Trêu Chọc Trái Tim Em

Chương 2:




Trong một khoảnh khắc, Dương Thư dường như quên mất mình đang ở đâu.
Cô đặt loại phòng này hồi nào?
“Ban đầu lúc tôi xem rõ ràng không phải là mấy tấm ảnh này!”
Thật may là sau khi cô đặt phòng xong vì để xác nhận địa chỉ mà đã chụp màn hình gửi cho Khương Ngâm.
Dương Thư mở lịch sử trò chuyện WeChat với Khương Ngâm, ấn vào tấm ảnh kia.
Ảnh căn phòng lúc cô đặt là một căn phòng hiện đại, tường sơn xanh lam, vật dụng thiết kế bên trong có màu trắng kem, sáng sủa sạch sẽ.
Nhưng tên của căn phòng lại đúng là 203, chủ đề lãng mạn dành cho tình nhân.
Cô lúc đó chỉ nhìn ảnh chứ không để ý mô tả. Nhưng dù sao ảnh cũng có thể làm minh chứng, Dương Thư dần tự tin hơn.
Cô mở ảnh chụp màn hình cho người kia xem: “Bức ảnh lúc tôi đặt phòng trông như thế này. Bây giờ hiện trường thực tế và bức ảnh lại khác xa nhau. Các anh đây là không phải đang lừa gạt khách hàng à?”
Khương Bái còn chưa lên tiếng, ông chủ chính thức của nơi này lại trùng hợp bước vào.
Sau khi tìm hiểu sự việc, ông chủ giải thích rằng mùa du lịch gần đây thành cổ Hạc Cầu rất đông khách đặt phòng, hệ thống đặt phòng online không ổn định, lên hình dễ bị lỗi.
Tuy nhiên, ở phần mô tả lại có dòng chú thích nhắc nhở: bố trí bên trong căn phòng sẽ dựa trên tình hình thực tế của khách sạn.
Ông chủ giải thích xong liền trấn an cô: “Trang web lỗi là vấn đề của chúng tôi. Cô cảm thấy bị lừa gạt, tâm trạng không tốt tôi cũng hiểu được. Không thì để tôi giảm giá và trả lại một phần tiền xem như bồi thường cho cô có được không?
Thấy thái độ cười nói hòa hoãn của ông chủ, tâm trạng Dương Thư cũng dịu lại.
Nhưng căn phòng kia vẫn còn mấy thứ đồ dành cho tình nhân, cô cảm thấy bản thân không có cách nào ở được.
“Ông chủ à, đây không phải là vấn đề tiền bạc. Anh xem, tôi là một cô gái, ở căn phòng kia chẳng phải không thích hợp sao?” Ngừng một chút, cô đề nghị: “Trả tiền lại cũng được, nhưng tôi có thể đổi phòng khác không?”
“Cái này… e là không được.” Ông chủ vẻ mặt đau khổ nói. “Chỗ chúng tôi hôm nay khách đến rất đông, tất cả phòng đều đã được đặt trước rồi, không còn phòng trống.”
… Không phải xui xẻo như vậy chứ?!
Bây giờ mà ra ngoài thuê chỗ khác, có lẽ cũng rất khó kiếm được phòng. Nhưng Dương Thư lại không muốn sống trong căn phòng dành cho cặp đôi kia. Cô không quen thuộc chỗ này, ông chủ so với cô khẳng định hiểu biết hơn nhiều.
Dương Thư nhớ đến Khương Ngâm nói ông chủ là bạn của anh trai cô ấy, ánh mắt khẽ động, định thử tìm cách lôi kéo: “Ông chủ, anh có biết luật sư Khương, Khương Bái không?”
“Luật sư Khương?” Ông chủ dừng một chút, không khỏi nhìn về phía Khương Bái vẫn đang ngồi ở quầy. “Có, tôi có biết, chẳng qua là cô cùng cậu ấy có quan hệ gì?
Khương Bái cầm cuốn sách luật trong tay, mí mắt nâng lên.
Ban đầu Dương Thư muốn nói rằng cô và Khương Bái không quen biết nhau, nhưng cô là bạn cùng lớp đại học với em gái của Khương Bái, lại còn là bạn thân nhất.
Nhưng lời nói đã đến nửa miệng vẫn bị nuốt ngược trở về.
Cái quan hệ này có vẻ không thân quen lắm, lỡ ông chủ không chịu giúp thì sao?
Hay là cô giả làm Khương Ngâm, nhận mình là em gái của Khương Bái?
