Triệu Hoán Thần Binh

Chương 151: Ngôn ngữ tốt nhất




Ánh mắt giết người trực tiếp xuyên qua, lại không xuyên nổi da mặt còn dày hơn thành tường của gia hỏa này.
Nếu như nàng có biểu hiện khác thường, nói ví dụ như cố gắng phản kháng, nhất định sẽ làm cho người khác nghi ngờ. Dù sao nàng đã bị Vu Nhai đổ tội, chỉ có thể theo hắn mà đi. Quả nhiên, nàng cảm giác được ánh mắt của đối phương thu về. Hình như chấp hành nhiệm vụ không cần thiết phải phách lối như vậy.
Vu Nhai không quan tâm hắn làm vậy có phách lối hay không. Hắn lộ vẻ hưởng thụ nhai miếng thịt thần nữ Tham Lang vừa đút cho.
Da mặt đám người Ngọc Vấn Hiền âm thầm co rút, mắt thiếu chút nữa thì rơi ra ngoài. Đây rốt cuộc là người thế nào vậy? Như vậy cũng làm được sao? Bất kể thế nào, gia hỏa này cũng thật trâu bò. Bọn họ không thể không bội phục. Ngay cả tiện nghi của thần nữ Tham Lang, hắn cũng dám chiếm.
Đám học sinh học viện Bắc Đấu có phần cổ quái nhìn hai người này. Từ lúc nào học viện Bắc Đấu lại có học sinh cực phẩm như thế?
Chỉ có điều tướng mạo hai người bình thường, không có gì đáng để người ta chú ý. Thật ra mấy nam nhân còn có chút hâm mộ. Chẳng qua đối tượng lại đổi thành Vu Tiểu Dạ. Bọn họ cũng muốn vị hoa hậu giảng đường mới này đút cho bọn họ ăn như vậy. Vu Tiểu Dạ lại tỏ thái độ lạnh lùng xa cách, đẩy người ta ra ngoài ngàn dặm.
Có người nói nàng có một biểu ca rất trâu bò, ở trong tiểu đoàn Tinh Binh, ngay trong ngày khai giảng của học viện còn giết người. Bọn họ đang muốn tìm cơ hội khiêu chiến hắn một chút.
- Ừ?
Vu Nhai đột nhiên lại nhíu mày.
- Sao vậy?
Dạ Tình cố kìm chế sự kích động, cắn răng nghiến lợi nói.
- Không có gì!
Vu Nhai lắc đầu, ánh mắt hắn lại nhìn tới một góc khuất trong đoàn đội của đại ma đạo sĩ Cáp Đức Lâm.
Vu Nhai nhận ra 0người kia. Đó là một nữ nhân bình thường ẩn nấp dưới ma pháp bào. Hắn luôn cảm thấy nàng cũng có chút cổ quái. Nhưng ánh mắt nàng nhìn mình không phải là sự kinh ngạc khi nhìn kẻ địch. Hắn không thể nói rõ ràng đó là cảm giác gì. Dù sao cũng chính là rất quái lạ.
Nói chung, hắn tính nhắc nhở Dạ Tình một chút, cũng bảo nàng thông báo cho Ngọc Vấn Hiền là được.
Một lát sau, quốc vương Lôi Khắc Tư vương quốc Lạc Thiên ra sân. Một vị nam tử trung niên đã có chút già nua, trong mắt không che giấu được sự mệt mỏi. Cho dù là ai ở dưới áp lực từ hai đại đế quốc như vậy cũng sẽ cảm thấy mệt mỏi. Huống hồ hắn biết rõ hôm nay là một ngày Đặc Biệt.
Sau khi chào hỏi mọi người, Lôi Khắc Tư bắt đầu nói chuyện. Những câu nói rất không có dinh dưỡng. Hắn cũng biết không có người nào nguyện ý nghe chuyện hắn nói. Sau khi nói vài câu giới thiệu về buổi lễ Ma Pháp Huyền Binh lần này, lại giới thiệu tới đâu có thể khiêu vũ, tới đâu có thể tiến hành giao lưu Ma Pháp Huyền Binh. Nơi nào có đồ ăn. Thiếu chút nữa hắn nói chỗ nào có nhà cầu. Quả thực chính là một người chủ trì, chứ không phải là quốc vương.
Lại nhìn lướt qua sứ đoàn của hai đại đế quốc, Lôi Khắc Tư nói:
- Lại hoan nghênh sứ đoàn của đế quốc Huyền Binh cùng đế quốc Ma Pháp tới giao lưu. Ta cảm thấy vô cùng vinh hạnh. Lần này, đại biểu đế quốc Huyền Binh vẫn là những thiên tài của học viện Bắc Đấu.
...
Mọi người vỗ tay. Học sinh của hai đại đế quốc mỉm cười, tất cả đều lộ vẻ ngạo nghễ. Vu Nhai vốn có thói quen từ kiếp trước, cũng chuẩn bị vỗ tay. May là Dạ Tình chú ý, không để hắn làm ra động tác khác người như thế.
