Triệu Hoán Thần Binh

Chương 455: Hai con hồ ly




Chỉ có điều hắn không có khả năng để ý tới giữa bọn họ ở ân oán chó má gì đó.
- Tiểu tử thật ra vẫn rất ngang ngược. Đừng tưởng rằng có Độc Cô Chiến Phong làm chỗ dựa là có thể gọi nhịp với lão nhân ta. Nếu như lão nhân ta không muốn để cho ngươi ra ngoài, cho dù gia chủ tới cũng không có tác dụng!
Nhìn thấy Vu Nhai vẫn tiếp tục đi ra ngoài, lão đầu Mê Thành lại nói. Xem ra lão và Độc Cô Thanh Hải có vài phần tương tự. Độc Cô Thanh Hải quản lý sát hạch kim bào, ngân bào. Cho dù gia chủ tới cũng không có tác dụng.
- Được rồi, cho dù theo quy tắc đến đây, nếu như ta không cho ngươi xông vào Minh Huyễn Cổ Lâm, ngươi có năng lực làm gì được lão nhân ta? Ngươi vẫn chỉ có một thứ khắc hình rồng mà thôi. Muốn đi ra ngoài, không phải vẫn giao hộp kiếm cho ta sao?
Lão đầu Mê Thành nói là có ý, không cho Vu Nhai xông vào Minh Huyễn Cổ Lâm, hắn không nhận được đồ có khắc hình rồng, đến lúc đó còn phải cầu hắn.
Không ngoài dự đoán, Vu Nhai đột nhiên dừng lại.
Lão đầu bộ dạng giống như lão thần, trong lòng cười thầm...
Trông tiểu tử này có vẻ giảo hoạt, ở bên ngoài quen được nuông chiều từ bé, tự cho rằng có Độc Cô Chiến Phong làm chỗ dựa, còn chưa phải là yêu cầu bái lão làm thầy sao? Hắc hắc, nếu quả thật có thiên phú nói, cũng có thể thu làm truyền nhân.
Những lời nói trước đó, không có gia chủ cho phép, không thể học phù văn đều là chó má. Lão đầu Mê Thành cũng có tâm tư riêng của mình. Trước đây cũng không biết Độc Cô Chiến Phong ở bên trong lấy được bao nhiêu món đồ có hình khắc rồng. Cái này làm lễ bái sư, một cái hình như quá ít. Ít nhất cũng phải năm sáu món. Nếu như không đủ, vậy lại để cho Độc Cô Chiến Phong chạy mấy lần vào trong Minh Huyễn Cổ Lâm. Hắn chính là cao thủ tìm đồ có hình khắc rồng.
Theo lão đầu Mê Thành, không quan tâm hiện tại tiểu tử này và Độc Cô Chiến Phong đối nghịch thế nào, có thể được Độc Cô Chiến Phong đưa hộp kiếm khắc hình rồng, nhất định là rất được hắn ưu ái. Lúc này lão không bóc lột, vậy còn chờ tới khi nào mới bóc lột chứ?
Nhưng lão không biết, Vu Nhai cùng Độc Cô Chiến Phong gần như là nước với lửa không dung hòa được. Có lẽ Độc Cô Chiến Phong căn bản không để ý tới đồ khắc hình rồng này vào trong mắt.
- A, hộp kiếm khắc hình rồng. Đúng rồi, ta nghĩ ra rồi. Cuối cùng ta đã nghĩ ra được!
Vu Nhai không để ý đến lão đầu Mê Thành, mà là tự nói với mình. Chỉ có điều âm thanh lẩm bẩm hơi lớn, hình như lĩnh ngộ được cái gì. Đột nhiên hắn lại lấy chiếc hộp kiếm từ trong chiếc nhẫn không gian ra, sau đó nhìn từ trên xuống dưới. Hắn cũng không để ý ở đây là chỗ nào, trực tiếp ngồi xếp bằng, sau đó lại lấy ra một thanh huyền kiếm bình thường, ở ngay tại chỗ khắc phù văn.
Lão đầu Mê Thành vốn đang tỏ ra mình không quan tâm. Nhưng rất nhanh lão liền phát hiện ra Vu Nhai dừng lại dường như không phải bởi vì chịu sự uy hiếp của lão, mà là có phát hiện mới. Lão liền nhìn xuống. Trên mặt lão vốn hiện nụ cười đắc ý chậm rãi biến thành khiếp sợ.
Ngay cả hắn đứng lên lúc nào cũng không biết, nhìn chằm chằm vào động tác của Vu Nhai. Thủ ấn quỷ dị thần bí.
Phù văn khiến lão xem cũng không hiểu lại xuất hiện ở trước mắt lão như vậy. Rất nhanh, một thanh có huyền kiếm khắc phù văn liền trở về trong tay của tiểu tử có vẻ như giảo hoạt kia. Cuối cùng lại bị hắn thu vào trong nhẫn không gian. Cuối cùng, tiểu tử giảo hoạt lại hài lòng đứng lên, cầm cái hộp kiếm ở trong tay, hung hăng hôn một cái, rồi chậm rãi đi ra ngoài. Ngay cả đánh tiếng chào hỏi lão một câu cũng không có.
