Triêu Sinh Mộ Tử

Chương 7: Chương 7





* Đế Tôn Ma Giới hắc liên hoa Băng × Mèo hoang cao ngạo siêu độc miệng Cửu
* Có sự góp mặt của hệ thống!!!
* Thẩm Thanh Thu cùng Thẩm Cửu hoán đổi thân thể!
* Góc nhìn của Thẩm Cửu
_____________________
Đến tối, Lạc Băng Hà đứng dậy muốn dập nến, nhưng để ý thấy Thẩm Cửu vẫn mặc một bộ đồ từ sáng đến giờ, ngồi đó không biết đang suy nghĩ gì.
Lạc Băng Hà đi tới, ngập ngừng nói: “Sư tôn?”
Thẩm Cửu dời tầm mắt, liếc nhìn hắn một cái.
“Sư tôn, người đang nghĩ gì vậy?”
Thẩm Cửu nhíu mày, cong hai chân lên, hai tay chống lên mặt, khẽ ngẩng đầu.
Không nghĩ gì hết.
Chỉ là không muốn ngủ.
Hôm nay, Liễu Thanh ca dạy hắn võ công, Nhạc Thanh Nguyên quan tâm hắn, Mộc Thanh Phương cho hắn bánh ngọt, Thượng Thanh Hoa mua vui cho hắn, các đệ tử khác cũng vây quanh hắn.
Còn có… còn có Lạc Băng Hà đối xử tốt với hắn từng li từng tí.
Những thứ này, giống như những con kiến nhỏ, nhẹ nhàng giẫm lên trái tim hắn, ngứa ngáy.
Vốn là từng mảnh nhỏ, với tâm thế sẽ chiến đấu đến tận cùng thế giới, đột nhiên trong khoảnh khắc đó toàn bộ đều được giải tỏa.
Sau đó đầy đủ tất cả các loại bất ngờ và ấm áp nho nhỏ tràn ngập trong lòng hắn, xoa dịu đi vết sẹo đẫm máu do thế gian này ban tặng cho hắn.
Thẩm Cửu đột nhiên nghĩ, nếu hắn có thể ở lại nơi này mãi mãi…
Điều đó tốt như thế nào?
Hắn thật sự ghen tị với Thẩm Thanh Thu, không phải ghen ghét.
Bởi vì Thẩm Thanh Thu có thể dùng tấm lòng chân ái của mình để bao dung và quan tâm người khác, để rồi đáp lại những món quà nho nhỏ và chân thành của người đó.
Thẩm Cửu trước đây, từng đối xử chân thành với người khác như thế nào, nhưng cuối cùng hắn nhận lại được gì?

Đánh đập, sỉ nhục, chế giễu, mục tiêu.
Hết vực thẳm này đến vực thẳm khác, bóng tối này đến bóng tối khác.
Không phải hắn không muốn cho đi, mà là sợ người khác đem chân tâm giẫm đạp nghiền nát dưới chân, cũng sợ câu nói đột ngột của người nào đó —— “Chân tâm? Đừng chọc cười ta!”
Ánh mắt hắn tối sầm lại, cũng không biết mình cứng đầu vì cái gì, dù không đi ngủ thì sau bảy giờ hắn vẫn phải trở lại thế giới của mình, nhưng hắn chỉ muốn trì hoãn một chút.
Lạc Băng Hà nhận thấy tâm trạng của hắn đang sa sút, nhịn không được hỏi: “Sư tôn, người sao vậy?”
Trước mặt hắn, chính là gò má của Lạc Băng Hà được chiếu sáng bởi ánh nến màu cam ấm áp, đường nét nhu hòa, ánh mắt lại càng ôn nhu.
Hắn ngơ ngác nhìn, bỗng nhiên trong lòng dâng lên một nỗi chua xót, không biết là trong lòng thương xót cho hắn hay là đau xót cho mình, mở miệng hỏi: “Lạc Băng Hà, ngươi có hận ta không?”
Lạc Băng Hà đang muốn cùng hắn quấn quýt một chút, lại nghe được đối phương gọi đầy đủ cả họ lẫn tên của mình, nghe đến nửa câu sau liền giật mình sửng sốt, nhanh chóng đưa tay ôm lấy Thẩm Cửu, giọng nói vừa lo vừa sợ: “Sư tôn đang nói gì vậy?! Sao đệ tử có thể hận sư tôn cho được?!”
