Triệu Hoán Thần Binh

Chương 146: Tiểu đội Ẩn Nguyên




Trong mắt Vu Nhai lóe lên tinh quang. Hắn gật đầu, không nói gì thêm.
Cứ như vậy, Vu Nhai được Dạ Tình dẫn tiến về phía một khu dân cư của vương quốc Lạc Thiên. Đúng vào lúc này, một đôi mắt đẹp từ trong đám ma pháp sư trước quay lại. Trên khuôn mặt tầm thường lại có một đôi mắt đẹp như vậy thật không cân xứng.
- Quá mức đa nghi rồi!
Trong nháy mắt, ánh mắt nàng lại trở lại bình thường, trong miệng thì thào tự nói.
...
Đây là một viện bình thường tới mức không thể bình thường hơn.
Tòa viện không lớn, trên mặt tường có dây leo chằng chịt, dường như đang thích ứng với vương đô lấy màu xanh làm chủ này. Bên trong viện lại có khí tức không giống như bên ngoài. Ngược lại dường như không khí đều theo đó mà biến mất.
Vu Nhai nhìn ba người phía trước, đột nhiên cười, nói:
- Đang hăng hái chiến đấu vì đế quốc lại được ra ngoài làm ám hành giả thật tốt!
Cảm giác quen thuộc, khí tức quen thuộc. Dường như hắn đã trở lại kiếp trước, khi còn làm trong ngành tình báo. Chỉ có điều... Khi đó hắn ở hậu cần xử lý các loại số liệu và an bài nghị sự, cũng không cần chiến đấu. Ngày hôm nay hình như hắn có thể có cơ hội bước ra nửa bước.
Ba người đồng thời quay đầu nhìn về phía Dạ Tình. Dạ Tình nhún vai một cái nói:
- Không cần nhìn ta như vậy, chỉ đoán thôi!
- Dạ Tình, nàng dẫn một tiểu tử Tướng Binh Sư ngũ đoạn như vậy tới gặp chúng ta làm gì? Không phải đã nói, lợi dụng Khu Phong Thứu của hắn chạy trốn là được sao? Thế nào, lẽ nào nàng cho rằng người có thực lực giống như phế vật này có thể gia nhập tiểu đội Ẩn Nguyên chúng ta sao?
Một người nhìn tướng mạo có phần hung ác, đặc biệt bất mãn đối với thực lực Vu Nhai:
- Hơn nữa chúng ta không chỉ cần có thực lực, còn có...
- Từ đại ca lại đang giả vờ hung dữ!
Tiểu Mỹ bĩu môi nói.
Trong nháy mắt vẻ mặt hung dữ của gia hỏa kia cứng đờ, thoáng cái đã trở nên thật thà.
Lúc này Vu Nhai mới được được, vì sao năng lực thay đổi sắc mặt của Dạ Tình lại lợi hại như vậy. Hắn cảm giác tiểu đội Ẩn Nguyên này đều như vậy.
Ẩn Nguyên: đệ cửu tinh của Bắc Đấu!
- Aha, Tiểu Mỹ muội muội, đã lâu không gặp. Thúc thúc mua kẹo đường cho muội muội!
Từ đại ca với vẻ mặt chất phác nói. Chỉ có điều giọng điệu này khiến Vu Nhai thật sự cảm thấy ớn lạnh. Nếu như đặt ở kiếp trước, có lẽ Từ đại ca này sẽ bị Đoàn ủng hộ Lolyta đánh thành đầu heo.
- Tiểu Mỹ đã lớn. Ngươi cũng không phải là thúc thúc!
Tiểu Mỹ nghiêm sắc mặt nói. Kẹo đường đối với nàng đã không còn sức cám dỗ nữa.
- Được rồi, nói chuyện chính đi!
Dạ Tình lắc đầu, ngăn cản đám gia hỏa quái thúc thúc này trêu đùa nói:
- Ta quả thực cảm thấy Vu Nhai có năng lực gia nhập tiểu đội Ẩn Nguyên. Đương nhiên, đó chỉ là đánh gia của cá nhân ta, cũng không có ý nghĩa gì. Trình tự phải làm, vẫn cứ làm.
- Lão Từ, người có thể được thần nữ Tham Lang của chúng ta công nhận khẳng định không phải là người tầm thường. Ánh mắt của nàng cao hơn chúng ta rất nhiều. Nếu thần nữ Tham Lang đã đề cử, vậy cứ tiến hành kiểm tra. Nếu như thành công, đối nhiệm vụ sẽ có trợ giúp lớn.
Người dường như là thủ lĩnh trong ba người nói. Người này bộ dạng nho nhã, giống như mưu sĩ cổ đại kiếp trước. Bên hông hắn treo một thanh kiếm trang trí, khiến Vu Nhai không nhịn được nghĩ tới Văn Khúc Doanh!
