Triệu Hoán Thần Binh

Chương 590: Tử thần




- Năm xưa ta là một phú thương, vì kết giao với hắn nên cố ý tiếp xúc, kết quả tên khốn này vừa mắt lão bà của ta. Hắn lừa ta nói lão bà bị bệnh nặng cần chữa trị, ta thật sự tin tưởng đã đưa lão bà tới chỗ hắn. Sau đó thì . . . Thì . . .
- Cuối cùng lão bà của ta bị hắn ép tự sát, ta đưa đơn tố cáo. Nhưng ta chỉ là một thương nhân có ít tiền, sao có thể là đối thủ của hắn được? Ta bị hắn buộc đến đường cùng đành làm ăn xin, ta muốn chết nhưng không thể chết, ta phải chờ nhìn xem hắn chết trước ta!
Nghe tên ăn mày kể, mọi người, bao gồm Vu Nhai đều ngẩn ngơ. Lúc trước đám người này có kể vài chuyện ác của Quang Minh phân điện chủ nhưng không bị buộc đến mức cửa nát nhà tan.
- Mấy năm nay ta góp nhặt nhiều chuyện ác hắn đã làm vì chờ có ngày nào trả thù hắn, mong có một ngày ai đó đến giết hắn đi. Ta sẽ cho ngươi những chứng cứ này, nhưng trước đó ta muốn biết ngươi là ai, muốn làm gì?
Vu Nhai âm trầm nói:
- Ta là Tử Thần, gần đây nhận được báo cáo nhiều vụ án Quang Minh thần điện lợi dụng thần quyền lừa gạt làm bậy, nên tất nhiên ta sẽ gặt mạng sống của hắn.
Vu Nhai thầm mừng, hắn không ngờ sẽ thuận lợi như vậy. Vu Nhai có suy đoán Quang Minh thần điện không thiếu ung nhọt nhưng không ngờ có nhiều đến thế, định đổi thành thị khác, không ngờ mới bắt tay hành động đã trúng thưởng.
Đám ăn mày ngây ra, ánh mắt nghi ngờ nhìn Vu Nhai.
Tên ăn mày tin tưởng Vu Nhai là Tử Thần, nói:
- Tốt, vậy thì Tử Thần đại nhân, đây là những chuyện ác hắn làm mấy năm nay, trong đó có liên quan đến nhân viên thần chức khác của Quang Minh phân điện. Thậm chí có lão thần quan đã rút lui dưỡng lão, không biết ngươi có thể cắt luôn bọn họ không?
Thật ra Vu Nhai có phải là Tử Thần hay không chẳng liên quan gì tên ăn mày, gã chỉ trông mong kẻ thù chết ngay đi.
Tên ăn mày đưa một cuốn sổ rách nát. Vu Nhai không thèm nhìn, cất vào ngực. Vu Nhai ném kim tệ ra sau đó xoay người đi.
Đám ăn mày điên cuồng, lao lên giành kim tệ, chớp mắt không thấy bóng dáng một miếng kim tệ đâu. Đám ăn mày không làm hành động quá khích gì, bởi vì Tử Thần kia. Các ăn mày giật kim tệ xong ngẩng đầu lên.
Tử Thần đại nhân còn đi trong ngõ nhỏ, từ khi nào sau lưng hắn có một lưỡi hái đen to lớn, trong gió đem lạnh lẽo toát ra âm u kỳ dị. Đám ăn mày rùng mình.
Một tên ăn mày lẩm bẩm:
- Chẳng lẽ hắn là Tử Thần thật sao?
- Mặc kệ hắn là thần gì, dù có là ác ma, chỉ cần giết chết tên ác ôn Quang Minh thần điện thì từ nay ta tín ngưỡng hắn.
Tên ăn mày ôm mối thù âm trầm nói:
- Dù hắn muốn ăn ta cũng không sao.
Vu Nhai chưa từng suy nghĩ muốn ai tín ngưỡng mình, hoặc nên nói hắn đóng vai Tử Thần chỉ là ý tưởng bất chợt.
Vu Nhai cần có một thân phận cho đám ăn mày xem, hắn không thể nói: Ta là tiểu binh đến từ Huyền Binh đế quốc.
Tốt nhất là phải tỏ ra bí ẩn, khó lường. Cộng thêm kiếp trước Vu Nhai làm tình báo, hắn biết ngày mai thành công sẽ có đám ăn mày tuyên truyền giúp, có lẽ sự việc sẽ nhanh chóng được tuyên dương ra ngoài.
Vu Nhai không biết rằng hắn chợt nảy ý sắm vai Tử Thần mang đến cái gì cho quốc gia thần quyền tối cao này.
Vẫn là con đường hoang vắng, một người mặc ma pháp sư bào màu đen mũ trùm kỳ dị, sau lưng cõng một lưỡi hái to lớn, thân hình kỳ dị mơ hồ.