“Ta đã từng đánh ngươi.”
“Đó là bởi vì Sư tôn nghiêm không để cho đệ tử lạc lối, trò sai không phải lỗi của thầy, nghiêm sư mới có thể xuất cao đồ.”
Lạc Băng Hà rõ ràng là muốn làm cho hắn vui lên, nhưng khóe miệng Thẩm Cửu lại chua xót, nặng nề như treo một tảng đá nặng, rốt cuộc không nhếch lên nổi.
“Ta đã tra tấn ngươi.”
“Sư tôn, cái kia sao có thể gọi là tra tấn? Liễu… sư thúc mới gọi là tra tấn đệ tử nha.” Lạc Băng Hà âm ừ nói.
“Ta đưa ngươi tâm pháp giả, khiến ngươi tẩu hỏa nhập ma.”
“...Sư tôn, về sau người cho ta quyển thật.”
“Ta đẩy ngươi xuống vực thẳm Vô Gian, năm năm.”
“...”
Thẩm Cửu cảm thấy được sức ôm của Lạc Băng Hà tăng lên một chút, hắn cười khổ, thầm nghĩ làm sao lại không quan tâm, làm sao có thể không quan tâm cho được?
Nhưng Lạc Băng Hà lại vùi đầu vào cổ và vai hắn, giọng nói rầu rĩ:
“Sư Tôn đã cứu ta vô số lần.”
“Cái…” Thẩm Cửu ngạc nhiên, lại nghe Lạc Băng Hà nói:
“Sư tôn vì ta mà trúng độc của tên tiểu nhân Ma giới.”
“Sư tôn vì ta tự bạo mà chết.”
“Sư tôn vì ta mà trên người mọc đầy tơ tình.”
Lạc Băng Hà từng bước từng bước nói, mỗi một câu nói ra, một bên tay đang buông thõng của Thẩm Cửu đều chậm rãi nắm chặt lại.
Những thứ này, đều là Thẩm Thanh Thu làm.

Hoàn toàn không phải hắn.
Điều này đã gián tiếp chứng minh, Lạc Băng Hà hiện tại đối xử tốt với hắn đều là vì Thẩm Thanh Thu.
Nếu như hắn nói Lạc Băng Hà rằng người trước mặt hoàn toàn không phải Sư tôn của ngươi, thì tên đó sẽ có cảm tưởng thế nào?
Có phải sẽ rút kiếm kề cổ hắn, rồi hỏi hắn với đôi mắt đỏ hoe, ‘Sư tôn của ta ở đâu’, đúng không?
Cho nên, bất luận là thế giới nào, kết quả cuối cùng của Thẩm Cửu đều là bị đao kiếm hướng vào.
Thẩm Cửu mở to mắt, nhìn quang cảnh thay đổi đột ngột trước mặt.
Không sao, trở về rồi cũng tốt.
Hắn ngồi tại chỗ đợi thật lâu, cũng không đợi được giọng nói mỉa mai châm chọc của Lạc Băng Hà.
Nhìn bốn phía xung quanh, lại phát hiện toàn bộ tẩm điện không hề có bóng dáng của Lạc Băng Hà.
Hắn xuống giường, ra khỏi tẩm điện, nhìn lũ yêu quái Ma giới vẫn như trước đây, lạnh lùng nghiêm mặt.
Đi được vài bước thì gặp Thượng Thanh Hoa.
Thẩm Cửu nhìn thấy hắn, vô thức mở miệng hỏi: “Thượng Thanh Hoa, chỗ bánh ngọt này của ta, nếu ngươi muốn...”
Muốn ăn thì lấy đi hết đi.
Lời nói này của Thẩm Cửu biến mất ngay bên miệng.
Hắn nhìn người đối diện, Thượng Thanh Hoa đang sợ hãi cúi đầu hành lễ, giọng run run nói mình chỉ đi ngang qua thôi, đi làm chút việc cho Lạc Băng Hà.
Thẩm Cửu chợt tỉnh ngộ.
Đây không phải là Thượng Thanh Hoa kia, không có hệ thống, sẽ không kể chuyện cười, sợ là thật sự, thật sự vô dụng.
“...Ngươi đi đi.”
Có câu trả lời này, Thượng Thanh Hoa nhanh chóng nhấc chân bỏ chạy.
