Triệu Hoán Thần Binh

Chương 198: Không sợ chết!




Trong rừng rậm nhỏ phía trước thôn nhỏ tổ Kỳ Binh, không biết từ lúc nào cây cối đã ngã trái ngã phải trên mặt đất, bị xé nát, lá vẫn còn tươi xanh. Dường như chúng muốn nói cho người vừa tới biết, chúng chết cũng không bao lâu, chúng vẫn duy trì sức sống.
Trong rừng rậm nhỏ, tất cả đều là bóng người. Trên cây, dưới tàng cây đều có người. Vô số người nhìn nơi rõ ràng là chiến trường, sắc mặt từng người đều đỏ bừng, sĩ khí tăng vọt, hưng phấn điên cuồng kêu lên. Tướng khí hỗn loạn ngưng tụ ở trong không trung phía trên rừng rậm.
- Các ngươi thua rồi!
Tiếng tranh cãi từ đó truyền ra.
- Người Lữ gia không hổ danh là người Lữ gia. Quả nhiên khiến người ta bội phục. Chỉ có điều chúng ta thua sao? Hắc hắc, ai nói chúng ta thua. Ai là người kế tiếp tới khiêu chiến chiến hữu Lữ Nham của chúng ta?
Giọng nói của Tiếu Ly vang lên ở trong đám người.
- Các ngươi vô liêm sỉ. Các ngươi còn là chiến sĩ sao? Lúc trước đã nói rõ...
- Lúc trước nói rõ cái gì? Lúc trước chỉ nói, ngươi có thể chống lại chúng ta xa luân chiến, chúng ta sẽ rời khỏi thôn nhỏ Kỳ Binh. Nhưng ngươi còn chưa đứng vững. Chúng ta... Hắc hắc, ta vừa rồi không có nói, chỉ cần đẩy được vài người trong số chúng ta. Ta nói là, tất cả đám người chúng ta!
Tiếu Ly cười ha ha nói.
Cho dù Lữ Nham là người Lữ gia, nhưng hắn dù sao vẫn không phải là dòng chính. Những người này không quá bận tâm.
- Các ngươi...
- Lữ Nham, đừng nói nữa. Ngày hôm nay bọn họ tới rõ ràng là cố ý muốn tìm đánh!
Giọng nói của Thủy Tinh vang lên ở trong rừng rậm. Trong giọng nói của nàng lộ ra chút mệt mỏi, nhưng vẫn rất có tinh thần, nói:
- Ngươi xuống nghỉ ngơi trước đã. Kế tiếp do ta tới.
- Tiếu Ly, họ Lạc, họ Lý kia, các ngươi còn là chiến sĩ sao?
Lữ Nham không lui ra, giọng nói trầm lặng phát ra.
- Chúng ta đương nhiên là chiến sĩ!
Tiếu Ly mỉm cười nói.
Hắn vừa thua ở trong tay Lữ Nham, nhưng hắn không thèm để ý tới. Thất bại thì thất bại. Dù sao ngày mai trong tiểu đoàn Tinh Binh cũng không còn có tên Lữ Nham. Hắn cũng không bị thương tích gì. Hắn khẽ phe phẩy cái quạt giấy, lộ vẻ thích ý vô cùng.
- A, quan niệm chiến sĩ của các ngươi chính là khi dễ kẻ yếu, chính là bao vây tấn công chiến hữu sao?
- Không không không. Các ngươi chưa bao giờ yếu. Ngươi xem, ta cũng bại ở trong tay ngươi. Các ngươi sao có thể đảo ngược lại như vậy? Các ngươi lại có danh tiếng là tổ Kỳ Binh rất có lực. Về phần chiến hữu, ha ha, ai trong số các ngươi thừa nhận đám gia hỏa nồi nát thùng hỏng này là chiến hữu? Ai thừa nhận?
Tiếu Ly cao giọng hô lớn, hung hăng đâm một đao vào nơi yếu nhất của thành viên tổ Kỳ Binh.
Cục diện thoáng cái trở nên yên tĩnh. Không ai thừa nhận, hoặc nói không người nào dám thừa nhận. Mặc dù trong lòng không đành lòng, cũng sẽ không dám đứng ở phía sau nói ra.
Đợi một lát, Tiếu Ly nói:
- Nhìn thấy chưa? Chiến hữu sao? Đám gia hỏa nồi nát thùng hỏng các ngươi cũng xứng sao? Không đúng không đúng, là chúng ta không với cao nổi. Nếu như Lữ huynh có hứng thú gia nhập đội của chúng ta, vậy thì khỏi phải bàn.
- Gia nhập với các ngươi sao? Ha ha, tiểu đoàn Tinh Binh, tiểu đoàn Tinh Binh khá lắm, chiến sĩ khá lắm, chiến hữu khá lắm. Có người lên chiến trường, có người ở nhà khi dễ người cùng binh doanh, ha ha!
Lữ Nham điên cuồng cười ha ha. Khi dứt tiếng cười, hắn lặng lẽ quay lại nhìn Thủy Tinh nói:
- Thủy Tinh, ta nghỉ ngơi một lát. Chốc nữa ta sẽ tới thay nàng. Đừng nương tay. Cứ xem đây trở thành chiến trường chân chính!
