Triệu Hoán Thần Binh

Chương 131: Ta chính là tổ trưởng




Tâm tư yếu đuối, bao giờ cũng rất dễ suy nghĩ miên man.
- Đôi khi, nếu quả thật có chứng cứ lại xuất thủ, ta đã chết rồi.
Vu Nhai hít một hơi thật sâu nói, mắt vẫn nhìn lên bầu trời.
- Biết tại sao ta lại muốn lựa chọn loạn thạch này không? Trước sau ta vẫn có dự cảm không lành!
- Vu Nhai, ngươi thật sự không phải đang nói chuyện giật gân chứ?
Huyết Lệnh cũng đi qua. Vừa rồi hắn hỏi thăm tình hình của Liệp Thủ, cũng không hỏi ra được điều gì. Lão hòa giải này lại chạy đến chỗ Vu Nhai.
Hắn cũng cho rằng Vu Nhai có khả năng có tư oán gì đó, nhưng không đến mức giết người. Người của tổ Kỳ Binh, ngoại trừ Lữ Nham ra, ai cũng cho là như vậy.
Vu Nhai lắc đầu. Dự cảm và phán đoán không có chứng cớ đều không có ích lợi gì. Chí ít, trước khi hắn tạo dựng uy tín thì vô dụng.
- Nếu không Vu Nhai, ngươi đi nói chuyện với Liệp Thủ...
- Ngao...
Đúng lúc này, trên bầu trời đột nhiên truyền đến tiếng kêu to của Tiểu Thúy. Âm thanh mang theo sự kinh hoàng.
Vu Nhai lập tức đứng lên. Chẳng lẽ thật sự có nguy hiểm nào đó sao? Trong bầu trời xa xăm thật sự có cái gì?
Chẳng biết vì sao, Vu Nhai chung quy vẫn cảm giác trên bầu trời che giấu nguy hiểm nào đó.
Rất nhanh, Tiểu Thúy hạ xuống, líu ríu không biết nói cái gì đó. Chỉ có điều ánh mắt sợ hãi nhìn chằm chằm về phía xa.
- Chủ nhân, gió thật lớn. Thật sự là loạn gió. Có vô số ma thú phi cầm cường đại đang vọt về phía bên này!
Khuôn mặt nhỏ nhắn Phong Doanh trở nên trắng bệch.
- Đi, lập tức rời khỏi nơi này!
- Vu Nhai, đã xảy ra chuyện gì?
- Có ma thú phi cầm cường đại đang bay về phía bên này!
Sắc mặt Vu Nhai trắng bệch. Phán đoán của Phong Doanh dựa vào sức gió không sai.
- Bầu trời đang yên bình như thế, làm gì có ma thú phi cầm gì chứ?
Tiễn Linh nghi ngờ nói. Bây giờ đối với Vu Nhai, nàng không còn tín nhiệm như mấy ngày trước nữa. Bao giờ cũng nghĩ tới một nghi vấn. Dù sao buổi sáng Vu Nhai ra tay như vậy thật khó hiểu.
Vu Nhai đưa mắt nhìn lướt qua mọi người, thoáng dừng lại trên mặt Liệp Thủ một lát, lại nhìn Tiểu Thúy. Tiếp đó, hắn lại nghĩ đến tình cảnh lúc sáng sớm, khi Tiểu Thúy đối phó với Thanh Tê Vương, trong lòng chợt hiểu rõ. Hắn lạnh lùng nói:
- Chờ thời điểm ma thú tới đã quá muộn rồi.
- Vu Nhai. Đúng, năng lực của ngươi rất mạnh mẽ. Về điểm ấy chúng ta đều thừa nhận. Nhưng ngày hôm nay ngươi thực sự không bình thường. Bây giờ chúng ta đang mệt chết đi được. Hơn nữa hầu như mọi người đều bị thương. Ngươi bảo chúng ta bây giờ chạy đi, chạy đi đâu, tới đâu mới là an toàn?
Liệp Thủ nghe thấy Vu Nhai nói vậy, sắc mặt chợt biến đổi, sau đó trở nên trấn tĩnh nói:
- Ta không phải cố ý phản bác ngươi, cũng không phải vì chuyện sáng sớm mà ghi hận trong lòng. Ta chỉ nghĩ cho mọi người. Ngươi muốn phát điên cũng không cần lôi kéo mọi người chúng ta cùng điên với ngươi.
- Các ngươi cũng cho là như vậy sao?
Vu Nhai nhìn mọi người một chút lạnh lùng nói.
- Ta chưa bao giờ cho rằng ngươi sai. Nếu ngươi nói như vậy khẳng định có đạo lý của ngươi. Ha hả, ta tin tưởng ngươi!
Lữ Nham là người đầu tiên đứng dậy phát biểu ý kiến. Hắn cũng không có chút do dự nào. Hắn vốn vì Vu Nhai nên mới gia nhập tổ Kỳ Binh.
- Ta cũng đi theo ngươi. Chỉ có điều theo ta, mọi người là chiến hữu, hẳn phải lượng thứ cho nhau.
Răng Lớn đứng dậy, trên mặt lộ vẻ chất phác.
- Ta không hiểu cái gì là đạo lý lớn, nhưng ta biết nếu như làm chiến hữu, không đoàn kết là không được. Hơn nữa Vu Nhai là đội trưởng, vốn có tư cách trực tiếp ra lệnh cho chúng ta. Chúng ta không phải là đội mạo hiểm săn ma mà là quân nhân phục tùng mệnh lệnh.
