Triệu Hoán Thần Binh

Chương 195: Diệt tộc? Trước diệt khẩu các ngươi




- Ta biết, ngươi là gián điệp của đế quốc Ma Pháp, lẩn vào Độc Cô gia!
Cao thủ Hoàng Binh Sư đột nhiên lại nói.
- Ít chụp mũ cho ta đi. Không ai nghe ngươi nói linh tinh. Mục tiêu của ta chỉ có một, chính là giết các ngươi!
Vu Nhai lạnh lùng nói. Búa huyền tinh biển sâu trong tay đập xuống đất, chân nhẹ nhàng giẫm lên một cáo, đứng trên cán búa. Sau đó, trong tay lại xuất hiện thêm một thanh kích huyền tinh biển sâu có dáng vẻ tương tự với Thất Tinh Thần Kích, từ phía xa chợt nhìn về phía Dạ Tình nói:
- Chiến hữu Dạ Tình, động thủ đi!
Dạ Tình cũng khiếp sợ trước sự lớn mật của Vu Nhai. Bảo nàng và ma pháp sư hợp tác, thậm chí lấy vật phẩm trong nhiệm vụ của đế quốc Huyền Binh ra để giao dịch với ma pháp sư? Nàng thật sự không có lá gan đó. Trên phương diện này, đế quốc Huyền Binh khống chế rất nghiêm khắc. Đồng thời với sự giáo dục từ nhỏ cũng khiến cho nàng rất do dự. Nhưng tình huống trước mắt không cho phép nàng có chút do dự nào. Tại đây, ngoại trừ Vu Nhai ra, tất cả nam nhân đều phải chết.
- Công chúa Nguyệt Lâm Sa, làm phiền nàng giúp ta khống chế vị Hoàng Binh Sư này. Tiểu Mỹ, theo ta giết chúng!
Vu Nhai quyết định thật nhanh. Bây giờ không phải là thời điểm do dự. Hắn chợt đá bay búa huyền tinh biển sâu ra, phát ra âm thanh đầy uy vũ.
Cho dù là Lý Đông Phách hay thủ hạ của hắn đều không phải là đóa hoa mảnh mai. Bọn họ đã sớm chuẩn bị tinh thần chiến đấu. Lý Đông Phách bị chế trụ, bọn họ không có khả năng một mình chạy mất.
Dù vậy, búa huyền tinh biển sâu vẫn khiến mọi người hoảng sợ, điên cuồng né tránh.
Đúng lúc này, Vu Nhai di chuyển, giơ kích xông ra. Tiểu Mỹ nhìn như mơ hồ, nhưng kinh nghiệm chiến đấu lại hoàn toàn không có chút mơ hồ nào, cũng không có bộ dạng của tiểu nữ hài mảnh mai nữa. Nàng đồng thời cũng không để ý tới vinh quang của Huyền Binh Giả. Thời điểm đáng phải giết, nàng sẽ tuyệt đối không nương tay.
Bên này, Nguyệt Lâm Sa không trả lời, trực tiếp sử dụng hành động trả lời Vu Nhai. Thân thể lóe lên, gần như thuấn di rơi xuống trước mặt Hoàng Binh Sư này. Nàng không nói bất kỳ lời vô ích nào, lặng lẽ đọc chú ngữ.
Dạ Tình sao? Nếu đã đưa ra quyết định, nàng sẽ không tiếp tục lo lắng suy nghĩ nữa. Có thể giết chết Lý Đông Phách, trong lòng nàng vừa điên cuồng lại vừa hưng phấn. Nàng cũng thiên kim kiều nữ, bởi vì không phải dòng chính gia tộc lớn mà nhận sự khuất nhục sao?
Không, tuyệt không!
- Ngươi muốn làm gì? Các ngươi điên rồi sao? Dạ Tình, thần… thần nữ Tham Lang. Chuyện gì cũng có thể từ từ thương lượng. Chúng ta có thể ký khế ước, bảo đảm sau này sẽ không tiếp tục làm phiền nàng, bảo đảm không đem chuyện nơi đây nói ra. Thật vậy. Ta bảo đảm... Không nên, không nên...
Lý Đông Phách lúc này đã thật sự khiếp sợ. Hắn muốn lui về phía sau, nhưng một mũi nhọn đã rơi vào trên cổ của hắn.
Dạ Tình không để ý đến chuyện hắn nói cái gì, chỉ lạnh lùng nhìn chằm chằm vào quần hắn, chậm rãi nhìn nơi đó tỏa ra mùi hôi thối. Nàng không chút do dự đạp một cái. Một tiếng kêu thảm thiết kinh thiên động địa vang vọng ở trong rừng sâu.
- Mọi người, lui lại. Bất kể là ai, lập tức chạy đi!
Hoàng Binh Sư nghe được Lý Đông Phách kêu thảm thiết, lập tức biết đại thế đã mất. Dạ Tình và người gọi là tiểu binh này đều đã phát điên rồi. Lý Đông Phách chết chắc. Điều bọn họ có thể làm chỉ là chạy đi, báo toàn bộ câu chuyện về cho gia tộc.
- Các ngươi muốn trốn ra ngoài sao? Các ngươi trốn được sự truy sát của Khu Phong Thứu và béo mập... Ách, Bạch Loan sao?
