào cho ấm.” Dứt lời liền cầm ô, đi theo Triệu Văn Uyển cùng đi ra uyển.
Ngoài cửa phủ Định Quốc Công uy nghiêm hùng vĩ, hai chiếc xe ngựa song song mà đứng, đằng sau không ít người hầu, Tây Bình Hầu phu nhân đang cùng Diệp thị nói chuyện, phía sau gã sai vặt đang vội vàng đem đồ vật này nọ chuyển lên xe ngựa.
Hạ Tĩnh Viễn sắp xếp ổn thỏa, đi tới bên cạnh Tây Bình Hầu phu nhân, lên tiếng “Mẫu thân, canh giờ không sai biệt lắm.” Chính là đang nói chuyện, ánh mắt lại hướng cửa nhìn qua, mang theo vài phần chờ đợi chính mình cũng không rõ.
Đám người Tây Bình Hầu phu nhân cùng Diệp thị từ biệt, quay đầu lại vừa vặn thấy bộ dáng này của hắn, khóe miệng nhất thời cong, thừa dịp không có ai cố ý trêu ghẹo nói “Ngươi nếu luyến tiếc như vậy, ta đây đi cầu lão phu nhân đem người mang về phủ, như thế nào?”
Hạ Tĩnh Viễn nghe vậy sửng sốt, đang nghĩ ngợi đến người nào đó còn chút xoay tròn bất quá nói “Mời biểu muội đến Hầu phủ?”
“Hả?” Tây Bình Hầu phu nhân chợt nghe thấy cũng là sửng sốt, liên quan chuyện gì đến nha đầu Văn Uyển? “Ngươi không phải thích Mục cô nương sao, như thế nào lại nói đến biểu muội ngươi?”
“Mẫu thân!” Hạ Tĩnh Viễn khuôn mặt màu lúa mạch đỏ hồng một mảnh, vội nói. “Ta khi nào thì nói ta thích Mục cô nương?!”
“Này.., trong phủ mấy ngày, ngươi như thế nào đối cô nương người ta, tất cả mọi người đều nhìn thấy, không phải cố ý thì là ý tứ như thế nào? Ngươi nếu thực sự thích mẫu thân làm chủ cho ngươi, nhà chúng ta không nhiều quy củ, làm cho nàng làm thiếp thất, mẫu thân vẫn là có thể làm chủ.”
“Đó là biểu muội nhờ ta chiếu cố, cũng không phải là ta gấp gáp, mẫu thân cũng là đừng nghe lời đồn đại không đúng, ta nhưng thật ra không sao cả, làm hại cô nương người ta sẽ không tốt!”  Quan hệ đến hạnh phúc tương lai của chính mình, Hạ Tĩnh Viễn lập tức cũng có chút nóng nảy, khẩu khí hơi lớn nói.
Tây Bình Hầu phu nhân bị hắn vừa rồi ý tứ thay đổi có chút sững sờ, vừa rồi hắn thần sắc vừa cẩn thận vừa buồn phiền, lại không có thẹn thùng, thật sự không có phương diện kia ý tứ sao?
Thời điểm đang muốn mở miệng, dư quang nhìn thấy Triệu Văn Uyển theo bên trong cửa lớn đi ra, Tuyết Nhạn đi theo phía sau cầm trên tay hành trang.
Hạ Tĩnh Viễn khẩn cấp dẫn đầu nghênh đón, trên mặt vừa rồi ác liệt chuyển thành mỉm cười “Uyển biểu muội.”
E ngại Tây Bình Hầu phu nhân ở đây, cũng không thể đối với Hạ Tĩnh Viễn giống như ngày thường, chứa ý cười thản nhiên, đáp lại nói “Biểu ca”  
Sau đó tới trước mặt Tây Bình Hầu phu nhân, tiếp nhận hành trang trong tay Tuyết Nhạn đưa lên, “Đây là một chút tâm ý của Văn Uyển, không là cái gì quý trọng, chính là một chút bồi bổ thân mình, bên trong kèm theo phương thuốc, nếu là không biết, gọi người điều phối là được.”
Tây Bình Hầu phu nhân tiếp nhận, sau đó đưa cho ma ma mang lên xe ngựa chính mình, cười nói “Uyển nha đầu có tâm, này bên ngoài còn có mưa đâu, cũng đừng đứng như vậy. Khi nào nhớ bác, hãy đến Hầu phủ thăm ta, từ sau khi Mẫn biểu tỷ của ngươi gả đi, ta thật là cảm thấy trống rỗng.”
“Ta sẽ đến, bác.” Triệu Văn Uyển đáp
“Uyển biểu muội, ta…” Hạ Tĩnh Viễn chờ một đoạn nghĩ muốn xen mồm vào nói, cũng thật đã mở miệng lại không biết nói cái gì, nhìn nữ tử dưới ô hoa văn hoa đào làm nổi bật lên khuôn mặt phấn nộn, trong lòng hơi hơi rung động, có chút đui mù không thể dời mắt đi. Nghĩ lại lần này rời đi không biết bao giờ mới gặp lại, từng nhìn qua biểu muội đối với Đại biểu ca bộ dáng làm nũng vô cùng thân thiết, hơn nữa nàng lại đối chính mình lạnh nhạt cảm thấy khó có thể chịu được, trong lòng không hiểu mà đau xót. (thực ra Uyển tỷ chỉ đối tốt với những người tỷ ấy quan tâm, còn với những người khác thì lạnh nhạt thờ ơ, ^~^ ta thích)
Nếu không phải lúc trước chính mình oan uổng lung tung, biểu muội cùng chính mình cũng không phải đến mức như hiện tại…. Hạ Tĩnh Viễn trong lòng lại than thở, dư quang thoáng nhìn trên cổ tay mảnh khảnh của nữ tử trống rỗng, linh quang vừa động, ở trên người sờ sờ, lấy ra vật cũng không có giải thích mà nhét vào trong tay nàng “Thứ này…Đưa ngươi, coi như là bồi tội!”
Dứt lời chống lại tầm mắt của Tây Bình Hầu phu nhân  thúc dục nàng lên xe, chính mình cũng lên xe, rất nhanh rời đi Định Quốc Công phủ, hơi có chút chật vật chạy trối chết.
Triệu Văn Uyển trong tay sờ vật mượt mà kia, ngây ngẩn cả người, trên tay thiếu chút nữa run lên.
Thứ này--- không phải là vòng ngọc của Tây Bình Hầu phủ chỉ truyền cho con dâu sao?
Nàng đây con bướm nho nhỏ vỗ cánh lay động, vỗ thành gió xoáy, thổi lên sống thần?! (không hiểu lắm)

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.