Triệu Hoán Thần Binh

Chương 17: Độc cô minh




Trong nháy mắt, tất cả mọi người đều biết vì sao Nhị gia chủ không ngừng đuổi hai người ra khỏi cửa. Hóa ra là do người này giở trò quỷ. Tất cả nghi vấn của Vu Nhai vừa rồi được có lời giải đáp. Cũng không biết Nhị gia chủ cùng người thanh niên áo xám kia có giao dịch gì?
Nhị gia chủ biến sắc. Hắn chợt liếc mắt nhìn Vu gia chủ, nói:
- Xin lỗi, Độc Cô thiếu gia, ta đã bảo bọn họ đi, nhưng bọn họ không đi. Vu gia này cũng không phải do ta làm chủ, ta cũng không có cách nào!
- A? Nếu để cho ngươi làm chủ, ngươi có phải là có thể đuổi bọn chúng đi hay không?
Người thanh niên áo xám dường như tìm được một cảm giác ưu việt, đặc biệt là khi được gọi thành Độc Cô thiếu gia cảm giác vô cùng tốt.
Trong sảnh sắc mặt tất cả mọi người điên cuồng biến đổi. Hắn nói những lời này, chẳng phải là có ý hắn muốn nâng đỡ Nhị gia chủ lên làm chính gia chủ sao?
Tất cả mọi người đều nhìn về phía Vu gia chủ, chỉ thấy sắc mặt Vu gia chủ trầm xuống, cũng không nói lời nào, thờ ơ lạnh nhạt.
- Điều này là tất nhiên, ta vẫn luôn tuân theo sự phân phó của Độc Cô thiếu gia!
- Rất tốt. Đến lúc đó ta muốn ngươi không chỉ đuổi bọn họ đơn giản như vậy nữa. Ta muốn bọn họ thân bại danh liệt. Ta muốn các ngươi cùng trục xuất bọn họ ra khỏi gia môn. Đúng rồi, ta nghĩ... lấy lý do nữ nhân này lẳng lơ là được rồi!
- Cái này...
Nhị gia chủ sửng sốt. Đây không phải chỉ khiến cho bọn họ thân bại phân liệt, ngay cả danh tiếng của Vu gia cũng sẽ bị ảnh hưởng. Tuy nói Dao Quang Thành có không ít người biết việc này, nhưng mọi chuyện đã qua lâu như vậy, cũng không có người nào nói ra. Những người biết chuyện, phần lớn là cao tầng, tầng lớp bình dân không biết.
- Thế nào, không được sao?
- Được, đương nhiên...
- Đủ rồi. Nhị đệ, Độc Cô gia nhà cao cửa rộng, đứng đầu Kiếm Vực, tiểu gia tộc như chúng ta không có khả năng chiêu đãi, tiễn khách!
Cuối cùng, Vu gia chủ không nhịn được quát lớn một tiếng. Xem ra gia chủ này vẫn có chút khí thế. Năm đó Vu Thiên Tuyết chưa cưới mang thai hài tử, vốn phải xử cực hình. Nếu không nhờ hắn ra sức ngăn cản, chỉ sợ cũng không có Vu Nhai chuyển kiếp. Sau đó, cuối cùng Vu Thiên Tuyết đã nói ra hài tử này là của Độc Cô gia, cũng khiến cho tất cả âm thanh phản đối biến mất. Nhưng bọn họ chưa từng nghĩ tới, Vu Nhai quá kém tới như vậy.
- Vu gia chủ sao? Ngươi biết ngươi đang làm cái gì không?
- Nếu như ta không nhìn nhầm, ngươi chỉ là một đệ tử áo xám của Độc Cô gia mà thôi, là một chi thứ...
Người thanh niên áo xám biến sắc, không đợi Vu gia chủ nói xong, hắn cả giận nói:
- Không sai, ta chỉ là đệ tử áo xám. Nhưng ngươi cũng biết lần này người tới là ai. Ta chính là con cháu dòng chính của Độc Cô gia. Đến lúc đó chỉ cần ta vừa mở miệng, hừ hừ!
- Cái gì, dòng chính!
Không chỉ Vu gia chủ, tất cả mọi người trong đại sảnh đều đứng lên, trừng mắt nhìn người thanh niên áo xám. Không phải nói người tới chỉ là chi thứ trong đại tộc sao? Tại sạo lại biến là dòng chính? Mọi người lại đều nhìn về Nhị gia chủ, chỉ thấy mặt hắn cười nhạt. Hiển nhiên hắn đã sớm biết.
- Đại ca, người thức thời mới là trang tuấn kiệt. Đây chính là cơ hội phát triển lớn của Vu gia ta. Tất cả những gì ta làm cũng chỉ vì muốn tốt cho Vu gia. Yên tâm đi, đến lúc đó ta làm gia chủ, nhất định sẽ để cho đại ca vô tư.
- Ngươi...
