Trêu Chọc Trái Tim Em

Chương 12:




Dương Thư không hiểu vì sao bản thân lại không phản kháng. 
Bờ môi nóng bỏng của người đàn ông dán chặt trên môi khiến lông mi cô khẽ run rẩy, cảm giác mơ hồ như rơi vào một vòng xoáy.
Anh càng hôn càng mất khống chế, giống như muốn đem cơ thể nhu thuận của cô từng chút từng chút nuốt chửng vào bụng.
Rõ ràng là đang ở ngoài trời nhưng Dương Thư lại cảm thấy thiếu dưỡng khí.
Lồng ngực cô phập phồng, gò má không nhịn được mà đỏ ừng. Cô dựa theo bản năng mà bấu chặt cánh tay của anh.
Áo sơ mi phẳng phiu bị bàn tay trắng nõn của cô làm cho xuất hiện vài nếp nhăn.
Nụ hôn vẫn tiếp tục kéo dài, dường như ngày càng mãnh liệt.
Một cơn sóng lớn từ xa ập đến làm cho thuyền thám hiểm lắc lư mạnh. Bọt nước lành lạnh xung quanh hắt lên mặt lập tức khiến cho hai người tỉnh táo lại.
Dương Thư vội vàng đẩy anh ra rồi giữ chặt hông thuyền.
Thuyền băng qua vài con dốc, mạnh mẽ lao thẳng xuống dưới, cuối cùng họ cũng quay về con sông ban đầu và hợp lại với những con thuyền trước đó đã bị tách ra.
Một vài du khách chào hỏi hai người, bọn họ còn tưởng rằng hai người đã bị lạc, sau đó lại hỏi dòng nước ở bên hướng của họ có gì đặc biệt không.
Khương Bái trò chuyện với họ vài câu.
Dương Thư vẫn còn đang cúi đầu ngồi trên thuyền thám hiểm. Cánh môi vẫn còn tê dại, thậm chí còn cảm thấy hơi đau.
Vừa rồi nước bỗng chảy siết bất ngờ, cả hai người đều không phòng bị trước. Môi của cô bị anh răng va phải, đầu lưỡi lưu lại một hương vị mằn mặn.
Khương Bái thấy cô có vẻ kỳ lạ nên quay người qua nhìn.
Bị anh chằm chằm một lúc lâu khiến Dương Thư vô thức muốn quay đầu đi chỗ khác. Không nghĩ tới anh lại đưa tay chạm vào cằm cô nâng lên: “Đừng nhúc nhích.”
Thấy vết máu nhạt vương trên cánh môi cô, lông mày Khương Bái cau lại. Anh vội vàng lấy khăn ướt ra giúp cô lau đi: “Xin lỗi, lần sau tôi sẽ nhẹ nhàng hơn.”
“?”
Còn có lần sau???
“Còn đau không?” Anh lại hỏi.
Dương Thư không đáp lại.
Cô còn đang mải đắm chìm trong những suy nghĩ mông lung của bản thân.
Vậy mà lại cùng một người đàn ông không quen không biết hôn nhau mãnh liệt, trong lòng còn rung động kịch liệt.
Cảm giác kích thích này vượt xa cú xóc nảy trên thuyền vừa rồi.
Cô sống quy củ hơn hai mươi năm, đây lần đầu tiên làm loại chuyện vượt quá giới hạn như vậy.
“Tiền Nhị Minh, anh từng hẹn hò bao giờ chưa?”
Động tác giúp cô lau khóe môi Khương Bái chợt dừng lại, ánh mắt anh lóe một tia kinh ngạc rồi nhanh chóng biến mất. Anh cười: “Nhanh vậy đã muốn tìm hiểu đời tư của tôi rồi sao?”
Dương Thư khinh thường lườm anh.
Lúc hôn cô anh hoàn toàn không thể hiện kỹ thuật gì, thậm chí còn hơi vụng về.
Chắn chắn trước đây chưa từng hôn bao giờ!
Đây đều là nụ hôn đầu của hai người, Dương Thư cảm thấy như vậy rất công bằng.
Dòng nước bên dưới bắt đầu chậm dần lại, Khương Bái cầm lấy mái chèo tự mình chèo lên trước. Dương Thư yên lặng ngồi ở một bên thuyền. Cả hai người không nói chuyện với nhau một lúc lâu.
Kể từ sau nụ hôn bất ngờ, bầu không khí trở nên hơi xấu hổ. Dương Thư khẽ liếm môi, nhất định son môi của cô đã bị Khương Bái chùi sạch rồi!