Nhưng cô đã đăng ký phòng bằng tên của mình, ông chủ chắc chắn biết cô không phải họ Khương.
“Thực ra tôi và luật sư Khương… ” Dương Thư suy nghĩ một lúc, không biết phải trả lời thế nào mới tốt, cuối cùng đáp. “Là bạn ạ.”
Cảm thấy vẫn chưa ổn lắm, sau đó cô liền bổ sung thêm. “Không phải là bạn bè bình thường, chúng tôi rất thân.”
Rất thân?
Lại còn không phải là bạn bè bình thường?
Ông chủ chưa từng nghe nói Khương Bái thân với bất kì cô gái nào, vui vẻ hỏi ngược lại: “Bạn gái hả?”
“A…?”
Dương Thư bất ngờ, khóe môi giật giật mấy cái.
Cô chỉ muốn giả vờ thân với Khương Bái mà thôi, chứ không định giả làm bạn gái của anh ta.
Nhưng nếu là bạn gái thì chắc là ông chủ sẽ giúp nhỉ?
Dương Thư ngại ngùng rũ mắt, gật đầu một cái: “Bọn tôi… vừa quen nhau.”
Khương Bái đang vuốt ve chữ ký ở trên cây bút, đầu ngón tay khẽ động một cái, bút lập tức lăn xuống đất.
Anh trai của Khương Ngâm hiện tại vẫn chưa có người yêu, cô đóng giả chắc… không sao đâu nhỉ? Cùng lắm thì khi về thẳng thắn xin lỗi anh ta là được rồi.
Hiện tại vẫn nên tranh thủ thời gian để đổi phòng rồi nghỉ ngơi thật tốt.
Dương Thư tự trấn an bản thân xong thì quay sang nói với ông chủ: “Tôi thường nghe anh ấy nhắc đến anh, còn có vụ án đầu tiên anh ấy nhận sau khi tốt nghiệp là của anh. Hai người đã là bằng hữu được mấy năm đúng chứ?”
“Cô còn biết cả mấy cái này à?”
Ông chủ càng lúc càng hào hứng, cánh tay khoác lên bả vai Khương Bái, giọng nói ẩn ý, “Xem ra quan hệ hai người thật sự không bình thường. Rất giống bạn gái của cậu ta nha.”
Khương Bái vô cảm hất cánh tay hắn ra.
“Đương nhiên là thật, tôi lừa anh làm gì? Anh ấy bận rộn nên bảo tôi đến đây chơi vài hôm.”
Dương Thư cảm thấy may mắn khi Khương Ngâm giới thiệu chỗ này cho cô, còn đề cập đến mối quan hệ giữa anh trai cô ấy và ông chủ nơi này.
Cô tiếp tục mỉm cười, âm thanh ngọt ngào mềm mại hơn: “Một mình tôi ở căn phòng tình nhân kia thật sự không thích hợp. Ông chủ, hay là nể mặt Khương Bái, anh sắp xếp cho tôi một phòng khác đi? Dù sao thì ban đầu là do hình ảnh của các anh bị sai trước, anh cũng phải chịu trách nhiệm chứ?”
“Muốn đổi phòng, thật ra cũng đơn giản thôi.” Ông chủ nở một nụ cười chọc ghẹo chỉ vào Khương Bái. “Hay là hai người đổi phòng với nhau đi, cậu ấy ở phòng 401, là phòng bình thường có giường lớn.”
Dương Thư ngạc nhiên.
Giả vờ có quan hệ với Khương Bái thật sự làm nên chuyện?
Trong lúc cô vẫn đang còn hưng phấn thì người đàn ông ngồi gần đó liền phản bác: “Mắc gì lại bắt tôi đổi?”
“Con gái người ta đã nói như vậy rồi, cậu không đổi mà được à? Quyết định vậy đi.” Ông chủ dứt khoát chặt đứt thắc mặc của anh, lại nghĩ nghĩ gì đó rồi hỏi Dương Thư: “Cô còn chưa ăn tối đúng không?”
Dương Thư lắc đầu.
Ông chủ chỉ tay ra ngoài, nhiệt tình giới thiệu: “Nhà hàng ở bên kia đường là của tôi, đều là đặc sản địa phương, đã đến đây thì nhất định phải thử qua. Hay là cô qua đó ăn tối trước, sau đó hẵng đổi phòng?”
Dương Thư liên tục nói cảm ơn, trước khi đi còn do dự bổ sung thêm một câu, vẻ mặt ngại ngùng: “Nhân tiện thì… tôi và Khương Bái vẫn chưa chính thức công khai. Hi vọng anh giữ bí mật giúp. Bằng không tôi sẽ rất ngại.”
