Triệu Hoán Thần Binh

Chương 413: Đến phiên chúng ta ra tay




- Độc Cô Thanh Hải... Bá, đây là chuyện nhà chúng ta. Mong không cần lo lắng!
- Chuyện nhà sao? Sao ta nghe thế nào lại thấy miệng nàng phun đầy phân. Nếu như nàng xem đồ nhi ngoan nhà ta trở thành người nhà, ta nửa câu cũng không nói, xoay người rời đi. Nàng có sao?
Độc Cô Thanh Hải căn bản không quan tâm mẫu thân Độc Cô Cửu Dương là tiểu bối của hắn, cũng không quan tâm nàng có phải là nữ nhân hay không, không quan tâm nàng là lão bà của ai, trực tiếp mắng. Còn trực tiếp dùng lời nàng nói với Vu Nhai để đáp trả lại, trực tiếp chính là hai chữ Lăng Trì!
Sắc mặt mẫu thân Độc Cô Cửu Dương lại biến đổi không ngừng. Nàng hít một hơi thật sâu nói:
- Độc Cô Thanh Hải, ngươi thân là trưởng lão, việc này ngươi không nên quản lý. Ngươi là trưởng lão. Độc Cô gia cũng không chỉ có một mình ngươi là trưởng lão.
- Nàng cũng biết ta là trưởng lão sao? Ngươi cũng biết ta là trưởng bối sao? Vậy nàng thì là gì? Quy định của Độc Cô gia bị nàng xem thành cái gì? Cùng thế hệ đấu tranh, trưởng bối tuyệt đối không thể nhúng tay vào. Nàng là mẫu thân của Độc Cô Cửu Dương, nàng cứu hắn không có gì đáng trách. Nhưng nàng lại muốn ra tay với tiểu bối. Nếu như nàng thích ra tay, lão cũng thích ra tay. Độc Cô gia không chỉ có một trưởng lão. Nàng cứ việc bảo bọn họ tới đối phó lão là được. Lão trực tiếp để tiểu bối bọn họ không tham gia được sát hạch kim bào.
Độc Cô Thanh Hải chợt trực tiếp quát lên. Tính cách người của Độc Cô gia vốn kiêu ngạo. Loại nhân vật điên giống như Độc Cô Thanh Hải ghét nhất là bị người khác uy hiếp.
- Ngươi...
- Thế nào, không lời gì có thể nói sao?
Độc Cô Thanh Hải lạnh lùng nói:
- A, đúng rồi, vừa nãy nàng hình như còn thừa nhận ngươi đã từng lấy thân phận trưởng bối phế bỏ một tiểu bối của Độc Cô gia. Chuyện này, ta sẽ báo cho Hình Kiếm Các.
- Ngươi dám...
- Đừng quên, ta là Độc Cô Thanh Hải. Mẹ nó, nếu như lão không nhìn thấy kết quả chuyện này, tiểu bối của cao tầng Hình Kiếm Các một cũng đừng mong tham gia sát hạch kim bào và ngân bào.
Độc Cô Thanh Hải tiếp tục phát điên,
Độc Cô Thanh Hải thật ra cũng không phải phát điên loạn, mà có lý có tình. Nhưng trong miệng hắn nói ra lại mang theo uy hiếp mà thôi.
Lúc này mọi người ở đây mới phản ứng được. Đúng vậy, mẫu thân Độc Cô Cửu Dương chính là người đứng phía sau màn độc thủ khiến cục gạch kia không dung hợp được Kiếm Huyền Binh. Loại chuyện như vậy, Độc Cô gia tuyệt đối không cho phép. Đây là chuyện đặc biệt úy kị.
- Ta cũng không nói như vậy!
Sắc mặt mẫu thân Cửu Dương trắng nhợt, có chút run rẩy nói.
- Ách. Dường như nói không rõ ràng, nhưng còn có thể điều tra. Nếu như Hình Kiếm Các không điều tra ra manh mối, tiểu bối bọn họ, một người cũng đừng mong tham gia sát hạch kim bào ngân bào.
Độc Cô Thanh Hải tiếp tục chơi xấu.
Sắc mặt tất cả mọi người tối sầm. Không trách được luôn có người nói, tình nguyện đắc tội gia chủ, cũng không nên đắc tội Độc Cô Thanh Hải. Lão gia hỏa này đúng là điên rồi. Mỗi một câu nói đều mang theo sự uy hiếp, căn bản là một siêu cấp vô lại. May là vừa rồi mẫu thân Độc Cô Cửu Dương cũng không trực tiếp thừa nhận chính nàng đã phế bỏ Vu Nhai. Nếu không, lấy tính cách của Độc Cô Thanh Hải sợ rằng đã trực tiếp bắt người.
- Chủ mẫu, nếu lão đã nói trưởng bối không được nhúng tay vào, vậy cứ để tiểu bối chúng ta ra tay là được.
Đúng lúc này, có người đi tới bên cạnh mẫu thân Độc Cô Cửu Dương, âm trầm nói. Chắc đó là thủ hạ của Độc Cô Cửu Dương.
