Triệu Hoán Sư Khuynh Thành (Phúc Hắc Cuồng Nữ: Khuynh Thành Triệu Hồi Sư)

Chương 110: Nguyên lai đã sớm quen biết




“Ngày kia là có thể đến thánh điện.” Quân Khuynh Diệu nhẹ giọng nói.
“Ân.” Gia Cát Minh Nguyệt gật đầu, ở lữ điếm bọn họ nghỉ ngơi gọi thức ăn. Thịt nướng hương vị bình thường, béo có điểm ngấy.
“Kiêng ăn là không tốt.” Quân Khuynh Diệu gắp mướp đắng đến trong bát Gia Cát Minh Nguyệt. Lúc này Gia Cát Minh Nguyệt mặt biến khổ.
“Không ăn.” Gia Cát Minh Nguyệt thà chết chứ không chịu khuất phục, nói xong, lấy chiếc đũa gắp mướp đắng, chuẩn bị bỏ ra bên ngoài.
“Kiêng ăn quả thật không tốt.” Nam Cung Cẩn xuất quỷ nhập thần xuất hiện, ngồi xuống.
“Liên quan gì đến ngươi?” Gia Cát Minh Nguyệt khó chịu trừng mắt nhìn Nam Cung Cẩn. Thừa dịp, Quân Khuynh Diệu gắp mướp đắng cho Gia Cát Minh Nguyệt.
Nam Cung Cẩn cười, quay đầu gọi tiểu nhị, thêm bát đũa, không khách khí cùng nhau dùng cơm.
“Ngươi tại sao ở chỗ này?” Gia Cát Minh Nguyệt nhíu mày hỏi.
“Ngươi đoán.” Nam Cung Cẩn không ngẩng đầu lên, chỉ lo ăn cơm.
Gia Cát Minh Nguyệt hừ một tiếng, không để ý tới hắn.
“Thần miếu bên kia thế nào?” Quân Khuynh Diệu mở miệng.
“Lão gia này cấp đầu đầy bao.” Nam Cung Cẩn ngữ khí khinh thường nói ra một câu.
Quân Khuynh Diệu hơi nhíu mi, Thần miếu đều là như thế, như vậy có thể nghĩ tình huống nguy cấp bao nhiêu.
Nam Cung Cẩn cứ như vậy đi theo bọn họ, ở lữ điếm nghỉ ngơi một đêm, sáng sớm hôm sau liền xuất phát, kết quả đến buổi tối, bỏ lỡ tìm nơi ngủ trọ, chỉ có ở dã ngoại nghỉ ngơi. Dựng lều, đốt lửa trại, Quân Khuynh Diệu đang nướng thịt, Nam Cung Cẩn nhắm mắt lại dưỡng thần, Gia Cát Minh Nguyệt ngồi một bên, ngẩng đầu nhìn trăng rằm trên bầu trời. Không biết có phải gặp ảo giác hay không, nàng cảm thấy bên ngoài trăng rằm đỏ lên. Trừng mắt nhìn chăm chú, màu đỏ lại biến mất.
“Làm sao vậy?” Quân Khuynh Diệu nhìn Gia Cát Minh Nguyệt có chút dị thường, mở miệng hỏi nói.
“A, không có gì.” Gia Cát Minh Nguyệt cúi đầu, liếc mắt nhìn tay mình lại ngây ngẩn cả người. Trên cổ tay có một vết sẹo bằng tiền xu! Gia Cát Minh Nguyệt trong lòng đột nhiên chấn động, gắt gao nhìn chằm chằm sẹo trên cổ tay. Vết sẹo này nàng nhớ rất rõ, rất rõ. Đây là nàng từng ở tiền thế lưu lại, hẳn là trên thân thể lưu lại, mà không phải thân thể hiện tại. Vết sẹo này tồn tại, nàng cũng nhớ rõ, chính là sau đó lại đã xảy ra chút việc làm nàng không nhớ rõ.
“Khi nào thì bị thương?” Quân Khuynh Diệu nhìn lại, nhìn trên cổ tay Gia Cát Minh Nguyệt có vết sẹo, nhíu mày hỏi. Minh Nguyệt khi nào bị thương lưu lại vết sẹo, lúc trước hắn cũng không có nhìn thấy.