Ông chủ cười cười: “Yên tâm, tôi sẽ không nói ai đâu”
Chờ cho Dương Thư vui vẻ rời đi, Khương Bái liền quay sang nói với người kia: “Sao cậu không hỏi ý tôi mà đã đổi phòng tôi cho cô ấy?”
Ông chủ đi tới quầy lấy hai cốc nước, cầm lên uống một hớp, còn lại một cốc đưa cho Khương Bái.
Thấy Khương Bái không nhận, anh ta chỉ có thể đặt lên bàn: “Ảnh trên web bị sai là lỗi của chúng ta. Cậu thân là một trong những người góp vốn, đổi phòng với khách hàng không phải là chuyện đương nhiên à?”
“Cậu là ông chủ, sao không lấy phòng cậu mà đổi cho cô ấy?”
Ông chủ phất phất tay.: “Người ta nói là bạn gái của cậu, đâu phải bạn gái của tôi. Dĩ nhiên cậu phải chiếu cố cho cô ấy rồi!”
Khương Bái: “……”
“Cô gái này rốt cuộc là ai vậy? Lại còn tự nhận là bạn gái cậu, bảo là biết rõ quan hệ của chúng ta. Thế mà người thật ở ngay đây cũng không nhận ra?” 
Khương Bái cúi người nhặt cây bút vừa rơi trên mặt đất lên: “Bạn đại học của em gái tôi.”
Ông chủ xem xét tình huống vừa rồi, sau đó phân tích: “Cậu từng gặp cô ấy, còn cô ấy chưa từng gặp cậu sao?”
“Chỉ có thể nói là…” Khương Bái nhấp một ngụm nước. “Trí nhớ của tôi tốt hơn cô ấy.”
Nói cách khác, cả hai đã từng gặp nhau rồi.
Ông chủ gật gật đầu: “Vậy thì cậu đổi phòng với cô ấy là chính xác rồi.”
Khương Bái: “……”
——
Dương Thư tình cờ gặp lại Miên Miên và bạn trai của cô ấy bên trong nhà hàng. Miên Miên rất nhiệt tình mời cô ngồi chung, nhưng Dương Thư cảm thấy không nên quấy rầy thế giới của cặp tình nhân nên uyển chuyển từ chối.
Cô tìm một chỗ không có người ngồi, trực tiếp quét mã QR trên bàn để gọi món.
Người phục vụ nhanh chóng đem thức ăn lên, đây là lần đầu tiên Dương Thư được nếm thử món cá vược Hạc Cầu.
Quả nhiên là giống như những gì Khương Ngâm giới thiệu cho cô, mùi vị rất ngon.
Tầm mắt cô bỗng nhìn thấy một người đàn ông đẹp trai cao lớn bước vào.
Là người ở phòng 401, tối nay sẽ đổi phòng cho cô.
Nghĩ đến việc mình vẫn còn chưa cảm ơn người kia, cô liền vẫy tay với anh.
Khương Bái chuyển tầm mắt, do dự một lúc nhưng vẫn sải bước tiến lại gần.
Dương Thư gọi rất nhiều món ăn, ân cần nói: “Cảm ơn anh đã đổi phòng với tôi. Dù sao thì nhiều món thế này mình tôi ăn cũng không hết, hay là anh ăn chung với tôi đi?”
Khương Bái không từ chối, tự giác ngồi xuống.
Dương Thư hỏi xin người phục vụ thêm bát đũa, nhìn bộ dáng đẹp mắt của anh, trong đầu lại nảy lên ý nghĩ muốn mời anh làm người mẫu nam.
Người này có gu ăn mặc rất tốt, quần áo trên người cũng không hề rẻ, hẳn là người có tiền.
Nhất thời cô không biết nên làm thế nào mới ổn.
“Tôi là Dương Thư, là một nhiếp ảnh gia.” Cô chủ động giới thiệu bản thân trước.
Khương Bái vẫn chưa động đũa, uống trà trong cốc: “Tôi biết.”
Dương Thư hơi sững sờ. Chợt nhớ đến lúc nhận phòng anh đã nhìn thấy căn cước của cô.
“À.” Dương Thư hỏi ngược lại anh. “Còn tên anh là gì? Nghề nghiệp thế nào?”
Khương Bái đang nghịch cốc nước, nhìn thấy ánh mắt hỏi thăm rất chân thành của cô. Trong chốc lát, anh đột nhiên có chút tò mò. Nếu lúc này anh nói với cô ấy mình là Khương Bái, biểu cảm của cô sẽ đặc sắc đến mức nào?