Trong nháy mắt, ánh mắt mẫu thân Độc Cô Cửu Dương liền sáng ngời. Nàng đột nhiên nở nụ cười. Nàng thực sự rất đẹp. Chỉ có điều giữa hai lông mày lại khiến cho người ta có cảm giác không thoải mái không tốt. Đặc biệt là lúc nàng cười lên, khiến người ta có cảm giác như lão yêu tinh nghìn năm!
- Thanh Hải bá, ngài nói không sai. Vừa rồi ta quả thực quá kích động, không nên ra tay. Nếu đã là chuyện của tiểu bối, để bản thân tiểu bối tự mình đi xử lý. Tất cả tiểu bối ở đây nghe lệnh, bắt lại tên tiện chủng này cho ta!
- Vâng!
- Thế hệ trẻ sao? Cuối cùng đến phiên hai chúng ta ra tay!
Đúng lúc này, Độc Cô Cửu Tà đột nhiên cũng từ dưới sườn núi đá xông ra, cười hắc hắc nói. Độc Cô Cửu Huyền cũng theo đó hạ xuống trước mặt Vu Nhai. Hai người kim bào ở chỗ này có vẻ vô cùng chói mắt, khiến thế hệ trẻ kia đều dừng lại.
- Cửu Tà, ngươi với chúng ta cùng một mạch. Ngươi không giúp Cửu Tiên báo thù cũng thì thôi, lại dám nối giáo cho giặc!
Phụ thân của Độc Cô Cửu Tiên thấy Độc Cô Cửu Tà liền nổi giận. Độc Cô Cửu Tà là đường ca của Độc Cô Cửu Tiên. Trên phương diện huyết mạch, Độc Cô Cửu Từ rất gần với Độc Cô Cửu Tiên. Đương nhiên, phụ thân của Độc Cô Cửu Tiên cũng rất gần với Độc Cô Thanh Hải nhưng hắn không dám rít gào đối với Độc Cô Thanh Hải.
Về phần với Độc Cô Cửu Dương, vậy lại khá xa. Chắc hẳn phải kể đến mười mấy đời trước đây. Vu Nhai tất nhiên cũng vậy, cũng xác nhận cách nói trước đó, Vu Nhai và Độc Cô Cửu Huyền có thể thông hôn. Chi chính của Độc Cô gia có ý thức truyền thống không quá giống nhau, phần lớn đều do trực hệ khai chi tán diệp ra. Nhưng có số rất ít thanh niên là có cống hiến lớn, hoặc nhận được kim bào, đều có thể đề bạt.
Đã có phần thưởng, vậy cũng có phạt, cũng sẽ bị đá văng ra. Cho nên các mạch đều tương đối hỗn loạn. Có người rất thân thiết, cũng có người rất bất hòa.
- Là hắn không cho ta mặt mũi trước. Thời điểm ở Thiên Kiếm Hùng Quan, ta khuyên qua hắn không nên động vào Vu Nhai. Là chính hắn khăng khăng cố chấp, hắn muốn tìm chết ta cũng không có cách nào!
Độc Cô Cửu Tà nhún vai, căn bản không để ý tới:
- Hiện tại ta là đồ đệ của Thanh Hải bá thúc. Hắn là sư đệ của ta, ta đương nhiên phải giúp hắn. Cho dù không có tầng quan hệ này, lấy tính cách của ta cũng sẽ giúp.
Vu Nhai đứng bên cạnh thực sự không biết phải nói gì. Hai người này một người gọi hắn là đồ nhi. Một người gọi hắn là sư đệ. Trong tình huống hiện tại, hắn lại không có cách nào phản bác. Được rồi, hắn tiếp tục trầm mặc. Hồi phục sức khỏe lượng mới là quan trọng.
Người nhà của Độc Cô Cửu Tiên biết tính cách của gia hỏa này, từ trước đến nay không hành động theo lẽ thường. Bọn họ muốn nói lại bị Độc Cô Cửu Dương cắt ngang.
- Hai người các ngươi dám ra tay sao? Các ngươi không sợ...
- Độc Cô Cửu Nhai còn không sợ, cũng có thể đánh ngươi răng rơi đầy đất. Vậy chúng ta phải sợ sao?
Độc Cô Cửu Tà lãnh đạm nói.
Trong nháy mắt, sắc mặt Độc Cô Cửu Dương nóng như da heo luộc. Từ nhỏ đến lớn, ngày hôm nay hắn bị uất nghẹn nhất. Cho dù là Độc Cô Cửu Thiên hắn cũng có thể đánh chạy. Nhưng hai gia hỏa trước mắt này vừa mới nhận được kim bào, còn không thực hiện nghi lễ tế tổ chính thức lại dám gọi nhịp với hắn. Nhưng bọn họ nói cũng đúng. Đến tên con tư sinh đáng chết kia còn có thể đả thương mình. Ngày hôm nay xem như đã mất hết mặt mũi. Thật đáng hận.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.