Lão đầu Mê Thành đưa tay ra, rất muốn gọi tiểu tử này lại. Nhưng không biết vì sao, nghĩ đến lời mình vừa nói, lão lại có phần không gọi ra được. Thật may, tiểu tử này dừng lại.
- Cám ơn lão đầu Mê Thành nhiều. Tuy rằng lão không dạy ta phù văn, nhưng ta thông qua nhiều thứ lão cất ở đây nhận được không ít chỉ dẫn, cuối cùng từ trong cái hộp kiếm còn lĩnh ngộ được vài thứ. Thật không uổng chuyến này. Cáo từ!
Vu Nhai có vẻ hưng phấn nói.
Lạt mềm buộc chặt. Con mẹ nó lại là lạt mềm buộc chặt. Con mẹ nó, cho dù biết rất rõ ràng lại bị trúng chiêu. Đây rõ ràng là dương mưu.
- Chờ một chút?
Trong lòng lão đầu Mê Thành điên cuồng mắng, miệng lại kêu lên.
- Sao vậy? Lão tiền bối còn có chuyện gì sao?
Vu Nhai có phần rất thuần khiết, rất cung kính hỏi.
Trong lòng lão đầu Mê Thành thầm mắng. Lão thành tinh bao nhiêu năm, làm sao có thể không nhìn ra được tiểu tử này làm vậy là cố ý. Đáng chết, từ trong cái hộp kiếm lĩnh ngộ được cái gì? Làm sao có thể đúng lúc như vậy. Nhất định là do tiểu tử này đã sớm lĩnh ngộ, cố ý tới đây.
Thật ra không chừng là Độc Cô Chiến Phong dạy cho hắn, cố ý bảo hắn xuống để bái sư cũng nên.
- Ai nói ta không thu nhận ngươi làm đồ đệ? Ta không phải đang khảo nghiệm ngươi sao? Không tồi không tồi. Ngươi rất có thiên phú. Như vậy đi, ngươi lại khắc ra mấy phù văn nữa. Ta xem thử thế nào. Nếu như có thể, lão đầu sẽ thu nhận ngươi làm đại đệ tử.
Trong lòng Vu Nhai cười thầm, không sợ ngươi không cắn câu.
Hừ hừ, vừa rồi hắn khắc chính là phù văn nằm ở phía ngoài rìa của Huyền Binh Điển. Nếu như lão nhân này không động tâm mới là lạ. Về phần lĩnh ngộ, nếu như có năng lực lĩnh ngộ ra được thứ gì từ trong cái hộp kiếm, Vu Nhai thật sự đã trực tiếp rời đi, cần gì phải mệt nhọc ở lại chỗ này chứ?
- Cái này, ta đột nhiên lại không muốn bái sư. Thật ra phù văn chỉ là hứng thú, cũng không quá để bụng.
Vu Nhai nói.
Khóe miệng giật giật vài cái, trong lòng lão đầu Mê Thành giống như núi lửa bạo phát. Nhưng ngoài mặt vẫn phả lộ vẻ ôn hòa nói:
- Ngươi không biết sự lợi hại của phù văn. Hiện tại ở đại lục Thần Huyền, phù văn sư chân chính đã ít lại càng ít hơn. Ta ở trong này tuy rằng không tính là đứng đầu, nhưng vẫn tính là có chút nội tình... Ngươi xem xem, mấy Huyền Binh này đều do ta khắc phù văn. Nếu như học phù văn, Huyền Binh của ngươi chí ít cũng tăng cao lên mấy đẳng cấp. Đương nhiên, lúc mới bắt đầu ngươi khẳng định không làm được. Vì không để cho người khác chê cười, ta có thể giúp ngươi khắc lên vài đạo. Chỉ có điều trước hết, ngươi vẫn phải trở thành đệ tử của ta mới được. Ngươi lại khắc mấy cái cho ta xem một chút. Vừa rồi ta nhìn thấy ngươi khắc phù văn kia rất không có hệ thống, không trọn vẹn không được đầy đủ.
Lão đầu Mê Thành dứt khoát cho rằng Vu Nhai thật sự lĩnh ngộ được từ trong cái hộp kiếm ra, khẳng định rất ít, rất không hệ thống. Lão muốn nhận đồ đệ khẳng định còn sốt ruột hơn tiểu tử này muốn bái sư. Nhưng lão lại rất giảo hoạt, muốn nhận được thứ tốt từ trong tay tiểu tử kia, sờ được vài lợi ích đã.
Nhưng lão lại không biết, Vu Nhai thật ra rất bình tĩnh. Hắn căn bản không muốn bái sư. Điều hắn muốn chính là học cấp tốc. Thật sự phải ở chỗ này bái lão đầu Mê Thành làm sư, lại chờ một hai mươi năm mới xuất sư sao?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.