Khương Bái đặt cốc nước trong tay xuống, khóe môi khẽ cong lên: “Tôi là…”
Anh vừa cất lời, chưa kịp nói hết thì bả vai bất ngờ bị vỗ một cái. “Ra là cậu ở đây à? Tài liệu của cậu này.”
Người tới là Tiền Nhất Minh.
Anh ta đưa văn kiện trên tay cho Khương Bái, mắt thấy Dương Thư ngồi đối diện, liền mừng rỡ nói: “Hóa ra cô cũng ở chỗ này à? Sớm biết thì lúc đó đi chung với chúng tôi có phải tiện hơn không.”
Dương Thư lễ phép cười: “Lúc đó tôi không muốn gây phiền phức cho hai người.”
Chuyện đã qua nên Tiền Nhất Minh cũng không đề cập nữa: “Quên mất, xin tự giới thiệu. Tôi là Tiền Nhất Minh.”
Dương Thư khẽ gật đầu, sau đó nhìn về phía Khương Bái: “Anh vừa rồi nói tên anh là gì?”
Khương Bái bắt chéo chân, mười ngón tay đan xen đặt trên đầu gối, dáng vẻ lười biếng. Trầm mặc hai giây sau, anh chậm rãi thốt ra vài từ: “Tên tôi là Tiền Nhị Minh.”
Tiền Nhất Minh: “?”
Dương Thư nhìn Tiền Nhất Minh, sau đó nhìn ngược lại anh anh: “Hai người là anh em sao?”
Khương Bái: “Đúng.”
Tiền Nhất Minh: “??”
Dương Thư vẻ mặt thể tin được.
Chênh lệch ngoại hình của hai người bọn họ cũng lớn quá đó?
Điện thoại di động của Tiền Nhất Minh vang lên, nhìn thấy tin nhắn, anh còn không kịp hỏi chuyện gì đang xảy ra, liền nói với Khương Bái: “Tối nhớ đọc văn kiện đấy, nhà tôi có chuyện đi trước đây.”
Còn lại hai người bọn họ, Dương Thư khó hiểu nhìn về phía ‘Tiền Nhị Minh’’: “Anh trai anh về rồi, sao anh không cùng về?”
“Tôi không thích ở nhà nghe mẹ lải nhải cả ngày, đến đây thanh tịnh vài hôm.” Khương Bái uống một hơi cạn ly nước, để cái cốc xuống, nhướng mi, “Khương Bái là bạn trai của cô sao?”
Dương Thư đang ăn, bỗng chốc bị hỏi liền chột dạ, suýt thì nghẹn.
Cô bình tĩnh rút khăn lau miệng: “Đúng vậy, anh cũng biết anh ấy à?”
Khương Bái tựa hồ như đang cười “Rất quen.”
Nhìn thấy vừa rồi Dương Thư chỉ chăm chú ăn cá vược, anh cũng dùng đũa gắp một miếng: “Hai người yêu nhau từ khi nào vậy? Chưa từng nghe cậu ta kể”
“Là… vài ngày trước.” Dương Thư cầm nước trái cây, ngón tay vô thức siết chặt, tận lực giữ bình tĩnh đáp. “Anh ấy lúc nói chuyện yêu đương da mặt rất mỏng, chắc là ngại nói với các anh.”
“Vậy à?” Khương Bái cầm lấy thìa múc một bát canh, “Hai người, là ai theo đuổi trước vậy?”
Dương Thư nuốt nước bọt, đè nén sự căng thẳng trong lòng: “Đương nhiên là anh ấy đuổi theo tôi trước.”
“Theo đuổi thế nào vậy?” Khương Bái bóp thìa, chậm rãi uống canh.
“Cũng không có gì, ngày thường thì đưa đón tôi đi làm. Buổi tối còn hay tặng hoa chúc ngủ ngon.”
“Hoa gì?”
“Một bó hoa hồng.”
Cả người Dương Thư căng như dây đàn, anh hỏi gì thì cô đáp nấy, trong lòng sợ bị bại lộ chuyện nói dối.
Cô bất chợt phản ứng kịp, ngước mắt lên: “Đây là chuyện riêng tư của tôi. Anh hỏi nhiều như vậy có lẽ không thích hợp cho lắm?”
Khương Bái cười như không cười, đáp: “Tôi cũng không có ép buộc cô, là cô tự nguyện trả lời.”
Dương Thư: “……”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.