Gia Cát Minh Nguyệt hơi há mồm, muốn nói nói, lại phát hiện không phát ra được một âm tiết. Trước mắt dần dần mông lung, thân ảnh Quân Khuynh Diệu và Nam Cung Cẩn dần dần biến mất.
Lạnh, rất lạnh.
Nơi này, làm sao?
Gia Cát Minh Nguyệt ngồi trên bậc thang, nhìn một đám đứa nhỏ chơi đùa trước viện, kinh ngạc mở to mắt. Đứa nhỏ đầu lĩnh, nàng biết, đứa nhỏ kia là Đào Trí, là trùm trong cô nhi viện. Gia Cát Minh Nguyệt cúi đầu, nhìn tay, ngây người. Trước mắt bàn tay nhỏ bé là của đứa nhỏ, trên cổ tay còn không có vết sẹo.
Đây là có chuyện gì? Nằm mơ? Gia Cát Minh Nguyệt kháp mình, lại phát hiện có cảm giác. Không phải nằm mơ?! Điều này sao có thể? Chính mình không nên ở trong này, chính mình hẳn là ở, ở… Ở nơi nào? Gia Cát Minh Nguyệt trong đầu trống rỗng, cảm thấy tựa hồ quên chuyện trọng yếu. Nhưng rốt cuộc là chuyện gì?
“Uy , lại đây.” Một thanh âm non nớt lại mang theo cao ngạo vang lên.
Gia Cát Minh Nguyệt ngẩng đầu, liền nhìn đứa nhỏ kêu Đào Trí ngẩng cao đầu nhìn xuống nàng. Đúng vậy, nhìn xuống. Trước mắt Đào Trí, đã tám tuổi, mà Gia Cát Minh Nguyệt hiện tại chỉ có năm tuổi. Phía sau Đào Trí là một đám đứa nhỏ đều đứng ở nơi đó, nhìn Gia Cát Minh Nguyệt ngồi một bên không hợp đàn. Gia Cát Minh Nguyệt còn có chút sững sờ, nàng cảm thấy trước mắt tình huống không thích hợp. Nhưng lại không thể nói rõ.
Đào Trí gặp Gia Cát Minh Nguyệt không nói lời nào, tức giận tiến lên đẩy Gia Cát Minh Nguyệt. Kết quả, Gia Cát Minh Nguyệt liền từ trên bậc thang lăn xuống! Đào Trí choáng váng, Gia Cát Minh Nguyệt càng choáng váng! Bởi vì nàng phát hiện chính mình không có một tia chống cự, thân thể gầy yếu làm cho người ta… Không, không đúng. Gia Cát Minh Nguyệt mơ hồ, thân thể nàng giờ phút này thật sự gầy yếu giống đứa nhỏ năm tuổi. Nhưng, nàng không phải như bây giờ! Cổ tay đau đớn gọi ý thức của nàng trở về, nàng cúi đầu liền nhìn đến cổ tay đang chảy máu, vừa rồi lăn xuống, cổ tay va vào một hòn đá sắc nhọn.
Đau đớn rõ ràng, phi thường rõ ràng. Gia Cát Minh Nguyệt lăng lăng nhìn vết thương đang đổ máu miệng, lại ngẩng đầu nhìn Đào Trí thất kinh.
“Ta, ta không phải cố ý!” Đào Trí rống lớn.
Gia Cát Minh Nguyệt nhìn Đào Trí, trong lòng lại cười rộ lên. Kỳ thật, đứa nhỏ này là tiểu chính thái xinh đẹp. Từ khi nàng vào cô nhi viện, Đào Trí luôn khi dễ nàng. Nhéo tóc, động bất động liền đánh nàng, hoặc là cướp đồ chơi. Hiện tại nghĩ đến, đó là đứa nhỏ biểu đạt một loại phương thức chính mình thích thôi. Nhưng khi đó nàng không hiểu, cho nên phi thường chán ghét Đào Trí.