- Ta hiểu rõ, ta...
- Các ngươi tốt nhất đừng làm loạn. Nói cách khác, đến lúc đó tổ Kỳ Binh các ngươi ngay cả cơ hội ra khỏi cửa lớn của tiểu đoàn Tinh Binh cũng không có!
Tiếu Ly nghe được ý tứ của Lữ Nham. Nếu như Lữ Nham và Thủy Tinh khởi xướng phát điên, chỉ sợ sẽ làm cho chuyện này không dễ thu thập. Nếu như kinh động tới thành chủ Bắc Đấu Thành sẽ không hay.
Lữ Nham cùng Thủy Tinh quả thực rất cường đại. Nhưng như thế thì thế nào? Phía sau bọn họ cũng không phải không có ai. Phía sau bọn họ còn có hơn mười thành viên tổ Kỳ Binh thực lực suy yếu. Bọn họ dám nặng tay sao?
Trong lòng người của tổ Kỳ Binh chợt lạnh như băng. Sắc mặt Lữ Nham tái xanh, tức nói không ra lời.
Huyết Lệnh, Răng Lớn và Tiễn Linh đều bị thương. Hơn mười thành viên tổ Kỳ Binh đứng ở bên cạnh bọn họ đều rất mờ mịt. Đúng lúc này, Răng Lớn nhảy dựng lên. Bánh răng cực lớn nâng thân thể hắn dậy. Trên bánh răng vẫn có vô số vết nứt:
- Mẹ nó. Các ngươi thật sự cho rằng lão tử sợ chết sao? Nếu chết, mọi người cùng chết. Thanh Giác Tê Vương, dẫn theo thủ hạ của các ngươi đi ra. Chúng ta xử lý chúng!
- Gào...
Thanh Giác Tê Vương và Thanh Giác Tê đều bị giữ lại. Thanh Giác Tê Vương là của Tiểu Mỹ. Lúc nàng rời đi, vẫn để nó ở trong tổ Kỳ Binh. Những con khác là do binh phòng đại nhân thấy bọn họ biểu hiện không tệ, đã không tịch thu, tạm thời để lại cho tổ Kỳ Binh giữ thể diện.
Binh phòng đại nhân lại không biết, chỉ Thanh Giác Tê còn lâu mới đủ, nhưng lại không có bố trí được gì. Binh phòng đại nhân đương nhiên cũng biết sau khi hắn rời đi sẽ có người nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của. Chỉ có điều hắn không có cách nào. Mệnh lệnh ra tiền tuyến tới quá đột ngột. Hiển nhiên đối phương đã chuẩn bị đầy đủ từ trước. Chỉ có điều dẫn đi hai doanh Tham Lang và Vũ Khúc, chính là dẫn đi lực lượng không nhỏ của hắn ở Bắc Đấu.
Về phần tổ Kỳ Binh, hắn không rảnh để ý tới, thậm chí cũng chưa kịp giao cho một vài thân tín chiếu cố một chút.
- Khinh người quá đáng. Đừng cho rằng chúng ta thật sự không dám liều mạng. Ta tuy rằng không mạnh, nhưng ta lại biết một chiến sĩ chân chính, một Huyền Binh Giả thật sự là thế nào. Đến đây đi. Nếu chết, vậy thì cùng chết đi!
Huyết Lệnh lắc lư nói. Trên mặt hắn để một chòm râu, khi cười rộ lên vẫn rất có phong cách của một lão đại. Hắn nhìn hai người phía sau, nói:
- Các ngươi có thể không cần theo chúng ta. Tổ Kỳ Binh không cần chết quá nhiều người. Mấy người chúng ta đủ để thức tỉnh một vài người, đủ để giết chết một vài người là được.
Tiễn Linh không nói gì, mà xoay người cưỡi lên một con Thanh Giác Tê. Tay nàng đầy máu tươi, nhưng mũi tên vẫn sắc bén, tập trung vào Tiếu Ly đang đứng ở chính giữa.
- Ta không sợ chết!
Đúng lúc này, trong tổ Kỳ Binh có người đứng ra, cầm cái gọi là nồi nát thùng hỏng. Có một người đứng ra, tất nhiên sẽ có người thứ hai, sẽ có người thứ ba. Trong nháy mắt mười mấy người đứng ra. Trên cơ bản bọn họ đều là những người Vu Nhai quen biết.
Chiến sĩ Kỳ Binh Giả trẻ tuổi, bị đè ép, bị kỳ thị, bọn họ cũng có nhiệt huyết.
Ngay sau đó lại có người đứng ra. Đó là chiến sĩ mới gia nhập. Bọn họ cũng không có nhiều người, chỉ có non nửa mà thôi. Không ít người mới gia nhập tổ Kỳ Binh chưa được vài ngày. Bọn họ không muốn chết, cũng không nguyện theo mấy người này đi tìm chết.
- Thật sự thật là cảm động. Liều mạng, chỉ bằng các ngươi sao?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.