Trong nửa ngày này, Thẩm Cửu không làm g ìcả, hắn bỗng nhiên nhớ về yến tiệc nhỏ ngày hôm qua, mặc dù ồn ào, không hợp với sự yên tĩnh mà trước kia hắn luôn hướng tới, nhưng cũng đủ khiến người ta cảm thấy an tâm.
Những quang cảnh trước mặt trước mặt yên tĩnh quá mức khiến lòng hắn cảm thấy sợ hãi.
Đi ngang qua chiếc bàn đá nhỏ mà hắn đã đi qua trước đó, hắn lại trông thấy đám hậu cung của Lạc Băng Hà thì thầm to nhỏ cái gì đó.
Ánh mắt Thẩm Cửu vô thức hiện lên vẻ chán ghét, theo bản năng đưa tay áo lên che miệng và mũi, như thể muốn ngăn mùi son phấn thô tục trên người các nàng xông vào mũi, quay đầu muốn rời khỏi.
Nhưng hắn lại bị một nữ tử gọi lại.
“Thẩm… tiên sư, thật sự xin lỗi, hôm qua ta đã mạo phạm ngài.” Nữ nhân kia cúi đầu đi tới, thành khẩn nói.
Thẩm Cửu hừ lạnh một tiếng, nói: “Xin lỗi làm gì? Các ngươi đều là nữ nhân của tiểu súc sinh kia, muốn làm gì thì làm không phải sao? Tùy các ngươi muốn làm gì, tới một lần ta đánh một lần.”
Nữ nhân kia có chút sửng sốt, chợt nàng nhận ra Thẩm Cửu đang hiểu lầm, vội vàng lắc đầu nói: “Thẩm tiên sư, người hiểu lầm rồi! Chúng ta… chúng ta chỉ là một đám thược dược tinh làm việc dưới trướng của Quân thượng.
Sao, sao dám có âm mưu trở thành… trở thành… ha, Tiên sư! Lời này truyền ra ngoài, chúng ta sẽ bị rơi đầu!”
Thẩm Cửu nhướng mi liếc nhìn nàng một cái: “Thược dược tinh?”
“Đúng vậy.”
Thẩm Cửu lặp lại: “Không phải hậu cung?”
“Không phải, không phải, thật sự không phải!”
Thẩm Cửu: “Cũng không xảy ra quan hệ gì với hắn?”
“Tiên ——” Thược dược tinh dường như sợ quá nên khóc, lắc đầu một cái, “Cầu xin tiên sư cho chúng ta một con đường sống, những lời này tuyệt đối không thể để Quân thượng nghe thấy!”
Lúc này Thẩm Cửu mới bỏ ống tay áo đang che miệng mũi xuống, nhìn đám thược dược tinh kia, xem ra cũng không có chướng mắt như vậy.
Đương nhiên, hắn cũng sẽ không có thù mà hại các nàng, không thể làm khó các nàng.
Hắn không nói gì, quay người rời đi.
Trở lại tẩm điện, Thẩm Cửu định đi ngủ ngay và luôn, hắn sẽ ngủ một giấc cho đến khi trở lại thế giới đó, cuối cùng lại phát hiện trên đầu giường có đặt một cái quạt xếp.
Hắn sửng sốt một chút, đưa tay cầm lấy chiếc quạt xếp kia, mở ra.
Mặt quạt sạch sẽ, bức tranh sơn thủy vẫn đầy sức sống như cũ, nhưng dường như không phải bức tranh hắn nhìn thấy lần trước.
Hắn……
Thẩm Cửu khẽ giật mình, bàn tay cầm quạt xếp vô thức tăng thêm siết chặt.
Hắn lại làm một cái mới à?

Cán quạt bỗng nhiên trở nên ấm áp, làm ấm đầu ngón tay của hắn, hơi ấm này theo một đường cong hướng lên, như muốn đi vào tim hắn, nhưng lại bị Thẩm Cửu đột ngột ném đi, cắt đứt con đường kia.
Hắn nhìn chằm chằm vào chiếc quạt kia, thở dốc, giống như nghi ngờ, lại giống như vui mừng, tâm tình phức tạp, đến cuối cùng hắn cũng không phân định được là mình đang vui hay đang tức giận.
Hắn chỉ biết dùng giọng điệu mà mình vẫn chưa ý thức được, mở miệng nói hai chữ: “Vô dụng.”
