Triệu Hồi Sư Xinh Đẹp

Chương 15: XEM SỰ KÊU GỌI SIÊU CẤP CỦA TA




“Nơi này nơi này.” Nam đạo sư cao lớn tên là Hoang Sơn dẫn Yêu Nhiêu trực tiếp đi vào bên trong học viện, theo sát phía sau Yêu Nhiêu có một đám người, có Chiến Hổ đang cực kỳ tức giận, có Nguyên Phương ánh mắt âm u, còn có các thiếu niên khác thông qua ở vòng thứ hai.
Không có tâm tình đi ngắm phong cảnh hấp dẫn xung quanh, mọi người đi thật lâu mới đến một góc hẻo lánh, cố tình ở góc xó hẻo lánh này, xây dựng một lầu các cao lớn tinh xảo, từ bên trong truyền ra tiếng của các loại huyễn thú.
Có chút giống phong cách kiến trúc cổ đại Trung Quốc, lầu các cao tám tầng làm bằng lưu ly và gỗ lim cao giống như một tòa núi nhỏ, bên ngoài bao phủ một tầng linh lực dao động mà người bình thường không nhìn thấy được, giống như ở trong lầu các đang giấu trận pháp đặc biệt nào đó.
Nơi này là Thuần Thú các của học viện Xuất Vân sao! Khát vọng khế ước chiến thú ở trong mắt của nhóm thiếu niên nhất thời lộ ra ánh sáng rực rỡ say mê. Chính thức trở thành thành đệ tử Xuất Vân, sau khi linh lực thức tỉnh đều có thể đến chỗ này khế ước một con huyễn thú!
“Vòng thứ ba– dùng tâm kêu gọi.”
“Viện trưởng của học viện Xuất Vân chúng ta lúc xây dựng học viện này, là một chiến giả cường đại, tên là Thái Nguyên, ngài ấy có một năng lực không giống người thường.” Hoang Sơn đạo sư nhắc tới viện trưởng lúc ban đầu, trong lòng vô cùng tự hào: “Ngài ấy có thể tiến hành trao đổi tâm linh cùng với huyễn thú chưa từng khế ước, việc này khiến cho ngài ấy trở thành vị Bá Vương cấp 9 đầu tiên trong lịch sử của Đại Hồng quốc từ trước đến nay!”
Bá Vương Cấp 9? Chiến Hổ mới chỉ nghe nói qua có Đại Quân cấp 8, chưa từng nghe nói qua cái gì Bá Vương cấp 9, đó là nhân vật lợi hại thế nào đây? Điều này cũng khó trách, Đại Quân cấp 8 đều là đế vương ở quốc gia nhân loại, lão yêu quái cấp 9 đều đã ở ẩn.
“Khi ngài ấy thành lập học viện đã từng nói, nếu như thật sự có người có thể không cần khế ước với huyễn thú, thông qua trao đổi tâm linh mà được huyễn thú đáp lại, thì cho dù người kia không có chút linh lực nào, thì cũng là học sinh xuất chúng nhất ở học viện Xuất Vân của chúng ta!”
Không có chút linh lực nào? Những lời này nói ngược lại thì có vẻ phù hợpcvới hình tượng của Yêu Nhiêu ở trong lòng mọi người.

“Cái gì! Này không phải là gạt người sao ?”
Yêu Nhiêu tức giận một lúc, nàng vốn nghĩ rằng là đánh tiểu thú cao cấp, đánh không lại cũng có thể len lén dùng tới cường lực của “Phá Thiên Chỉ” để thông quan.
Nghe Hoang Sơn nói xong thì mới biết, không phải đấu võ, mà là đấu văn mà trình độ khó như vậy ! Không có sự dụng nắm đấm mà có thể ép buộc huyễn thú, nói nhảm thật, ngay cả phụ thân điên ngưu bức của nàng cũng không có khả năng làm được như vậy!
“Đúng vậy, đạo sư gạt người a!”
Chiến Hổ phụ hoạ nói theo, chỉ vào cái mũi của Hoang Sơn đạo sư mắng ầm lên: “Cái chó má gì mà dùng tâm kêu gọi, là tuyệt kỹ củ cái gì thần triệu hồi cấp 9 mới dùng được, bây giờ ngài muốn Yêu Nhiêu khiêu chiến cái đó, không phải đã nói rõ là khi dễ người t sao?”
“Đổi bài thi đi! Yêu Nhiêu vốn dĩ đã thông qua vòng thứ hai!” Mọi người lớn tiếng ồn ào nói.
Yêu Nhiêu vừa nhảy lên đập bể cái bàn, bổn cô nương mặc kệ !
Suy nghĩ lại một chút liền bình tĩnh lại, không được! Nàng cần phải thông qua một vòng khảo nghiệm cuối cùng này, bởi vì chỉ có ở lại học viện này, nàng mới có thời gian đi tìm hơi thở giống với của hắc châu.
Đè xuố.ng buồn bực trong lòng, Yêu Nhiêu cắn răng hỏi đạo sư: “Cái gì gọi là được huyễn thú đáp lại?”