Một đứa trẻ xuống giường đi tiểu, mắt mông lung nhìn bóng dáng màu đen kia, suýt gào khó. Đứa trẻ chớp mắt nhìn lại thì không thấy ai, là ảo giác sao? Đối với đứa trẻ đó không phải ảo giác mà là hồn ma.
Nếu lúc này đứa trẻ kêu người lớn tới, chắc chắn người lớn sẽ không tin.
Vu Nhai không thể thong dong đi bộ đến Quang Minh phân điện, hắn cần dùng 15l, ám ảnh tiệt sát thuật, bị con nít thấy còn đỡ, nếu bị vệ binh bắt gặp thì rắc rối to. May mắn trên đường đi khá thuận lợi.
- Nếu ta không đoán sai chắc đây là xe ngựa của phu nhân nào đó?
Trong chuồng xe ngựa hậu viện Quang Minh phân điện, một người mặc đồ xa phu chống cằm ngủ gật bỗng nghe thanh âm kỳ lạ, gã không biết là mơ hay thật. Xa phu thói quen sống sung sướng, gã thuộc tầng lớp cao tầng. Mỗi lần về nhà xa phu sẽ khoe khoang cuộc sống xa phu hoa quý của gã, ví dụ như hôm nay ta chở ai đó đi đâu.
Xa phu bản năng ngẩng đầu, ưỡn ngực nói:
- Đây là xe ngựa của đệ nhị phu nhân của thành chủ, lúc này đệ nhị phu nhân dang ở trong điện cầu phúc cho thành chủ chúng ta.
- Tại sao đã tối như vậy còn chưa về?
Xa phu đương nhiên nói:
- Đương niên phải chờ đến sáng ngày mai mới khiến Quang Minh thần cảm động.
Đây không phải lần đầu tiên xa phu ngủ gật tại đây, gã nói xong đầu óc tỉnh táo hơn. Xa phu ngẩng đầu lên nhìn quanh quất, sau đó giật mình suýt nhảy cẫng lên. Xa phu xoa mắt, bỗng nhiên thân hình kỳ lạ cõng liêm đao biến mất.
Là mơ hay thật?
Thân hình kỳ dị đã bay vào Quang Minh phân điện, xung quanh không có bóng người.
Thân hình kỳ dị cười âm hiểm:
- Bây giờ các ngươi còn cho rằng ta vô sỉ không? Hiện thực luôn hoang đường hơn tưởng tượng, đôi khi lòng người xấu xí như vậy đấy.
Các binh linh im lặng. Lúc trước Vu Nhai còn nói sẽ bắt phu nhân thành chủ đến lột sạch đồ vu không an, nhưng bây giờ không cần vu không an nữa.
Phong Doanh tiểu muội muội đột nhiên đánh giá:
- Chủ nhân giống người tốt hơn bọn họ.
Vu Nhai ngẩng đầu ưỡn ngực, lộ ra bộ dáng đắc ý. Thôn Thiên kiếm vốn im lặng bỗng kêu vù vù như đang trợn trắng mắt. Vu Nhai không trợn mắt, hắn lật quyển sổ tên ăn mày cung cấp, mắt nhìn tư liệu Quang Minh phân điện chủ này.
Mắt Vu Nhai hấp háy, nhanh chóng tìm ra gian phòng của Quang Minh phân điện chủ. Không biết có phải Quang Minh phân điện chủ làm nhiều chuyện xấu hổ với lòng nên xung quanh bày nhiều ma pháp ẩn giấu, tiếc rằng chúng nó là mây bay đối với Vu Nhai.
Bên trong truyền ra giọng nữ:
- Đại nhân, chúng ta không thể tiếp tục như vậy nữa, lỡ như . . .
Thanh âm yếu ớt, xem ra là mới hành sự xong. Vu Nhai không đoán sai, cái gì cầu phúc khiến Quang Minh thần cảm động, toàn là xạo.
- Không có lỡ như gì, dù bị phát hiện thì sao? Hắn là thành chủ chưa chắc làm gì ta được.
Vu Nhai lười nghe gian phu dâm phụ tâm tình, hắn xuất hiện, âm trầm nói:
- Thành chủ không làm gì ngươi được nhưng ta thì xử ngươi được!
Liêm đao giao nhau, chiêu thức thuộc về Ma Liêm binh linh lần đầu tiên bị Vu Nhai sử dụng vào đường ám sát, quen tay đến bất ngờ. Có lẽ chủ nhân cũ của Ma Liêm binh linh cũng làm nghề ám sát, tiếc rằng binh linh này còn đang nổi điên, Vu Nhai rất tò mò nhưng không được giải đáp.
Liêm đao to lớn gác lên cổ Quang Minh phân điện chủ, lưỡi đao hơi nhấn vào da cổ gã. Quang Minh phân điện chủ không dám hó hé tiếng nào, gã đã quên phát động ma pháp. Ám sát là thủ đoạn tốt nhất đối phó với ma pháp sư có năng lực đánh xáp lá cà cực kém.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.