Triệu Hoán Thần Binh

Chương 136: Mùi vị nam nhân




Hai cánh Tiểu Thúy vỗ mạnh, kêu lên một tiếng rồi biến mất ở phía chân trời xa xôi, dần dần hóa thành một điểm đen. Hơn mười con Thiên Hạt Thứu điên cuồng đuổi theo.
- Vu Nhai phá vòng vây thành công. Chúng ta nhanh chóng gia cố, đợi hắn trở về!
Dạ Tình nói.
Mọi người không nói gì thêm. Lúc này không ai còn nhớ tới thời khắc Liệp Thủ chết đi nữa. Bọn họ chỉ nhớ rõ giây phút Vu Nhai bi tráng rời đi.
Phải kiên trì đến khi hắn trở về.
Bọn họ tin tưởng Vu Nhai nhất định sẽ trở lại.
...
Khoảng chừng qua nửa giờ sau, hình như Thiên Hạt Thứu không tìm được Vu Nhai, bắt đầu điên cuồng trở lại chỗ hòn giả sơn, truy sát những nhân loại còn ở đó. Mà lúc này hòn giả sơn lại cao hơn một mảng lớn. Nhưng lần này đám Thiên Hạt Thứu tới dường như lại càng lợi hại hơn.
Những tiếng ầm ầm không ngừng vang lên. Cũng không biết hòn giả sơn có thể kiên trì được bao lâu. Càng không biết có bao nhiêu Thiên Hạt Thứu đang bay tới đây. Mọi người vẫn lộ vẻ kiên nghị, Huyền Binh bản mạng nắm trong tay, chuẩn bị liều mạng một trận đánh bất cứ lúc nào. Đám Thanh Giác Tê ở cách đó không xa. Đến lúc đó lại gọi chúng tới. Hơn nữa rừng đá dày đặc, nhất định có thể kiên trì đến lúc Vu Nhai trở về. Bọn họ nhất định có thể làm được.
Ầm...
Đúng lúc này, ở lối ra của huyệt động đột nhiên được mở ra. Một khuôn mặt toàn là máu lộ ra. Mọi người lại hoảng sợ. Chỉ có Thủy Tinh kinh ngạc hô lên một tiếng:
- Vu Nhai!
- Đi, một người đi ra, đi theo ta. Đã tìm được chỗ an toàn.
Giọng nói của Vu Nhai có chút khàn khàn, nhanh tới bất ngờ.
- Tìm được chỗ an toàn sao?
Trên mặt tất cả mọi người đều lộ vẻ mừng như điên. Ngay cả Dạ Tình sắc mặt đã khôi phục vẻ lạnh lùng trước kia, cũng có phần vui mừng. Chỉ có điều rất nhanh nàng lại rầu rĩ, nhìn bên trái một chút nhìn bên phải một chút.
Ai đi trước. Ai đi trước cũng không phải là vấn đề. Ai cũng không muốn đi trước.
- Tiễn Linh, thực lực ngươi yếu nhất, ngươi đi trước!
Thủy Tinh quyết định thật nhanh.
- Ta không đi. Ta phải ở lại với muội... A, hỗn đản, buông ra!
- Không có thời gian nhiều lời với ngươi. Cho ngươi đi trước thì đi trước đi!
Thân ảnh Vu Nhai lóe lên giống như quỷ mị, trong nháy mắt xuất hiện ở bên cạnh người Tiễn Linh. Hắn đưa tay ôm lấy ngang lưng nàng, sau đó xoay người xông ra ngoài. Sau khi xông ra ngoài lại phải mở một con đường máu.
- Các vị, chúng ta để Vu Nhai một mình chiến đấu sao?
Huyết Lệnh đột nhiên đứng lên, nhìn mọi người một chút nói. Thấy tất cả mọi người đều lộ vẻ sửng sốt, Huyết Lệnh lại nói:
- Ít nhất chúng ta có thể làm là gì? Nói ví dụ như mở đường?
- Keng...
Lữ Nham không chút do dự liền xông ra ngoài, rất nhanh bảo vệ ở bên cạnh Vu Nhai, ngăn cản những con Thiên Hạt Thứu công kích hắn. Sau đó từng thân ảnh từ trong hòn giả lao ra. Cuối cùng chỉ còn lại có Dạ Tình và Tiểu Mỹ.
- Tiểu Mỹ, xem ra tên lường gạt này thật đúng là có một mặt lợi hại, rất nam nhân. Chúng ta cũng đi ra ngoài đi.
Tiểu Mỹ gật đầu. Nàng không hiểu lắm, cũng không biết vì sao nàng muốn khóc. Trong lòng nàng có cảm giác tê dại. Nàng nặng nề gật đầu, cầm tấm lá chắn cực lớn lên xông ra ngoài.
Được rồi, rất nam nhân. Rốt cuộc có phải là đã từng ngủ với nữ nhân mới gọi là nam nhân hay không?
Giết. Không có bất kỳ do dự nào, giết.
Mãi đến khi từ phía xa nhìn thấy Vu Nhai ôm Tiễn Linh bước trên Khu Phong Thứu, một khắc kia mọi người mới lại xung phong liều chết trở lại. Nơi đó là cảng tránh gió, đợi Vu Nhai quay lại cảng tránh gió này cứu viện.