- Ta cũng tin tưởng Vu Nhai. Răng Lớn nói rất đúng. Chúng ta là quân nhân!
Thủy Tinh do dự một chút. Nàng cảm thấy Vu Nhai không giống như đang dọa mọi người. Đối với bối cảnh của Vu Nhai, nàng rất hiểu. Nàng biết hắn luôn có rất nhiều thủ đoạn khó có thể hiểu được.
Huyết Lệnh do dự một chút cũng đứng dậy. Tại đó chỉ còn lại Tiễn Linh có bất mãn đối với Vu Nhai và Liệp Thủ với ánh mắt lo lắng. Cuối cùng Tiễn Linh nhìn Thủy Tinh một chút, vẫn đứng dậy. Liệp Thủ hoàn toàn không trợ lực, sắc mặt chậm rãi biến thành màu đỏ.
- Được, chúng ta đi. Không phục tùng mệnh lệnh, ngày hôm nay rời khỏi tổ Kỳ Binh.
- Họ Vu kia, ngươi thật sự cho rằng ngươi là đội trưởng sao? Ngươi chẳng qua chỉ là đội trưởng tạm thời. Huyết Lệnh, ngươi mới là tổ phó. Mọi người chúng ta đều rất mệt mỏi, cần nghỉ ngơi. Trong rừng loạn thạch có nguy hiểm gì còn chưa biết được. Ngươi để mặc cho hắn hồ đồ như vậy sao?
- Keng...
Một tấm lệnh bài bay về phía Liệp Thủ, bị hắn nắm ở trong tay. Hắn liếc mắt nhìn Vu Nhai, lại nhìn lệnh bài trong tay một chút. Lệnh bài trên tay trượt xuống, rơi xuống đất. Nhờ ánh trăng, tất cả mọi người đều nhìn thấy rõ tấm lệnh bài kia. Sắc mặt mỗi người đều đại biến.
- Lui về phía trong rừng loạn thạch. Người không tuân theo mệnh lệnh trục xuất khỏi tổ Kỳ Binh. Người cản trở trực tiếp giết chết!
- Vâng, tổ trưởng!
Vu Nhai nhặt lệnh bài lên, rất nhanh cưỡi lên Thanh Giác Tê, phóng về phía trong rừng. Những Thanh Giác Tê này tuy rằng bị thương, nhưng có Thủy Tinh giúp đỡ, vết thương cơ bản đã ổn định. Ở trong vùng núi như vậy, Thanh Giác Tê vẫn tương đối dễ di chuyển.
Ngoại trừ Liệp Thủ ra, mọi người đều cưỡi vật đi tới. Rất nhanh bọn họ đã phóng về phía trong rừng đá.
- Dạ Tình tỷ, không nghĩ tới tên lường gạt này khi trở nên hung dữ lại rất đáng sợ như vậy!
Tiểu Mỹ yếu ớt nói:
- Tiểu Tê, chúng ta cũng đi nhanh lên. Xem ra lần này tên lường gạt không giống như đang gạt người. Được rồi, phải mang theo cả Dạ Tình tỷ. Nàng là tỷ tỷ tốt nhất.
Dạ Tình dở khóc dở cười, Tiểu Mỹ thật đúng là người đáng yêu. Ngón tay ngọc của nàng nhéo lên trên mặt Tiểu Mỹ vài cái, sau đó đi theo Vu Nhai.
Lúc đi nàng đột nhiên nhìn lên bầu trời phía sau một chút.
Vẫn vô cùng yên tĩnh. Không biết tiểu tử này phát hiện ra cái gì.
Sắc mặt Liệp Thủ vô cùng dữ tợn đáng sợ. Hắn suy nghĩ một chút, sau đó cắn răng một cái, đuổi theo!
Trong chớp mắt, đám người Vu Nhai đã chạy được nửa giờ. Bọn họ đã tiến vào sâu trong rừng loạn thạch, nhưng xung quanh vẫn không có động tĩnh gì. Bầu trời đêm vẫn rất yên ắng. Nhưng thật ra xung quanh truyền đến nhiều tiếng gầm nhẹ bất an.
- Tổ trưởng Vu Nhai, vẫn phải tiếp tục chạy sao? Nguy hiểm? Làm gì có nguy hiểm chứ?
Liệp Thủ âm dương quái khí nói.
Trên mặt mọi người cũng có chút hồ nghi.
Dù sao thời gian quá lâu. Mặc dù Vu Nhai là tổ trưởng tổ Kỳ Binh, cũng lấy ra lệnh bài, nhưng uy tín chưa đủ.
Vu Nhai vẫn lạnh lùng bình tĩnh, cũng không hoảng loạn, vẫn vững bước tiến về phía trước.
- Tổ trưởng Vu Nhai...
- Tiểu Tê, Tiểu Tê, ngươi làm sao vậy?
Đột nhiên, Tiểu Mỹ kêu lên. Sau đó ma thú xung quanh đột nhiên yên lặng xuống. Trong nháy mắt bầu không khí trở nên quỷ dị. Dạ Tình nhướng mày nói:
- Có nguy hiểm tới gần, Thanh Tê Vương cảm ứng được. Rất bất an!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.