Thẩm Cửu ở trong tẩm điện cả ngày, cuối cùng cũng đợi được đến khi Lạc Băng Hà đến.
Khi tiếng mở cửa vang lên, Thẩm Cửu nghĩ mình sẽ giống như trước kia, đầu tiên là tim không khống chế được run rẩy, sau đó lại cưỡng chế sợ hãi trong lòng, đánh chửi tiểu súc sinh.
Nhưng khoảnh khắc nhìn thấy hắn đến, thấy vẻ mặt bình tình cùng ánh mắt không chút thay đổi của hắn, Thẩm Cửu phát hiện ra mình bĩnh tĩnh là thường.
Hắn thậm chỉ cảm thấy Lạc Băng Hà trước mặt này chỉ có một thân một mình, đến hậu cũng đều không có, quá đáng thương.
Hay nói đúng hơn là quá vô dụng?
Trong lúc Thẩm Cửu đang thất hồn lạc phách, Lạc Băng Hà đã đi tới trước mặt hắn, Thẩm Cửu tỉnh táo lại ngẩng đầu nhìn hắn, ánh mắt rất bình tĩnh.
Khoảnh khắc hai ánh mắt mắt bình tĩnh giao nhau, luôn có một người nổi lên gợn sóng trước.
Hai mắt Lạc Băng Hà lóe lên, tựa hồ ngạc nhiên trước sự bình tĩnh của Thẩm Cửu, nhất thời không biết nên nói cái gì để chế nhạo hắn, trầm mặc hồi lâu, Lạc Băng Hà mới nhìn thấy chiếc quạt xếp bên cạnh, mở miệng hỏi: “Cây quạt thế nào?”
Thẩm Cửu cười một tiếng: “Vô dụng.”
Lạc Băng Hà hít nhẹ một hơi, thầm nghĩ cái miệng này của Thẩm Cửu quả nhiên khiến người ta chán ghét, cười một tiếng, nửa thật nửa đùa nói: “Sư tôn đương nhiên nên phối cùng cây quạt, lần trước Sư tôn ném đi, đệ tử thật sự đau buồn rất lâu.”
Rõ ràng là Lạc Băng Hà đang cười, nhưng Thẩm Cửu luôn cảm thấy cả người mình có chút buồn bực, hắn mím môi, trầm giọng nói: “Ta không bảo ngươi làm nó cho ta, ít tự mình đa tình đi, hợp với ta ta cũng sẽ không dùng.”
“Dùng hay không là chuyện của Sư tôn, làm nó hay không là chuyện của ta, không liên quan với nhau.” Lạc Băng Hà thản nhiên nói, vươn tay nghịch một ciá chén sứ trên bàn.
“Vậy có đưa cái quạt này không này là chuyện của người, ném nó hay không là chuyện của ta, không liên quan với nhau.”
Cằm đột nhiên bị người bóp lấy, ánh mắt Thẩm Cửu lóe ra một tia hung dữ, trừng mắt với Lạc Băng Hà, dùng hai tay bóp chặt cổ tay hắn.
“Tức giận cái gì? Ta nói gì sai sao?”
“Đúng, đương nhiên là đúng.” Lạc Băng Hà giật đầu đồng ý, càng dùng sức bớp cằm của hắn, “Cực kỳ đúng!”
“Dù đệ tử có nói thế nào cũng không nói lại cái miệng này của người.
Vì sư tôn không bằng lòng yêu cầu của ta, tốt nhất nên hủy nó đi, mắt không thấy tâm không phiền.
Người nói có đúng không, Sư tôn?”
Thẩm Cửu luôn cảm thấy chữ “hủy” này không giống tiêu hủy theo nghĩa thường.
Quả nhiên, một giây sau, Lạc Băng Hà liền cầm chiếc quạt xếp lên, mở miệng hắn bằng một tay, tay kia không do dự mà đâm chiếc quạt vào trong miệng Thẩm Cửu, và nói: “Ta cũng cảm thấy nó vướng víu, không bằng sư tôn chịu chút uất ức, ăn nó đi, để không ai trong chúng ta thấy, người thấy được không?”
Một cái quạt xếp rộng gấp 3 ngón tay, dày 2 ngón, còn chưa kịp đâm đến cuống họng, đã ấn vào hàm trên hàm dưới của hắn, xước đầu lưỡi của hắn, lưỡi và hàm trên đau đến mức đâm ra buồn nôn, nhịn không được mà nôn khan..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.