“Cái này ta cũng không biết, đại khái là không giống với cách bình thường thì phải?” Một trăm năm, thật ra thì đúng là không có người nào có thể thông qua vòng thí nghiệm thứ ba này, chẳng qua là Hoang Sơn ngượng ngùng nói như vậy mà thôi.
Ngất , như vậy cũng được ? Yêu Nhiêu buồn bực ngồi ở trước mặt một con ngựa nhỏ màu đỏ thẫm, ý đồ muốn dùng ánh mắt gi.ết ch.ết nó.
Ngựa nhỏ cấp 3 ngẩng đầu liếc mắt nhìn Yêu Nhiêu đang phát điên một cái, lạnh nhạt cúi đầu xuống … tiếp tục ăn cỏ…
Ngựa nhỏ không được! Hỏa xà! Tích Dịch (Thằn lằn)! Báo Nhỏ! … Mới thay đổi mấy chục con, Yêu Nhiêu liền mệt đến thở hỗn hển.
Như vậy là không đúng, nàng ngồi xếp bằng ở một chỗ sạch sẽ, cũng không vội vã đi tìm huyễn thú kế tiếp nhìn qua có vẻ dễ trao đổi, mà là nhắm hai mắt lại, tiến vào minh tưởng.
“Hả, nhanh như vậy mà đã tìm ra ý nghĩa, đứa nhỏ này quả nhiên thật sự thú vị.” Mắt kính mặt trăng của lão nhân vẫn còn đang nhìn vào thủy tinh cầu, xem từng hành động cử chỉ của Yêu Nhiêu. Cũng không biết thân phận của hắn rốt cuộc là ai.
“Thái Nguyên, lão bất tử ngươi lại đang nhìn lén nữ sinh tắm rửa sao ?” Phía sau lão nhân truyền đến một tiếng cười duyên.
Cười duyên không trọng yếu, quan trọng là lão nhân mắt kiếng ánh trăng, lại chính là vị Thái Nguyên Bá vương trong miệng của đạo sư cao to!
“Khụ khụ! Tiểu Liên, ta lúc nào đi nhìn lén nữ sinh tắm rửa chứ?” Lão đầu nhi đỏ mặt .
Nữ nhân bị Thái Nguyên gọi là Tiểu Liên, tiếng cười duyên lại trở nên nghiêm nghị: “Thái Nguyên, người ở cảnh giới giống như chúng ta, hẳn là đã sớm thoát khỏi chuyện của thế gian, hậu bối không có khả năng thăng lên cấp 5, căn bản là không có đáng để chú ý, ngươi vẫn là nên dùng nhiều chút thời gian đi tranh tài ở lãnh địa Hoàng Ma Hải đi, thánh hỏa Chu tước, còn chưa có thắp sáng đó!”
“Nhưng là đứa nhỏ này… lĩnh vực tâm linh…”
“Phịch!” Lão nhân còn không có nói xong, ánh sáng của thủy tinh cầu bị dập tắt.
Lúc này Yêu Nhiêu đang ngồi xếp bằng trên mặt đất lại từ từ mở mắt ra, nàng nghe được.
Nghe được những âm thanh bình thường mà từ trước đến giờ không có nghe thấy, chẳng hạn như là tiếng tim đập của huyễn thú, âm thanh nhai nuốt đồ ăn của chúng, từ trong động tác thong thả hay cấp bách của chúng, Yêu Nhiêu thậm chí có thể đoán được tâm tình chúng. Được như vậy cũng không phải là do năng lực của nàng đột nhiên tiến bộ, mà là nhờ trận pháp được kiến trúc ở trong đây che giấu ban tặng.
Thái Nguyên, vị tiền bối này quả nhiên có ý tứ, lại có thể ở trong kiến trúc này bày ra một trận pháp không muốn ai biết, người ở trong kiến trúc này nếu như chân chính tĩnh tâm mà lắng nghe, cũng sẽ có cảm giác được mình và nhóm huyễn thú có một loại thân thiết mà từ trước đến nay chưa hề có. Chúng không phải công cụ, mà là bằng hữu, ở trong chiến đấu thậm chí có thể thay mặt cho sinh mệnh.
Có lẽ hi vọng tất cả triệu hồi sư nghe thấy âm thanh của sinh mệnh này, mới chính là mục đích thật sự của vị tiền bối này.
Yêu Nhiêu có một loại thông suốt mà từ trước đến nay chưa có, giống như mình có thể trở thành bằng hữu với chiến thú, chỉ là bây giờ việc kết nối vơi huyễn thú, hình như là một chuyện không thể nào hoàn thành được.
Nàng vừa định thở dài, lại phát hiện viên hắc châu ở trong Vòng Ngự Thú kia bắt đầu chậm rãi chuyển động. Thay vì nói là nó đang bị lực lượng gì đó hấp dẫn, còn không bằng nói là nó đang hấp dẫn lực lượng gì đó. Không phải là Yêu Nhiêu từng cảm ứng được đồng nguyên chi lực, mà là một cỗ hơi thở u ám nhỏ bé đang dâng lên!
Nhìn thây Yêu Nhiêu ngồi ở dưới đất bất động, một tên nhỏ gầy mặt rỗ xen lẫn ở trong đám người cuối cùng không nhịn được cười ha hả, từ trên quần áo có thể nhìn thấy được, hắn dĩ nhiên là đạo sư chính thức học viện Xuất Vân.