- Ngươi đoán không sai. Ta đúng là thành viên từ trong Văn Khúc Doanh đi ra. Bây giờ ta là một thành viên của tiểu đội Ẩn Nguyên. Tất cả mọi người chỉ biết ta đã xuất ngũ. Được rồi, quên tự giới thiệu, ta là Ngọc Vấn Hiền. Đây là Từ Hắc Tử và Tư Đồ Ẩn.
Người dẫn đầu dường như nhìn ra được suy nghĩ trong đầu Vu Nhai, mỉm cười giới thiệu:
- Tiểu đội Ẩn Nguyên chúng ta chủ yếu đều lấy người từ các tinh anh siêu cấp trong tiểu đoàn Tinh Binh. Không phân biệt bối cảnh. Cho dù không phải là nhân tài trong mười tám gia tộc binh khí cũng có thể gia nhập. Tiểu đội thuộc sự quản lý trực tiếp của Thành chủ Bắc Đấu Thành. Nhân số cụ thể cũng chỉ có thành chủ mới biết được. Công tác chủ yếu, a, như ngươi vừa mới nói, ám hành giả. Nhiệm vụ lần này do mấy người chúng ta chấp hành.
- Tại sao phải nói với ta những điều này? Ngươi cho rằng ta nhất định có thể thông qua thử thách sao?
Vu Nhai thu liễm biểu tình, nhìn thẳng vào hắn nói.
- Không sai. Cho dù hiện tại không được, tương lai nhất định sẽ được. Ta đã nghe Úy Trì Thiên Kinh giới thiệu qua về ngươi, biết ngươi trên phương diện này rất có thiên phú!
Ngọc Vấn Hiền vẫn ôn hòa nói.
Úy Trì Thiên Kinh. Hóa ra hắn cũng ở trong đội ngũ này, chỉ có điều không tham gia nhiệm vụ lần này mà thôi. Đối với những lời Ngọc Vấn Hiền nói, trong lòng hắn không thực sự thấy thoải mái. Phải biết rằng, một tổ chức bí mật cứ như vậy hoàn toàn hiện ra ở trước mặt ngươi, ngươi không muốn gia nhập vào tổ chức này thì sẽ thế nào? Không cần hỏi cũng biết.
Ngọc Vấn Hiền nói ra mấy câu đã chụp hắn vào cùng một chỗ. Ban đầu hắn còn nghĩ không cần biết gì khác về nhiệm vụ, chuyên tâm đợi tới khi lợi dụng Khu Phong Thứu hoàn thành nhiệm vụ, lại đi Cốc Phản Nghịch thử tìm kiếm. Sau đó hắn sẽ quay về tổ Kỳ Binh ngủ ngon!
Thực lực. Trong lòng Vu Nhai cảm thấy nặng trịch. Thế giới này không quan tâm là bạn hay địch, đều sẽ khảo nghiệm thực lực của ngươi!
- Ngươi cũng không cần phải lo lắng. Tiểu đội Ẩn Nguyên đặc biệt tự do. Giống như nhiệm vụ lần này. Chúng ta chỉ cần thuận lợi hoàn thành là có thể làm chuyện mình thích. Ở trong tiểu đội Ẩn Nguyên, không quan tâm trước có ân oán gì cũng không cho phép được mang tới nơi này. Không được quan báo tư thù. Cho dù có mối thù lớn hơn nữa chúng ta cũng là một phần tử của đế quốc Huyền Binh, đang trong thời điểm đấu tranh cùng đế quốc Ma Pháp không có lý do gì mang những thứ khác tiến vào. Cho nên ngươi cũng không cần lo lắng bất kỳ kẻ nào trả thù đối với ngươi. Cho dù là có thù giết cha, cũng không thể vi phạm.
Mặt Ngọc Vấn Hiền dần dần trở nên lạnh lùng, đồng thời cũng tinh thần xả thân vì nước, khiến ác cảm của Vu Nhai trước đó dần dần giảm bớt.
Quân nhân chính là trung với đế quốc. Bất kỳ thù hận nào cũng chỉ có thể đặt ở dưới lợi ích của đế quốc.
Đương nhiên, nói là nói như vậy. Chỉ cần thực lực đạt được mức có thể phá hỏng quy tắc, bất kỳ vinh quang nào cũng chỉ là phù vân. Hiển nhiên Vu Nhai còn kém xa.
- Ta đã hiểu rõ!
Vu Nhai thoáng cười nói.
Hiểu thì hiểu, nhưng hắn vẫn không muốn bị ràng buộc. Hắn không phải là người của thế giới này. Đối với đế quốc Huyền Binh, không bất kỳ vinh quang nào đáng để hắn chú ý. Nó giống như đối với Độc Cô gia, nhưng cũng có điểm không giống với Độc Cô gia. Vinh quang gì đó tuy rằng không quá mãnh liệt, nhưng hắn không thể phủ nhận mình chính là một thành viên của đế quốc Huyền Binh. Bởi vì người thân của hắn, bằng hữu của hắn đều đang ở trong đế quốc này.
- Rất tốt, ngươi đã thông qua cửa khảo nghiệm thứ nhất.
Ngọc Vấn Hiền thoáng cười nói.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.