Triệu Hoán Thần Binh

Chương 1764: Giám trảm quan thần vương




Rất nhanh, Giám Trảm Quan lắc mông điên cuồng đi tới. Giám Trảm Quan bộ dạng béo trắng, gương mặt tươi cười, tóc hoa râm. Nhưng khi ánh mắt Độc Cô gia chủ cùng Vu Nhai vừa nhìn thấy hắn, nhất thời nhíu mày.
Thực lực của gia hỏa béo mập này đạt đến cấp Thần Vương. Để một Thần Vương tới trước cửa thành làm Giám Trảm Quan sao? Đây là tình huống gì vậy?
- Xin lỗi xin lỗi. Hai vị Vương gia, tiểu quan không ngờ hai vị Vương gia trẻ tuổi lại đến vào hôm nay, cho nên đã quyết định xử trảm ở trước cửa thành. Không chỉ ngăn cản lôi đi của hai vị Vương gia, còn mang theo xui xẻo. Ta sẽ lập tức áp giải phạm nhân xuống, quét dọn sạch sẽ nơi này. Mong hai vị Vương gia chờ một chút.
Giám Trảm Quan nói rất nhanh, dáng vẻ đặc biệt cung kính, căn bản không như là một vị siêu cấp cao thủ cấp Thần Vương.
- Không cần. Tránh một lối đi là được.
Độc Cô Chiến Huyền đáp lại.
Cho dù là ai cũng cảm giác được chuyện này quá kỳ quặc. Thật ra hắn muốn xem thử phạm nhân mà Giám Trảm Quan này muốn chém đầu là ai. Tim Vu Nhai lại đập rộn lên. Hắn luôn cảm thấy phạm nhân phía trước có liên quan đến hắn...
- Vâng, vâng. Mời hai vị Vương gia.
Giám Trảm Quan gật đầu, căn bản không có ý định ngăn cản. Hắn dùng tay làm dấu mời, trên mặt vẫn mang theo cười. Chỉ có điều hắn cười rộ lên trông rất cổ quái. Thỉnh thoảng hắn còn nhìn chằm chằm vào Vu Nhai vẫn luôn không nói gì.
Quần chúng xung quanh hình như cũng cảm giác được bầu không khí quỷ dị. Cục diện trở nên an tĩnh dị thường.
Phải biết rằng, chém phạm nhân cũng có rất nhiều người tới xem. Thần Kiếm Vương và Bách Tộc Vương đồng thời đến, đương nhiên cũng có rất nhiều người qua xem. Đặc biệt bọn họ muốn xem Bách Tộc Vương trong truyền thuyết kia có đúng là có ba đầu sáu tay hay không? Đối với vị Bách Tộc Vương này, quần chúng Huyền Binh Đế Đô phần lớn không có thiện cảm. Dù sao rất nhiều người đều nói Vu Nhai ở Bách tộc bên kia đã tự xưng là đại đế Bách tộc...
Đại đế? Đây chẳng phải là địa vị ngang hàng cùng Huyền Binh Đại Đế sao? Điều này làm cho dân chúng bình thường của đế quốc Huyền Binh làm sao tiếp nhận được?
Đương nhiên, cũng có rất nhiều người cảm thấy Vu Nhai rất trâu bò, thật sự bội phục hắn. Nhưng nơi này là Huyền Binh Đế Đô. Nhiều người bội phục hắn hơn nữa, so sánh ra vẫn chỉ là một phần rất nhỏ. Nói chung, rất nhiều người đều cảm thấy kỳ quái, tại sao Vu Nhai còn dám quay về Huyền Binh Đế Đô?
Bây giờ còn có không ít người nghĩ thầm, không biết có phải lời đồn là sai lầm. Vu Nhai cũng không ý làm phản?
Vô số ánh mắt nhìn chăm chú vào Thần Kiếm Vương cùng Bách Tộc Vương. Hai người dẫn theo vệ đội như vậy, theo vị Giám Trảm Quan cấp Thần Vương kia đi tới. Dân chúng rất tự giác tránh một lối đi. Rất nhanh bọn họ đã bước vào cửa thành.
Mà lúc này, ngồi ở trên xe thú sa hoa, Vu Nhai cũng nhìn thấy được tình cảnh ở pháp trường. Trong nháy mắt này, một khí tức cuồng bạo chợt phóng lên cao. Máu cũng sôi sục...
Chỉ thấy ở trên pháp trường tạm thời trước cửa thành đã có mấy người ngã vào trong vũng máu. Đầu và thân chia lìa.
Nếu như chỉ có vậy, Vu Nhai sẽ không có cảm giác gì. Dù sao hắn cũng đã từng trải qua chiến trường. Nhưng những người này lại là người hắn quen biết. Đó chính là một trong những giáo quan của Huyền Thần Điện Thánh Hội trước đây... Cũng chính là kỵ sĩ chính thức trước đây theo Yến đại nhân. Đúng vậy, chính là thủ hạ của Yến đại nhân. Lúc đó thời gian ở Huyền Thần Điện Thánh Hội, Vu Nhai và các kỵ sĩ dự bị đi cùng nhau. Theo sự dẫn dắt của Yến đại nhân, các kỵ sĩ dự bị xông qua ải. Thân thể Vu Nhai theo bản năng run rẩy, hàm răng cắn chặt...
