Triệu Hoán Thần Binh

Chương 441: Mỹ nhân khó qua ải anh hùng




Bất kể thế nào, nhất định phải bắt được nhân loại này. Nhất định phải bắt sống. Bằng không, vương như hắn sẽ bị nghi vấn.
Khóe miệng tướng quân Tạp Lạc Đặc giật giật vài cái. Quả nhiên, mình đoán không sai. Nhân loại này thích giả heo ăn lão hổ.
- Ha ha, chờ ta tiêu hóa truyền thừa sau đó sẽ trở về đoạt lại vương vị của ta. Ma Vương đại nhân, ngươi rửa sạch cổ chờ ta xuất quan!
Vu Nhai cười to. Nếu đã đi ra, làm gì có đạo lý còn bị đuổi theo.
- Đuổi theo. Bắt sống hắn. Ta phải băm thây nhân loại này thành vạn đoạn!
Sắc mặt Dị Ma Tộc Vương khó coi, tiếp tục truy sát.
Không biết từ lúc nào, Thiết Phi Long đã dừng lại. Đám người phía trên cũng có chút đờ đẫn. Tiểu Dịch biểu tình vẫn lãnh khốc, trong mắt lại lóe lên nhiệt huyết. Quả đấm nhỏ nắm chặt.
Nhân loại này thật là cường đại. Chờ sau khi dung hợp Huyền Binh bản mạng xong, nhất định phải vượt qua hắn.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Tiểu Loan đỏ bừng. Nàng đã xem mình thành tiểu muội muội của đại ca ca. Đại ca ca lợi hại như vậy, nàng cũng cảm thấy vẻ vang.
Sắc mặt Độc Cô Tề âm trầm, ánh mắt lóe lên, không biết suy nghĩ cái gì.
Đám ba nàng Độc Cô Cửu Lan cũng đang ngẩn người. Từ lâu các nàng quên mất phía dưới còn có kẻ địch, trong mắt chỉ có nam tử kia tay cầm trường kích cùng trường kiếm, thân cưỡi Long Báo, hăng hái tiến lên. Tuy rằng còn không biết tướng mạo hắn thế nào, nhưng tiếng cười và biểu hiện của hắn đã khắc sâu vào trong lòng các nàng. Đặc biệt là Độc Cô Cửu Lan. Nghĩ đến lúc trước khi hắn nhếch miệng cười, hiện tại cũng có chút không thể tưởng tượng nổi.
- Ai, mỹ nhân khó qua ải anh hùng. Thiên Tội Uyên thật đáng buồn!
Đồng Cô ngơ ngác tự nói.
Nàng sao có thể không nhìn ra tâm tình của ba nàng Độc Cô Cửu Lan. Ở trong thế giới Thiên Tội Uyên đơn điệu khô khan này, tuy rằng nhân loại cũng không tính là quá ít, cũng không thiếu kẻ cùng Dị Ma tộc chiến đấu, nhưng chỉ có điều lại là họ Độc Cô mà thôi. Các nàng vẫn là thiếu nữ làm sao có thể nhìn thấy nam tử Dị Ma tộc nào khí phách như vậy, bày mưu nghĩ kế như vậy, tiếu ngạo như vậy?
Cho dù chính nàng cũng không khỏi cảm khái. Nam nhân này quả thực rất có mị lực. Điều duy nhất tồi tệ chính là, trước khi trốn chạy trong nháy mắt đã thật sự rất đáng khinh. Nhưng đó cũng thật sự cũng chỉ là khắc họa chân thực. Nghĩ tớ lúc trước...
Đồng Cô lắc đầu, không nghĩ nhiều nữa, lúc đó chuẩn bị rời đi.
Phải biết rằng, Vu Nhai ở lãnh địa Dị Ma tộc, tất cả cao thủ Dị Ma tộc xuất động cũng không có cách nào bắt được hắn. Hiện tại hắn cưỡi trên Long Báo, rời khỏi lãnh địa Dị Ma tộc, chuyện hắn thoát thân chỉ là sớm hay muộn mà thôi. Ngược lại, các nàng so với Vu Nhai càng nguy hiểm hơn. Nếu không Thiết Phi Long đủ cường đại, lại liên tục thay bọn họ tiếp chiêu, hiện tại đã bị Dị Ma Nhân bắn rơi xuống.
Quay đầu rồng lại, Đồng Cô mang theo mọi người trên Thiết Phi Long bay về phía thôn trang của nhân loại. Bay một hồi, không biết thời gian trôi qua bao lâu, Đồng Cô đột ngột đứng lên, trầm giọng nói:
- Nguy rồi, phương hướng người thần bí di chuyển hình như là Minh Huyễn Cổ Lâm!
- Minh Huyễn Cổ Lâm. Hắn chạy tới chỗ đó làm gì. Đó chính là tuyệt lộ. Vạn nhất bị Dị Ma Tộc Vương vây khốn...
- Không chỉ đơn giản là vây khốn không đâu. Ta sợ hắn còn có thể sẽ nhảy vào Minh Huyễn Cổ Lâm!