Vu Nhai tự tin vô cùng. Nếu như không phải hắn có hai phi cầm cực nhanh, hắn cũng sẽ không liều lĩnh như thế!
- Ngao...
Hình như đáp lại lời Vu Nhai nói, Tiểu Thúy kêu một tiếng thật dài. Sau đó béo mập cũng lóe lên, hạ xuống cái cây bên cạnh Nguyệt Lâm Sa, thầm thì kêu hai tiếng, nghiêng đầu, nhìn chằm chằm vào cao thủ Hoàng Binh Sư kia.
Trong lòng Hoàng Binh Sư dần dần trở lên tuyệt vọng. Hắn đương nhiên nhớ Khu Phong Thứu. Vết thương trên người Khu Phong Thứu chính là do hắn gây ra. Hắn cũng biết lúc trước sơ suất để Khu Phong Thứu chạy thoát là chuyện ngu xuẩn tới dường nào. Nhìn con vật béo mập kia, tim hắn càng chìm vào cốc thấp.
Hắn nhận ra được loại Bạch Loan này. Đó là ma thú trói buộc không gian, đặc biệt rất hiếm co cũng đặc biệt khủng khiếp. Mặc dù nó vẫn còn trong thời kỳ ấu sinh.
- A a a...
Từng tiếng kêu thảm thiết vang lên. Các thủ hạ của Lý Đông Phách nhận được mệnh lệnh trốn chạy đều mất đi sĩ khí chiến đấu. Vu Nhai với tốc độ cực nhanh, giết rất thuận buồm xuôi gió. Không biết thời gian trôi qua bao lâu, Vu Nhai cầm theo trường kích nhuốm máu chậm rãi đi tới bên cạnh cao thủ Hoàng Binh Sư kia. Hắn đứng một góc đối diện với Nguyệt Lâm Sa. Tiểu Mỹ lại đến từ một hướng khác, phòng ngừa hắn chạy trốn. Tuyệt vọng hoàn toàn cắm rễ ở trong lòng Hoàng Binh Sư.
- Gió xoáy cấp tốc!
Không biết thời gian trôi qua bao lâu, trong rừng rậm truyền đến tiếng kêu khẽ của Nguyệt Lâm Sa. Một trận long quyển tập kích đến. Hơn mười cây đại thụ bị tàn phá hoàn toàn. Thi thể trong đó nằm rải rác khắp nơi. Cảnh tượng nơi này hoàn toàn chính là một cảnh tượng bị ma pháp tàn sát.
Nhìn cảnh tượng trước mắt, Vu Nhai hài lòng gật đầu. Chợt hắn tiện tay ném ra. Một hạt châu trong suốt rơi vào trong tay Nguyệt Lâm Sa. Nguyệt Lâm Sa nhìn qua một chút, lại mặc niệm chú ngữ, tiếp đó hừ một tiếng:
- Coi như ngươi còn có chữ tín.
- Ta có lúc nào không giữ chữ tín chứ? Thời điểm lúc trước, nàng không còn y phục mặc, còn không phải là ta...
Vu Nhai cảm thấy Nguyệt Lâm Sa trở nên lạnh lùng như vậy thật sự không thú vị. Lúc này nàng lại mang vẻ mặt đó, thật khiến người ta khó chịu. Thấy tâm tình trên mặt nàng hình như sắp bạo phát hắn mới lập tức sửa lời nói:
- Ách, sắp chia tay, đừng nói những lời này. Sau này còn gặp lại!
- Yên tâm đi, chúng ta còn gặp lại. Đến lúc đó, ngươi nhất định sẽ trở thành nam nô của ta.
Nguyệt Lâm Sa hừ lạnh nói.
- Thứ này coi như ta chiếm tiện nghi của ngươi. Đến lúc đó ta sẽ mời ngươi cùng ta thám hiểm!
Cuối cùng Nguyệt Lâm Sa lại lắc lắc hạt châu trong tay nói. Chợt nàng bước lên con béo mập kia, nghênh ngang rời đi. Từ lúc đến tới lúc rời đi nàng không hề nói với Dạ Tình và Tiểu Mỹ nửa câu. Vu Nhai ngơ ngác nhìn thân ảnh biến mất ở phía xa trong rừng rậm, toàn thân đờ đẫn.
- Hồi hồn!
Dạ Tình tức giận nói. Hiện tại nàng có thể có tâm tình tốt mới là lạ. Nhìn những trang phục yêu thích của mình mặc ở trên người Nguyệt Lâm Sa, Nguyệt Lâm Sa lại chẳng quan tâm gì tới nàng. Cảm giác này quá khó để nàng tiếp thu nó.
Dạ Tình không biết, nàng ở trong tiểu đoàn Tinh Binh cũng là bộ dạng như vậy, cũng khiến cho rất nhiều nữ hài tử cảm thấy khó chịu.
- Chiến hữu Dạ Tình, cám ơn nàng!
Vu Nhai tỏ ra an tĩnh nói.
Dạ Tình có phần ngẩn người. Nàng thật sự không quen với bộ dạng nghiêm túc của Vu Nhai.
- Cảm ớn cái gì. Ta chẳng qua chỉ muốn tìm lại chiếc nhẫn của ta mà thôi!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.