Triệu Hoán Thần Binh

Chương 423: Quái nhân Liêm đao




Hắn không dám chậm trễ, trực tiếp cầm lấy mảnh vụn Huyền Binh đã rèn trước đó ở trong sơn động, rất nhanh đều thu vào trong nhẫn không gian. Sau đó hắn bịt kín sơn động, lại nhảy thật nhanh lên trên vách đá màu đen.
Trong lúc đó, Vu Nhai không lộ ra chút khí tức nào. Sau khi làm xong tất cả, Vu Nhai lại cúi đầu chờ đợi khí tức quỷ dị kia đến.
...
Bởi vì âm u tĩnh mịch, Vu Nhai rất dễ dàng nghe đến âm thanh từ phía xa truyền tới. Hai khí tức quỷ dị dường như đang nói chuyện. Chỉ có điều Vu Nhai nghe nửa câu cũng không hiểu. Rất nhanh hắn mượn ánh sáng màu lục thấy được tồn tại của hai khí tức. Con ngươi hắn hơi co lại.
- Đây là vật gì? Hoặc nói là… chủng tộc gì?
Mấy Binh Linh đều không có phản ứng, chứng minh bọn họ cũng không biết.
Vu Nhai cũng không hy vọng bọn họ biết. Chỉ thấy hai kẻ có hình dạng kỳ quái từ bên ngoài tiến đến. Phía sau bọn họ còn đeo một cái sọt, bên trong đựng đồ. Hình dáng chỉnh thể của bọn họ có phần tương tự với nhân loại, đều có hai tay hai chân, nhưng không hơn. Những phương diện khác không có bất kỳ sự tương đồng nào. Bọn họ có hai cái sừng. Thân thể gầy gò, lại rất cao. Trên mặt đầy đường vân và giáp xác.
Hai tay, trong đó một tay có năm ngón tay giống như nhân loại, chỉ có điều hơi dài; Tay kia còn dài hơn, hơn nữa còn không có ngón tay. Trong bàn tay nhô ra một thanh liêm đao rất dài, có phần giống bọ ngựa. Rất quỷ dị.
Khuôn mặt của bọn họ... xấu dị thường. Xấu thật sự không cách nào hình dung được. Nhìn có cảm giác buồn nôn.
- Nó có phần giống như là Ma Giác Tộc trong loạn địa Bách tộc. Chỉ có điều bất kể là tộc nào trong loạn địa Bách tộc đều có dung mạo gần giống với nhân loại. Ma Giác tộc cũng chỉ có da tương đối đen hơn da nhân loại, trên đầu xuất hiện thêm hai cái sừng. Hơn nữa cơ bắp toàn thân tương đối phát triển mà thôi. Tay cũng là tay nhân loại, không phải là liêm đao dài. Bộ dạng cũng dài hơn so với bọn họ rất iều rồi.
Khắc Liệt Luân Tư thì thào tự nói, đột nhiên hình như phát hiện ra cái gì, nói:
- Vu tiểu tử, nhanh sử dụng Huyền Linh Chi Nhãn của ngươi xem thật kỹ, cái sọt phía sau bọn họ là thứ gì!
Vu Nhai lại vận dụng Huyền Linh Chi Nhãn. Trong nháy mắt, hắn tập trung vào hai cái sọt, sau đó ngẩn người:
- Là mảnh vụn Huyền Binh. Chẳng lẽ mảnh vụn Huyền Binh ở đây là do bọn họ dọn từ chỗ nào đó ra được? A, không đúng, những mảnh vụn Huyền Binh có cái vẫn còn rất mới. Hình như còn có Binh Linh tồn tại. Binh Linh cũng chưa hoàn toàn chết hẳn. Lẽ nào, chủ nhân Huyền Binh vừa chết?
- Oa lạc...
Ngay thời điểm Vu Nhai đang giật mình, hai kẻ phía dưới đột nhiên kêu lên một tiếng kỳ quái, điên cuồng vọt tới phía trên đống mảnh vụn Huyền Binh. Sau đó ở trên đống mảnh vụn điên cuồng kêu lên kỳ quái, chạy loạn giống như con ruồi không đầu.
Không cần nghĩ cũng biết vì sao bọn họ trở nên điên cuồng như vậy. Vu Nhai đã tinh luyện phân nửa ngọn núi nhỏ mảnh vụn kia, chúng không điên mới là lạ.
Khoảng mười mấy phút sau, hai kẻ này cuối cùng cũng tỉnh táo lại, bắt đầu nói một hồi với nhau. Một lúc sau chúng lại ném mảnh vụn Huyền Binh trong cái sọt ra. Ngay cả cái sọt cũng không cầm, điên cuồng chạy trở về đường cũ.
- Làm sao bây giờ, đuổi theo sao?
Vu Nhai lẩm bẩm.