“Ha ha ha ha! Tiểu cô nương, ngươi không chịu bỏ cuộc, ở trong đống phân ngựa ngồi mấy ngày cũng không có sao, chỉ là cũng không có ai bố thí đồ ăn cho ngươi đâu, ngươi từ từ ở trong này chơi tiếp đi!”
Ban đầu mặt rỗ này lúc xem vòng thí nghiệm thấy qua linh lực âm năm của Yêu Nhiêu, lại thấy Hoang Sơn và mình không hòa hợp lại đối xử với nàng cực kì thân thiết, vì vậy chế nhạo nói ra mấy câu vui sướng khi thấy người khác gặp khó khăn.
Yêu Nhiêu bị đạo sư mặt rỗ chế nhạo không nói gì, chính là âm thầm ghi nhớ “dung nhan” xấu xí này.
“Đánh đạo sư có bị khai trừ không vậy?” Chiến Hổ xắn tay áo, ở trong lòng hắn, Yêu Nhiêu đã chân chính trờ thành lão đại của hắn. Hắn thật sự không chịu được chuyện lão đại bị người khác sỉ nhục.
“Thỉnh không cần gọi ta đạo sư, tên của ta là Hoang Sơn, mười ngày sau nhập học thì mới là đạo sư của các ngươi, bây giờ các ngươi làm gì, cũng không có liên quan tới ta.” Nam đạo sư cao lớn tên Hoang Sơn vô tội ngẩng đầu lên nhìn trời, tiểu nha đầu linh căn âm năm này ở trong tay hắn thông qua ải thứ hai, hắn đã thật sự duy hộ!
“Hoang Sơn! Đừng tưởng rằng ngươi là đồ đệ của viện trưởng Bối Trữ…”
Không chờ đạo sư mặt rỗ nói xong, một bóng đen liền hung hăng đập ở trên ót của hắn!
“Oanh!” Bóng đen trực tiếp quăng thân thể của đạo nhỏ gầy giống như sao băng vào trong đống phân lớn của một con ngựa lớn, động tác cất cánh kia nhưng là vô cùng đẹp mắt.
“Ôi! Đạo sư, ngươi cũng không có ai bố thí đồ ăn sao? Thứ thúi như vậy mà ngươi cũng dám ăn.” Yêu Nhiêu nhẹ nhàng cười rộ lên, giọng nói vô cùng trong trẻo dễ nghe.
Cùng với nụ cười duyên của Yêu Nhiêu, bóng đen đanh bay đạo sư nhỏ gầy thì nhanh chóng bay xuống, vững vàng rơi vào trong lòng của Yêu Nhiêu —một cái lò luyện đan đen nhánh, dần dần hiện ra bản thể.`



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.