Dạ Tình đối với hắn hoàn toàn hết chỗ nói rồi. Thật không biết trong đầu hắn rốt cuộc chứa cái gì.
- Đế quốc Ma Pháp rất vinh hạnh mời thiên tài của học viện tổng hợp Cổ Ma. Mọi người đều là lần đầu tiên đến Lạc Thiên đi. A, ta tin tưởng vương quốc Lạc Thiên ta sẽ không để cho các ngươi thất vọng.
Lôi Khắc Tư giới thiệu về sứ đoàn của đế quốc Ma Pháp. Chờ mọi người lại vỗ tay xong, hắn mới nói tiếp:
- Theo lệ cũ, trước tiên do sứ đoàn đế quốc Huyền Binh cùng đế quốc Ma Pháp làm giao lưu. Phía trước đã chuẩn bị xong lôi đài. Mọi người mời cứ tùy ý.
Lôi Khắc Tư lại nói một vài lời không có dinh dưỡng, sau đó lui xuống. Hai bên đế quốc Ma Pháp cùng đế quốc Huyền Binh đã va chạm kịch liệt tới mức bắn ra tia lửa. Tuy nói hàng năm đều như vậy, tuy nói không có khả năng xuất hiện đại chiến gì, cũng không được coi trọng, nhưng thiếu niên vẫn rất dễ kích động, làm sao có thể bình tĩnh khi nhìn thấy kẻ địch ở ngay trước mặt. Bất kỳ ai cũng muốn hung hăng đánh học sinh của đối phương một trận!
Trên quảng trường đã bày sẵn rất nhiều lôi đài. Đồng thời còn có một vài cái bàn xa hoa dùng để giao lưu. Dù sao cần nơi để người ta quan sát. Cần phải có rượu và thức ăn để phụ trợ. Cũng có những kẻ thật sự không động thủ giao lưu gì. Dù sao đế quốc Huyền Binh có ma pháp sư, đế quốc Ma Pháp cũng có Huyền Binh Giả. Cũng có cuồng nhân thật sự thỉnh giáo phía quân địch.
Mấy lần trước đều có tình cảnh như vậy. Chỉ có điều năm nay hình như cũng không có kẻ nào có ý định thỉnh giáo trao đổi.
Không có điều này xảy ra, bởi vì năm nay, học viện tổng hợp Cổ Ma là một trong những học viện tốt nhất của đế quốc Ma Pháp. Tuy học viện Bắc Đấu cũng không tồi, nhưng ở trong mắt bọn họ, Bắc Đấu không có dòng chính của thập bát gia tộc vũ khí, không có gì đáng để chú ý tới.
- Lần này mọi người phải cẩn thận một chút. Trước sau ta vẫn cảm giác học sinh học viện tổng hợp Cổ Ma rất mạnh!
- Yên tâm đi Dương lão sư. Chúng ta sẽ không để cho đế quốc phải mất mặt.
Một người trong số đó tự tin nói.
Mọi người đều ồn ào bàn tán. Bọn họ cũng là thiên tài. bọn họ cũng mắt cao hơn đầu. Cho dù thực sự là dòng chính của mười tám gia tộc binh khí, bọn họ cũng dám ứng chiến. Điều bọn họ thiếu chỉ là kinh nghiệm chiến đấu trên chiến trường và rèn luyện sinh tử mà thôi. Lần này phải khiến cho đế quốc Ma Pháp biết được sự lợi hại của bọn họ. Đối với Dương lão sư, Vu Nhai có chút ấn tượng. Hình như Tiểu Dạ rất coi trọng lão sư mỹ nữ kia.
Mỹ nữ?
Vu Nhai tự nhiên không chút do dự tới gần, hoàn toàn không để ý đưa Vị hôn thê của mình theo.
Dương lão sư khẽ nhíu mày, không nói gì thêm. Trong lòng nàng thầm có chút oán giận. Tại sao lần này, người của tiểu đội Ẩn Nguyên lại quỷ dị như thế, chuyên môn làm những chuyện buồn nôn. Nàng thay đổi phong cách, không nói gì thêm, dẫn theo Tiểu Dạ đi đến một lôi đài.
Trên lôi đài, cuộc chiến đấu đã bắt đầu. Hai đại đế quốc căn bản không có gì để nói. Nắm đấm chính là ngôn ngữ tốt nhất.
Tuy nói cao thủ phía bên vương quốc Lạc Thiên có thể xuất hiện bất cứ lúc nào, bảo đảm an toàn tính mạng cho thành viên của hai bên, nhưng trận đánh vẫn kịch liệt khác thường. Cũng may bọn họ đều là những tiểu quỷ chưa trải qua chiến trường, nếu không có thể bảo đảm được sự an toàn của hai bên hay không vẫn rất khó nói.
Sắc mặt những Huyền Binh Giả của đế quốc Huyền Binh có mặt ở đây dần dần trở nên khó coi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.