Gia Cát Minh Nguyệt nhìn trên cổ tay máu không ngừng chảy, mâu sắc buồn bã. Chuyện này, kỳ thật thiếu chút nữa muốn mệnh của nàng. Đứa nhỏ bởi vì sợ hãi, chạy trở về, Đào Trí trở về tìm người lớn ở cô nhi viện, chậm trễ thời gian. Lại nổi lên mưa to, nàng ở trong mưa to lâu như vậy, sau lại sốt cao. Thân thể vốn gầy yếu, kết quả…
Những đứa nhỏ đứng phía sau Đào Trí vừa thấy, oa oa kêu chạy. Đào Trí cũng vội vội vàng vàng chạy. Khi đó Gia Cát Minh Nguyệt nghĩ đến hắn là sợ hãi chạy, không có người lo lắng mình. Sau lại mới biết Đào Trí đi tìm người lớn.
Gia Cát Minh Nguyệt lẳng lặng ngồi tại chỗ, nhìn trên cổ tay máu tươi không ngừng trào ra, có chút suy sụp nở nụ cười. Mưa, đầu tiên là rơi xuống ít, sau lại bắt đầu dày đặc. Mưa rất nhanh liền làm ướt tóc, quần áo, không lâu lắm nàng biến thành ướt sũng. Gia Cát Minh Nguyệt nhớ rõ, lúc ấy nàng không chịu đứng lên, chỉ ngồi trong màn mưa, cũng không rơi nước mắt, chỉ lẳng lặng ngồi, mặc cho cổ tay máu không ngừng chảy. Lúc ấy nàng chỉ có một ý niệm trong đầu, chết. Trong lòng không ngừng thầm oán, ma ma, ngươi không chịu muốn ta, vì sao muốn đem ta sinh hạ đến? Vì sao, vì sao…
Huyết cùng mưa hỗn tạp một chỗ, nhiễm đỏ mặt đất dưới chân. Gia Cát Minh Nguyệt lảo đảo đứng lên, muốn trở về đi. Kết quả, đứng không xong, trực tiếp té lăn, giãy dụa thế nào cũng không đứng dậy.
Gia Cát Minh Nguyệt xoay người, ngưỡng mặt nằm, nhìn bầu trời u ám, mới trước đây đủ loại tình cảnh đều hiện lên, không có chút khoái hoạt, không ai nhận nuôi một đứa nhỏ gầy yếu thoạt nhìn sống không lâu. Chung quanh chỉ còn lại tiếng mưa rơi tí tách, toàn thế giới giống như chỉ còn lại nàng. Ma ma bỏ mình, ba ba từ này càng thêm xa lạ, mọi người đều bỏ mình… Gia Cát Minh Nguyệt dần dần rũ mắt xuống. Cảm xúc tuyệt vọng cảm xúc dần dần lan tràn, cơ hồ đem nàng bao phủ. Có lẽ, cứ như vậy biến mất, mới là kết quả tốt nhất.
“Minh Nguyệt, ngươi không thể buông tha, ngươi còn có ta, còn có ta… Cho dù toàn thế giới đều vứt bỏ ngươi, ta cũng sẽ đứng ở cạnh ngươi, cùng ngươi vĩnh viễn. Tỉnh tỉnh, Minh Nguyệt.”
Bên tai là giọng nam trầm thấp, là ai ôm, thật ấm áp.
Gia Cát Minh Nguyệt cố gắng mở mắt ra, nhìn đến là một đôi dị đồng xinh đẹp làm cho người ta run sợ.
Đây là…
Quân Khuynh Diệu!
Tâm trí ở giờ khắc này dần dần thanh tỉnh.
Xuyên qua, Thương Phong Thành, Gia Cát gia, mập mạp, chuột, Phi Dương, Huyên Huyên, Đan Lăng quốc, hoàng thượng, Nam Cung Cẩn…
Mà người ôm mình là Quân Khuynh Diệu.
Nam nhân bá đạo luôn giúp mình…
Miệng vết thương trên cổ tay nhanh khép lại, bên tai là thanh âm của Quân Khuynh Diệu: “Nguyên lai vết sẹo là như thế đến… Minh Nguyệt, trở về, mau trở lại. Ta đang đợi ngươi…”
Gia Cát Minh Nguyệt đột nhiên trợn to mắt, thần trí giờ khắc này vô cùng thanh tỉnh. Thấy rõ ràng người trước mắt nhân là Quân Khuynh Diệu đang mỉm cười.