Ngay thời điểm hắn đang do dự, đột nhiên, phía dưới xuất hiện một cảnh tượng kỳ dị. Chỉ thấy hai cái sọt này vừa vặn ném ở bên cạnh một trái cây màu xanh lục. Trái cây màu xanh lục vốn bình thường không có gì lạ, dường như toả ra sinh mạng lực. Binh Linh trước vẫn nửa chết nửa sống, đột nhiên tập trung về phía trái cây kia. Từ từ, khi Binh Linh tiêu tan, bên cạnh trái cây màu xanh lục này lại xuất hiện trái cây thứ hai.
Vu Nhai trợn mắt há hốc mồm, cũng quên mất ý định muốn đuổi theo hai kẻ kia. Không ngờ những trái này thật sự do Huyền Binh sinh ra. Lẽ nào Huyền Binh ở đây bị ăn mòn không phải bởi vì khí tức mảnh vụn Thần Binh siêu cấp nào đó, mà bởi vì những lục quả này?
- Khắc Liệt Luân Tư lão đại, trước đây ngươi không đọc được chút sách nào sao?
Vu Nhai ngơ ngác nói. Khắc Liệt Luân Tư nổi giận. Người lùn ghét nhất bị chính là đọc sách. Đáng tiếc, các Binh Linh không có một người nào biết đây rốt cuộc là thế nào.
Phía dưới Thiên Tội Uyên tất cả đều quá quỷ dị. Nơi này là địa bàn của Độc Cô gia. Cho dù là bên ngoài, cũng không có quyển sách nào nhắc tới.
- Đúng rồi. Nếu những trái này lấy Binh Linh thậm chí Huyền Binh làm chất dinh dưỡng, như vậy rất có khả năng cũng là thứ đại bổ đối với các ngươi?
Vu Nhai đột nhiên nghĩ đến một khả năng, chợt âm trầm nhìn về phía tất cả Binh Linh:
- Các ngươi ai muốn thử xem?
Trong nháy mắt, tất cả Binh Linh ngay cả đáp lại cũng không, trực tiếp trốn vào bên trong Huyền Binh Điển. Ban đầu bọn họ đều ở bên ngoài nhận huyền khí tẩm bổ. Tiểu bằng hữu Phong Doanh vẫn núp ở phí sau Thôn Thiên Kiếm, bộ dạng sợ sệt.
Không có cách nào, hình dạng những lục quả tử thật sự khiến người ta có chút sợ hãi, có chút giống như ma trơi trong nghĩa địa.
Khóe miệng Vu Nhai co giật vài cái. Các người đều là gia hỏa không có khí phách.
Đột nhiên, Vu Nhai nhìn về phía Binh Linh duy nhất không chạy, Binh Linh vong linh búa huyền tinh biển sâu kia, sau đó cười âm hiểm.
Từ sau lần trước Vu Nhai hấp thu rễ màu đen, Vong linh Binh Linh biến thành ngu si.
Hắn là tập hợp của rất nhiều vong linh người lùn. Trước đây còn có thể gào lên vài câu Khắc Liệt Luân Tư Đáng chết, ta muốn giết chết ngươi các loại. Bây giờ nó lại không mở miệng, dường như ký ức bị mất sạch.
Vật thí nghiệm tốt như vậy, Vu Nhai không chút do dự đem nó ra thí nghiệm!
- Ngao...
Ngay trong nháy mắt khi vừa ăn lục quả, vong linh Binh Linh chợt kêu dài một tiếng. Âm thanh kia đừng nói bao nhiêu khủng khiếp, các Binh Linh nghe thấy đều rùng mình một cái. May là bọn họ không bị mang ra làm thí nghiệm. Cho dù là Khắc Liệt Luân Tư cùng có thâm cừu đại hận với vong linh Binh Linh này, cũng không nhịn được ném ánh mắt đáng thương tới.
Sau khi kêu lên một tiếng, vong linh Binh Linh lại điên cuồng vặn vẹo. Khoảng gần mười phút sau mới cuối cùng mới dừng lại. Chỉ thấy vong linh Binh Linh này lại khôi phục nguyên trạng, chỉ có điều hai mắt tản ra ánh sáng màu lục, càng giống Vong linh hơn.
- Hình như thật có chút hiệu quả. Ta cảm giác khí tức vong linh Binh Linh này trở nên mạnh mẽ hơn.
Vu Nhai khẽ kêu lên nói.
Vong linh Binh Linh cũng là Binh Linh bản mạng của Vu Nhai. Hắn tất nhiên có thể cảm giác được Binh Linh tiến bộ hay không. Không để ý tới gia hỏa đang đứng ngây người, hắn nhìn về phía mấy Binh Linh khác:
- Thế nào? Các ngươi thật sự không muốn thử sao?
- Không muốn!
Các Binh Linh đều lắc đầu như trống bỏi.
Khóe miệng Vu Nhai co giật vài cái. Điều này quả thực cũng quá dọa người. Đặc biệt là tiếng kêu vừa rồi. Thật sự...
Chỉ có điều, những trái cây này khẳng định là đồ tốt. Chờ sau này ra khỏi Thiên Tội Uyên, phải tìm người nghiên cứu một chút.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.