- Ôm chặt vào. Chúng ta phải đi nhanh một chút!
- Ừ!
Tiễn Linh vừa khóc nức nở vừa trả lời, hai tay ôm thật chặt lấy Vu Nhai, cảm nhận hơi ấm phía sau lưng hắn, trong lòng ngũ vị tạp trần. Nàng lại không nhịn được hồi tưởng lại thời khắc vừa rồi khi mọi người lao tới. Nàng cố ép mình không rơi lệ nữa. Không biết thời gian trôi qua bao lâu, nàng đột nhiên ý thức được hiện tại bọn họ có bao nhiêu ám muội. Nhưng nàng lại không thể buông tay, trái tim kinh hoàng đập mạnh.
- A...
Ngay khi nàng đang không ngừng nguyền rủa mình không nên suy nghĩ bậy bạ, đột nhiên nàng nhìn thấy nơi khóe mắt Vu Nhai có máu. Nơi đó có một vết rất dài, hòa lẫn với máu tanh. Đó là nước mắt. Hắn cũng khóc như nàng...
Vu Nhai thật ra cũng cảm thấy ngũ vị tạp trần. Phía sau lưng thật sự quá mềm quá lớn. Hắn cúi đầu nhìn một chút. Trời ạ, trong thời điểm khẩn trương như vậy còn có thể xuất hiện một phản ứng tà ác. Mình quả nhiên là một sắc lang. Cũng không biết Thủy Tinh và Dạ Tình sẽ có cảm giác thế nào. Hắn thật sự chịu không nổi nữa. Phải bay nhanh lên. Tính mạng của bọn họ vẫn còn nằm trong tay mình. Trời ạ, Tiễn Linh, nàng đừng giãy dụa nữa được không...
Đại khái sáu bảy phút, cuối cùng Vu Nhai từ phía xa đã nhìn thấy được một bức tường đá cực lớn. Đó là một ngọn núi không tính là lớn lắm, chỉ khoảng hơn mười thước, nhưng đặc biệt nặng nề. Nếu như đám Thiên Hạt Thứu còn có thể lay chuyển được hòn núi này, vậy Vu Nhai hoàn toàn bất lực.
- Đi vào. Ở bên trong đó chờ. Rất nhanh ta sẽ đưa bọn họ đến!
Núi đá lên cũng có một vài thực vật cổ quái mọc lên. Có một cửa động không lớn không nhỏ. Lúc trước Vu Nhai đã từng thăm dò. Bên trong không có nguy hiểm gì. Hơn nữa còn rất khô ráo. Hắn thậm chí lấy không ít nước vào đó, để phòng ngừa phải trường kỳ khổ chiến.
- Vu Nhai!
- Ừ?
- Cẩn thận một chút. Nhất định phải đưa đám người Thủy Tinh an toàn tới đây. Nhờ ngươi.
- Yên tâm đi!
Vu Nhai thoáng quay đầu lại. Trên gương mặt nhuốm máu lại nở một nụ cười tươi sáng và tự tin. Tiễn Linh nhìn tới mức ngây người.
Hóa ra gia hỏa này cũng có thể có mùi vị nam nhân như thế.
Tiễn Linh có chút ngượng ngùng thầm nghĩ. Nhưng rất nhanh nàng liền ném suy nghĩ này sang một bên. Có lẽ Thủy Tinh và hắn thật sự hợp nhau. Chỉ có điều nghiệp đoàn võ học sẽ đáp ứng sao? Mình vốn chính là người bảo vệ ở bên cạnh Thủy Tinh... Không ngờ mình lại là người đầu tiên trốn tới đây.
Vu Nhai không biết tâm tình Tiễn Linh rầu rĩ thế nào. Lúc này hắn đột nhiên nghe được Khu Phong Thứu khẽ kêu một tiếng.
- Tiểu Thúy, sao vậy. Hiện tại cũng không thể đột phá. Cố gắng chịu đựng đi. Chờ sau khi ta cứu người trở về đã. Ngươi là chiến hữu của ta, bọn họ cũng vậy.
Vu Nhai nhỏ giọng nói.
Tiểu Thúy ăn trứng của Thiên Hạt Thứu, đã bắt đầu có biến hóa. Vốn nó chuẩn bị đột phá. Chỉ có điều vì Vu Nhai, nó cố gắng nhịn xuống, khẽ kêu một tiếng, tốc độ lại tăng thêm!
Không quản phải bay qua bay lại, đám Thiên Hạt Thứu xung quanh đều đuổi theo. Những gia hỏa này thật đúng là keo da chó!
Khi Vu Nhai trở lại hòn giả sơn, hòn giả sơn đã bị phá hủy không ít, hẳn còn có thể kiên trì đến lúc mọi người được cứu đi. Người thứ hai Vu Nhai đưa đi chính là Răng Lớn. Thực lực yếu tất nhiên được an bài đi trước.
Cứ bay tới bay lui như vậy, gần một giờ sau cuối cùng chỉ còn lại Thủy Tinh, Dạ Tình và Tiểu Mỹ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.