“Nguyên lai, người trước đây cứu ta là ngươi…” Gia Cát Minh Nguyệt thì thào nói xong, tay muốn vuốt ve mặt Quân Khuynh Diệu.
Nhưng ngay sau đó, Quân Khuynh Diệu biến mất, Gia Cát Minh Nguyệt cũng biến trở thân hình như cũ, mờ mịt đứng ở bên trong một mảnh sương trắng. Quân Khuynh Diệu đâu?
Gia Cát Minh Nguyệt đầu có chút đau. Khi còn bé chuyện cũ hiện lên, lúc trước sốt cao qua, không nhớ rõ chuyện phát sinh khi bị thương. Nguyên lai là Quân Khuynh Diệu cứu mình? Sau đó? Quân Khuynh Diệu làm sao có thể xuất hiện ở nơi đó?
Ngay tại thời điểm Gia Cát Minh Nguyệt nghi hoặc, bên tai truyền đến là tiếng quất, còn có tiếng nữ nhân khàn cả giọng chửi bậy: “Nói, ngươi tồn tại là vì cái gì? Nói!”
Gia Cát Minh Nguyệt nhìn cảnh tượng, kinh ngạc há to miệng.
Tựa hồ là trong một từ đường cổ, một tiểu nam hài quỳ gối trên sàn lạnh như băng, thân trần, trên lưng sớm che kín vết roi, máu chảy đầm đìa, mà đứng bên cạnh hắn là một mỹ phụ mặc cung trang hoa lệ, trên tay roi không ngừng vung, hung hăng quất trên lưng nam hài. Trên mặt xinh đẹp vặn vẹo dữ tợn. Mà thiếu phụ cư nhiên cũng là dị đồng. Một cái màu vàng, một cái màu lục! Giống Quân Khuynh Diệu.
Tiểu nam hài chậm rãi nói ra hai chữ: “Phục quốc.”
“Lớn tiếng lên, cho ta lớn tiếng lên! Ngươi tồn tại vì cái gì?” Thiếu phụ trong tay roi không lưu tình đánh đứa nhỏ. Đứa nhỏ thoạt nhìn chỉ năm sáu tuổi. Vì sao nữ nhân này lại tàn nhẫn đối đãi một đứa nhỏ?
“Quỳ ở trong này, hôm nay cơm chiều không cho phép ăn.” Thiếu phụ ném roi, nổi giận đùng đùng chạy ra ngoài.
Nam hài quỳ thẳng tắp, không nói được một lời, vết thương sau lưng giống như không có cảm giác.
Gia Cát Minh Nguyệt muốn tiến lên, nhưng không thể đi được.
“Diệu nhi…” Một nam tử thanh niên tuấn lãng vẻ mặt đau lòng đi đến, cầm trên tay là thước ăn và thuốc dán.
Diệu nhi? Gia Cát Minh Nguyệt chấn động, chẳng lẽ thật sự là?
“Phụ thân.” Nam hài đang quỳ chậm rãi quay đầu, Gia Cát Minh Nguyệt cả người cứng đờ. Dị đồng xinh đẹp, không phải Quân Khuynh Diệu là ai? Kia, vừa rồi nữ tử quất hắn là ai?
“Diệu nhi, không nên trách mẫu thân, mẫu thân chỉ là rất nóng vội. Nàng là công chúa Lâu Việt hoàng triều, là muốn…” Nam tử thanh niên nhẹ nhàng thở dài, mi gian lộ vẻ bất đắc dĩ.
“Ta biết, phụ thân.” Tiểu Quân Khuynh Diệu cũng không nói thêm gì, chỉ thản nhiên gật đầu.
Gia Cát Minh Nguyệt lại giống như bị điện giật. Mẫu thân? Mẫu thân! Nữ nhân không lưu tình chút nào hung hăng quất Quân Khuynh Diệu, cư nhiên là mẫu thân Quân Khuynh Diệu! Thiên hạ có mẫu thân nhẫn tâm như thế. Quân Khuynh Diệu lúc này mới mấy tuổi? Chẳng lẽ sẽ không sợ hắn còn nhỏ không chịu nổi sao?
“Trên lưng vết thương có đau hay không? Phụ thân cho ngươi bôi thuốc.” Nam tử thanh niên đau lòng hỏi.