- Người đâu? Kéo hai mẹ con người này ra ngoài, cũng công bố ra ngoài, Vu gia ta xuất hiện kẻ bại hoại nề nếp gia phong, từ nay về sau trục xuất khỏi gia môn, không còn là người của Vu gia nữa!
Nhị gia chủ ưỡn thẳng ngực, thoáng cái đã có phong phạm của một vị gia chủ.
Mọi người nhìn nhau, không biết nên làm thế nào mới tốt.
Đúng lúc này, nhân vật chính ra sân. Vu Nhai đáng thương chậm rãi đi tới trước mặt người thanh niên áo xám, nói:
- Này, không nghĩ ngươi nhanh chóng trở thành con cháu dòng chính như vậy. Không phải rất nhanh sẽ đổi áo sao?
- Hừ, Vu Nhai, ngươi đang muốn cầu tình sao? Có lẽ, ta có thể cho ngươi cơ hội. Chỉ cần ngươi liếm đầu ngón chân của ta, học chó sủa vài tiếng, lại nói ngươi vĩnh viễn không bằng ta, ta có thể tha cho ngươi!
Người thanh niên áo xám cười lạnh nói.
- Cầu tình sao? Không, không, không. Thật ra ta muốn nói, ngươi là một bại tướng dưới tay ta, cho dù ngươi liếm đầu ngón chân của lão tổ tông Độc Cô gia, ở trong mắt ta vẫn chỉ là một kẻ liếm đầu ngón chân, ngay cả cọng hành cũng không bằng.
Vu Nhai nói vừa dứt tiếng, toàn bộ đại sảnh trở nên yên tĩnh lạ thường. Bất kể là ai cũng mở to hai mắt nhìn chằm chằm vào hắn.
Ngày hôm nay, quả nhiên tiểu tử này không giống với mọi khi, lại biến hóa quá nhanh. Không ngờ hắn lại dám ở ngay trước mặt người của Độc Cô gia nói ra những lời như vậy.
Người thanh niên áo xám kia tên là Độc Cô Minh.
Độc Cô Minh vốn còn muốn nói tiếp. Hắn rất hiểu tính cách Vu Nhai, chắc chắn sẽ không lập tức đáp ứng, nhưng nhất định sẽ do dự, xấu hổ không chịu nổi. Đến lúc đó hắn sẽ thêm mắm thêm muối, nói vài câu:
- Nếu như ngươi liếm đầu ngón chân ta, nói không chừng ta sẽ nói tốt vài châu với mọi người ở dòng chính. Đến lúc đó nói không chừng ngươi có thể một lần nữa lấy lại họ “Độc Cô” này.
Hắn chính là muốn khiến người trước mắt này tới liếm ngón chân của mình!
Hắc hắc. Đúng như Vu gia chủ nói, hắn chỉ là một đệ tử áo xám nho nhỏ. Lời nói đâu có trọng lượng đến vậy. Cho dù có nói, hắn làm sao có thể để đối thủ một mất một trước đây của mình quay trở lại Độc Cô gia chứ?
Ngay thời điểm hắn nghĩ đến chỗ đắc ý nhất, Vu Nhai lại đột nhiên thốt ra một câu như vậy, hoàn toàn khác với những gì hắn tưởng tượng. Biểu tình trên mặt hắn cứng đờ, chậm rãi biến thành đỏ bừng, giống như đánh tiết gà vậy. Hắn hoàn toàn không báo trước, gầm lên một tiếng giận dữ. Huyền khí cuồng bạo phát ra. Một thanh kiếm phát ra ánh sáng ngân sáng từ lòng bàn tay hắn phóng ra ngoài. Kiếm quang vô cùng hoa lệ chém về phía Vu Nhai.
- Cẩn thận!
Không biết ai kinh sơ kêu lên, nữ có nam có, nhưng không có giọng nói của Vu Thiên Tuyết. Vu Thiên Tuyết căn bản cũng không cần nói, bởi vì nàng đã theo bản năng cản ở trước người Vu Nhai. Thân thể yếu ớt của nàng nghênh đón ở phía trước kiếm quang kia.
Từ động tác của Vu Thiên Tuyết có thể thấy nàng đã từng học võ. Nhưng không biết vì nguyên nhân gì, nàng lại biến thành yếu đuối như vậy. Từ trên người nàng hoàn toàn không cảm giác được một chút huyền khí nào. Nếu như nàng bị kiếm quang trước mắt đánh trúng vậy...
Tâm thần Vu Nhai chấn động.
Trước đây khắp nơi đều tuyên truyền về tình thương của mẹ là tình cảm không vụ lới. Đối với một cô nhi như Vu Nhai mà nói, có đôi khi rất hâm mộ, có đôi khi lại xem thường. Nhưng hiện tại hắn thật sự cảm nhận được cảm giác này. Hắn có cảm giác kích động muốn khóc!
Keng...
Không chút do dự, Vu Nhai ném ra Huyền Binh Điển, chắn ở trước người Vu Thiên Tuyết, đỡ lấy kiếm quang kia. Thân thể hắn quay một vòng, thật nhanh vòng qua trước người Vu Thiên Tuyết.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.