Ánh mắt Đồng Cô chớp động nói:
- Các ngươi sợ rằng sẽ cảm thấy không hiểu tại sao ta lại nói như vậy. Ở trong Thiên Tội Uyên, có người nào không biết Minh Huyễn Cổ Lâm tuyệt đối không thể tiến vào loạn. Nhưng nếu như ta đoán không nhầm, hắn chắc là người vừa mới từ phía trên xuống.
Trong nháy mắt, biểu tình của tất cả mọi người đều cứng đờ, sau đó chậm rãi trở nên thoải mái.
Đúng vậy, ở dưới Thiên Tội Uyên, tuy rằng cũng có nhân loại ẩn cư, nhưng rất ít. Dù sao cũng không có ai thích cô độc. Trên cơ bản bọn họ đều biết. Nhưng bởi vì Thiên Tội Uyên đã lâu không có người nào mới xuống, chí ít từ khi bọn họ sinh ra tới nay còn chưa gặp được bất kỳ một người mới nào. Cho nên bọn họ căn bản không có ý thức được điểm này. Sau khi nghe Đồng Cô nói như vậy, bọn họ mới chợt bừng tỉnh hiểu ra.
- Đồng Cô, hắn thật sự người mới sao? Tại sao tại lại cảm giác không giống. Phải biết rằng, hắn hình như hiểu rất rõ về Dị Ma tộc. Thậm chí còn có thể tiếp nhận truyền thừa thần linh của Dị Ma. Phương thức chiến đấu cũng có vài phần tương tự với những người ở trong lòng đất như chúng ta.
Ánh mắt Độc Cô Tề chớp động nói:
- Hắn còn nói hắn họ Vu, mà không phải họ Độc Cô. Ngoại trừ người Độc Cô gia chúng ta, còn ai có thể xuống đây nữa? Ta cảm thấy phương diện này có chút khó hiểu.
- Hẳn là không sai đâu. Vì sao hắn họ Vu ta không biết. Nhưng khí chất của hắn, biểu hiện của hắn, khẳng định người dưới Thiên Tội Uyên chúng ta không thể có được!
Đồng Cô rất khẳng định nói.
- Chúng ta lập tức quay lại, hi vọng còn có thể tới kịp.
Mấy người gật đầu, nhanh chóng quay đầu rồng lại đuổi theo. Đám ba người Độc Cô Cửu Lan lại thảo luận một hồi. Hai nữ nhân trước đó dường như có phần thân thiết với Độc Cô Tề, hiện tại lại trực tiếp không để ý tới hắn nữa. Bất kể là do biểu hiện của Vu Nhai vừa rồi, hay là hắn có thể là người mới của Thiên Tội Uyên, các nàng cũng rất muốn biết xem thế giới bên ngoài thế nào.
Tiểu bằng hữu Tiểu Loan cũng cảm thấy hưng phấn, cũng líu ríu gia nhập vào cuộc thảo luận. Nàng nói ra tình cảnh trước đó khi gặp Vu Nhai ở đống mảnh vụn Huyền Binh. Điều này lại khiến cho ba nàng càng cảm thấy có thiện cảm. Xem ra người mới này là một người tốt, biết thương tiếc hài tử.
Lo lắng duy nhất chính là, đã đến giờ phút có thể hay không ngăn cản được hay không? Hi vọng người thần bí có thể cảm nhận được sự đáng sợ của Minh Huyễn Cổ Lâm, không đến mức làm ra chuyện gì vọng động.
Độc Cô Tề nghe các nàng nói chuyện, sắc mặt càng lúc càng âm trầm, ánh mắt thiếu chút nữa thì phun ra lửa.
Đồng Cô vẫn có chút đờ đẫn. Hình như nàng đang nhớ lại điều gì. kKhông biết thời gian trôi qua bao lâu, từ phía xa cuối cùng bọn họ thấy được một nơi mặt đất hoàn toàn bị màu đen bao trùm. Màu đen kia không phải cái gì khác, chính là màu đen của rừng rậm.
- Ha ha ha, nhân loại, phía trước chính là Minh Huyễn Cổ Lâm. Xem ngươi còn trốn thế nào được nữa!
Dị Ma Tộc Vương cười ha ha.
- Thực sự thiên đường có... Ách, Tạp Lạc Đặc, câu nói kia nói thế nào?
- Thiên đường có lối ngươi không đi, địa ngục không cửa ngươi xông vào.
Tạp Lạc Đặc ỡn ngực, thể hiện bộ dạng trí thức của mình!
- Minh Huyễn Cổ Lâm, rất đáng sợ sao?
Vu Nhai đương nhiên biết cánh rừng trước mắt rất đáng sợ, nhưng hắn phải đi tới. Bởi vì hắn càng đến gần, lực lượng dẫn động trong cơ thể hắn lại càng cường đại hơn. Chẳng lẽ bên trong có một trận pháp tự nhiên giống như Kiếm Ảnh Trận sao?
- Đáng sợ sao? Đương nhiên không đáng sợ. Ngươi có thể thử tiến vào một chút xem sao!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.