“Không đau.” Quân Khuynh Diệu chậm rãi lắc đầu.
Nam tử thanh niên càng đau lòng, hắn để cho Quân Khuynh Diệu xoay qua, thật cẩn thận bôi thuốc.
Quân Khuynh Diệu đưa lưng về phía phụ thân, không cho phụ thân nhìn thấy vẻ mặt ẩn nhẫn. Sau lưng sớm đã da tróc thịt bong, không đau, là nói dối. Nhưng hắn không muốn phụ thân lại khổ sở.
Rốt cục bôi thuốc xong, nam tử thanh niên cho Quân Khuynh Diệu ăn cơm trước.
Quân Khuynh Diệu trầm mặc ăn cơm, nam tử thanh niên ở một bên phát ra tiếng thở dài không thể nghe thấy. Hắn phức tạp nhìn đứa con, trong mắt phức tạp, có đau lòng, có bất đắc dĩ, có cáu giận… Cáu giận chính mình vô năng cùng yếu đuối. Con còn nhỏ nhưng cho hắn lưng đeo trách nhiệm. Mỗi khi cùng thê tử kháng nghị, thê tử luôn châm chọc khiêu khích: đi, không cho con đi phục quốc, vậy ngươi đến. Phía sau, hắn liền trầm mặc, hắn biết, chính mình không có năng lực. Nhìn hắn trầm mặc, thê tử liền châm chọc thêm, cuối cùng mắng to một câu đồ vô dụng, sau đó rời đi, lại đi tra tấn con.
Gia Cát Minh Nguyệt tựa như bị định thân, liền đứng cách đó không xa, bình tĩnh nhìn hai phụ tử. Nàng không thể nói chuyện, không thể động, chỉ có thể trầm mặc nhìn Quân Khuynh Diệu mỗi ngày bị mẫu thân quất, mắng chửi, vết thương trên lưng còn không kết vảy lại bị đánh. Nữ nhân kia sắc mặt càng dữ tợn vặn vẹo, xuống tay càng ngày càng nặng. Nàng biểu đạt cũng càng ngày càng vội vàng. Mỗi khi nam tử thanh niên đến ngăn cản, nàng ngay cả hắn cũng đánh. Gia Cát Minh Nguyệt nhìn tiểu Quân Khuynh Diệu cắn răng không nói được một lời, trong lòng đau đến nỗi không thể hô hấp. Nguyên lai, hắn khi còn bé là như vậy. Ban đêm, tiểu Quân Khuynh Diệu ghé vào trên giường, vẻ mặt suy sút, không nói được một lời, mi gian là nồng đậm đau thương. Nàng nhận thức Quân Khuynh Diệu, bá đạo, cường đại, ôn nhu, lại chưa bao giờ gặp qua ẩn nhẫn, yếu ớt. Phục quốc, nữ nhân kia là công chúa Lâu Việt hoàng triều, cho nên liều mạng muốn phục quốc, nhưng quốc gia cổ đã yên lặng ba ngàn năm, muốn quật khởi, nói dễ hơn làm? Cho nên đem cảm xúc đều phát tiết đến trên người Quân Khuynh Diệu. Nàng đã sa vào ma chướng.
Nữ nhân xuống tay càng ngày càng nặng, thẳng đến một ngày đem Quân Khuynh Diệu đánh chết ngất, nam tử thanh niên rốt cục nhẫn nại không nổi.
Hắn ra tay đem nữ tử đánh choáng váng, nhìn Quân Khuynh Diệu bên cạnh trọng thương, trong mắt hắn toát ra đau lòng cùng không tha. Hắn lại vì Quân Khuynh Diệu bôi thuốc, nhẹ nhàng ôm hắn, sau đó đưa hắn đặt thật cẩn thận ở mặt đất bên ngoài từ đường, cuối cùng ôm nữ tử rời đi.
Gia Cát Minh Nguyệt nhìn rõ, trong mắt nam tử đã không có một tia sinh khí. Hắn muốn chết!