Yến đại nhân và Hạng giáo quan?
Tim Vu Nhai càng đập nhanh hơn. Hắn quét mắt nhìn thật nhanh. Nhất thời ánh mắt dừng lại. Yến đại nhân và Hạng giáo quan còn sống. Hình như chính vì hắn chạy tới đã cứu được hai người. Cũng chỉ còn lại có hai người bọn họ. Nhưng lúc này, tình trạng của bọn họ cũng không tốt lắm. Bọn họ mặc quần áo tù, toàn thân đầy những vết thương. Cả người mang theo tử khí. Hiển nhiên đây là kết quả bị giam giữ và ngược đãi lâu ngày. Huyền khí trên người gần như bị phế bỏ.
Chỉ có ánh mắt của bọn họ vẫn kiên định, cũng yên lặng nhìn về phía Vu Nhai...
Chậm rãi, bên khóe miệng Hạng giáo quan cong lên, hiện ra một nụ cười. Bàn tay đang bị trói lại giơ ngón cái lên, hướng về phía Vu Nhai. Xem ra tính cách Hạng giáo quan vẫn dũng cảm như vậy. Mặc dù chịu sự đối xử như vậy, mặc dù đối mặt với cái chết, cũng không có nhát gan run sợ.
Hắn đã từng là giáo quan của Vu Nhai. Hắn dựng thẳng ngón cái lên, hướng về phía Vu Nhai, đó là bởi vì hắn đang cảm thấy kiêu ngạo vì Vu Nhai.
Hạng giáo quan đang kiêu ngạo vì mình. Hắn đang kiêu ngạo vì mình, ngay cả trước khi chết. Hắn đang vĩnh biệt mình. Mẹ nó, làm sao có thể để hắn vĩnh biệt như thế? Nếu như mình đã tới, nếu bọn họ còn sống, vậy tuyệt đối không thể để cho bọn họ chết được.
- Bách Tộc Vương đại nhân, sao ngài lại đột nhiên làm thế nào? khí thế của ngài sẽ hù dạo đám thường dân mất.
Vừa rồi khi Vu Nhai cùng Yến đại nhân và Hạng giáo quan đối mặt với nhau, tên Giám Trảm Quan Thần Vương kia đột nhiên đi tới, cũng mở miệng nói. Khi nói, trên người hắn cũng phát ra khí tức Thần Vương, đè ép khí tức của Vu Nhai xuống...
Cuối cùng, ánh mắt Vu Nhai lại rơi xuống trên người Giám Trảm Quan.
Vu Nhai rốt cuộc đã biết vì sao Giám Trảm Quan là Thần Vương. Đây rõ ràng là đế quốc Huyền Binh muốn hạ uy thế của mình. Giết chết người quen của mình ở trước mặt mình, đây chính là đang nói cho mình biết, đế quyền không thể xâm phạm!
Vu Nhai thu lại sự run rẩy, ở trên xe thú sang trọng lạnh lùng nhìn chằm chằm vào tên Giám Trảm Quan Thần Vương trước mắt. Sau đó, trên mặt hắn cũng dần dần lộ ra vẻ tươi cười. Chỉ có điều trong nụ cười mang theo sự lạnh lẽo. Sát ý cấp Thần Vương đã hoàn toàn rơi vào trên người Giám Trảm Quan. Đương nhiên, cùng lúc đó, xung quanh có vô số khí tức cường giả cũng từ trên tường thành phóng xuống, khóa chặt ở trên người Vu Nhai.
Độc Cô Chiến Huyền lại không làm gì cả, chỉ âm thầm thở dài.
Vu Nhai còn quá trẻ. Trên con đường vua Bách tộc của hắn chắc hẳn sẽ phải gặp vô số chuyện tàn khốc, phải chuẩn bị tâm lý đối mặt với những sự tàn khốc đó.
Đồng thời, thời điềm đi tới đế đô, hắn cũng có thể nghĩ tới!
Tuy rằng Vu Nhai từng trải rất nhiều rất nhiều chuyện, nhưng hắn lại không có tự giác của một vị thượng giả. Kế tiếp có thể càng ngày càng có nhiều tàn khốc chờ đợi hắn. Sẽ có những chuyện ép tới mức hắn không có đường về. Không, hiện tại hắn đã không có đường về. Hắn không có khả năng bắ đầu lại từ đầu.
Muốn quay đầu lại cũng chỉ có thể đi tới, đứng ở nơi đỉnh phong nhất của đại lục Thần Huyền.
Lúc này Độc Cô Chiến Huyền cũng không muốn giúp. Trừ khi uy hiếp đến tính mạng Vu Nhai, nếu không hắn không muốn ra tay. Tất cả những điều này đều phải dựa vào bản thân Vu Nhai đi ứng phó.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.