Nam tử ôm thê tử tiến vào từ đường, đánh nghiêng ánh nến, châm từ đường. Hỏa diễm càng ngày càng liệt, cắn nuốt hết thảy. Nam tử ngồi dưới đất, đem nữ nhân buông ra, làm cho nữ nhân gối đầu lên đầu gối hắn, trên mặt lại dần dần lộ ra ý cười, ý cười giải thoát. Rất nhanh nữ nhân bị cảm giác cực nóng tỉnh. Nhìn một màn trước mắt, đầu tiên là kinh hoảng, cuối cùng tỉnh táo lại, tay ôm chặt trượng phu.
“Cách, chỉ có ngươi vẫn bồi bên ta, ta biến thành dạng gì, ngươi cũng cùng ta.” Thanh âm của nữ nhân mang theo vui vẻ, “Về sau, cũng tiếp tục cùng ta, được chứ?”
“Ta sẽ cùng ngươi, vĩnh viễn.” Nam tử trên mặt hiện lên nụ cười ôn nhu, ôm chặt nữ nhân.
Phía sau, bên ngoài từ đường Quân Khuynh Diệu tỉnh lại, vừa tỉnh liền nhìn thấy phụ mẫu ở bên trong hỏa diễm. Hắn ngây người một lát, định tiến vào bên trong.
“Không cần đi!” Gia Cát Minh Nguyệt kinh hoảng kêu lên, mới phát hiện chính mình giờ phút này có thể nói nói, cũng có thể động. Nàng vọt tới trước mặt Quân Khuynh Diệu, ngăn cản hắn.
“Buông!” Quân Khuynh Diệu lúc này cũng đã có thực lực không tầm thường, nhưng không phải đối thủ của Gia Cát Minh Nguyệt.
Gia Cát Minh Nguyệt ôm cổ Quân Khuynh Diệu, thanh âm cơ hồ chỉ dùng để rống: “Này đối với mẫu thân ngươi mà nói không phải giải thoát. Phụ thân ngươi là vì ngươi, mới lựa chọn như vậy. Ngươi không cần cô phụ tâm ý của phụ thân ngươi, ngươi phải sống sót, sống thêm phần của phụ thân ngươi!”
Quân Khuynh Diệu chậm rãi đình chỉ giãy dụa, yên lặng nhìn bị đại hỏa hừng hực cắn nuốt từ đường. Ánh lửa bắn lén ở của hắn trên mặt, một cảm giác di động.
Quân Khuynh Diệu không động, cũng không nói, chỉ bình tĩnh đứng ở nơi đó, mở mắt nhìn tình cảnh trước mắt. Gia Cát Minh Nguyệt lại nhìn đến, mi gian của hắn đau đớn cùng tay run rẩy.
Từ đường dần dần hóa thành tro tàn, hai người cũng chung quy hôi phi yên diệt.
Quân Khuynh Diệu đứng ở trước từ đường bao lâu, Gia Cát Minh Nguyệt liền cùng như vậy.
Thời gian đáng kể giống như qua ngàn sơn qua vạn thủy…
Quân Khuynh Diệu rốt cục chậm rãi quay đầu, cặp dị đồng nhiếp lòng người lóe ra quang mang khác thường, cúi đầu gằn từng chữ một: “Ngươi là ai?”
“Ta là Gia Cát Minh Nguyệt…” Gia Cát Minh Nguyệt vừa trả lời xong, liền nhìn thấy thân thể mình chậm rãi trở nên trong suốt, sau đó biến mất. Cuối cùng chiếu vào mắt là ánh mắt kinh ngạc của Quân Khuynh Diệu, đáy mắt tựa hồ còn có một tia lo lắng.
Trước mắt trở nên tối đen, nhưng rất nhanh lại sáng lên. Nàng lấy lại tinh thần, liền phát hiện mình đứng ở trong một mảnh hỗn độn, mà bên cạnh là Quân Khuynh Diệu vẻ mặt phức tạp. Đáy mắt hắn, có may mắn, có giật mình, còn có đau.
“Nguyên lai, là ngươi sao?” Gia Cát Minh Nguyệt nhẹ nhàng kêu, “Quân Khuynh Diệu, người trước đây cứu ta lai là ngươi sao? Nhưng… rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?” Quân Khuynh Diệu vì sao sẽ xuất hiện lúc đó? Gia Cát Minh Nguyệt ẩn ẩn cảm thấy, điều đó có liên quan đến màu đỏ xung quanh trăng rằm.
Nguyên lai, đã sớm quen biết?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.