Cô định tô lại son nhưng không hiểu sao lại thấy hơi ngượng ngùng…
Cô hơi nghiêng đầu, trộm nhìn người đàn ông bên cạnh.
Dòng nước chảy quá nhẹ nhàng, thuyền muốn tiến lên trước phải tự chèo mới đi được.
Ở phía trước có vài người không biết chèo thuyền đang được nhân viên công tác hỗ trợ kéo đi. Còn “Tiền Nhị Minh” lại quen thuộc cầm mái chèo nhịp nhàng điều khiển hướng đi của thuyền.
“Không ngờ anh còn biết cái này.”
Khương Bái tươi cười trả lời: “Tôi có gì mà không biết đâu?”
Ánh nắng trên đỉnh đầu khẽ hắt lên gương mặt anh tuấn, trắng trẻo của anh, một vài sợi tóc bị ướt rũ xuống lông mày. Cả người anh trông vừa sáng sủa vừa ôn hòa, hiếm khi che đậy được dáng vẻ lưu manh ngày thường.
Cô không thể không thừa nhận, “Tiền Nhị Minh” này mặc dù rất ngạo mạn và tự luyến, nhưng cả người anh lại toát ra một mị lực khó diễn tả.
Anh là kiểu người phóng khoáng, rực rỡ như mặt trời, nhưng thỉnh thoảng lại rất biết quan tâm người khác. Khiến cho các cô gái dễ sa vào lưới tình.
Chỉ một ngày ngắn ngủi ở chung với anh đã khiến Dương Thư nhìn anh bằng một con mắt khác.
Hiển nhiên anh cũng thích vui chơi, sẽ tham gia hết tất cả các trò. Thật thích hợp để là bạn đi chơi chung.
Nếu kết hôn với anh, cuộc sống hẳn là thú vị hơn nhiều.
Ý nghĩ này vừa xuất hiện lập tức bị Dương Thư quăng ra khỏi đầu, xóa sổ ý nghĩ vớ vẩn này đi.
Hôm nay hai người bọn họ chỉ là chơi với nhau hợp cạ mà thôi, tính đến chuyện kết hôn là quá xa vời.
“Sao lại ngẩn ra rồi? Thuyền sắp xuống dốc, giữ chặt vào.” Người đàn ông vừa dứt lời thuyền liền lao thẳng xuống dưới. Dương Thư không kịp đề phòng bị nước bắn tung tóe khắp mặt.
May là sáng nay cô dùng đồ trang điểm chống nước, nếu không thì công sức cả buổi sáng thành công cốc rồi.
Sau khi lao xuống liên tục mấy con dốc, thuyền thám hiểm cuối cùng cũng đi đến điểm cuối.
Mặc dù Dương Thư đã mặc áo phao cản nước mà mũ phòng hộ, nhưng lúc từ trên thuyền bước xuống cả người cô vẫn bị ướt rất nhiều chỗ, nhất là quần áo cũng bị dính nước.
Áo sơ mi voan đơn giản của cô hơi dính nước, phần vải giống như có thể lờ mờ nhìn xuyên qua được, áo ngực màu trắng bên trong thoắt ẩn thoắt hiện.
Dương Thư ảo não, nếu biết chơi trò này sẽ bị ướt như vậy thì cô đáng lẽ nên đem thêm vài bộ đồ phòng hờ.
Cô vô thức đưa hai tay ôm trước ngực, bất mãn người đàn ông bên cạnh lên án: “Sao anh không nhắc tôi sớm một tí.”
Nếu ban nãy cô tránh đi kịp thì cũng không ướt đẫm như vậy.
Làn da trắng trẻo của cô phiếm hồng, lúc nói chuyện không hiểu sao lại cảm giác hơi dờn dỗi. Rõ ràng là cô đang phàn nàn với anh nhưng trông lại giống đang làm nũng hơn. 
Khương Bái chăm chú nhìn cô một lát rồi tiến về một hướng nào đó.
Dương Thư khẽ ngẩng đầu lên thì nhìn thấy anh đanh nói gì đó với nhân viên công tác.
Nhân viên dẫn anh đến một căn phòng, sau đó cầm một xấp khăn tắm và khăn rửa mặt mới tinh đem ra.
Anh sau khi quay lại chưa kịp để Dương Thư lên tiếng đã cầm khăn lắm bao bọc cả người cô lại, che đi chiếc áo sơ mi voan xuyên thấu.
Sau đó anh cầm khăn mặt cẩn thận giúp cô lau tóc.
Dương Thư trước giờ chưa từng được ai săn sóc như vậy, cô hơi bất ngờ, cảm thấy không được tự nhiên cho lắm. Cô đưa tay muốn cầm lấy khăn mặt tự lau tóc cho mình.
Nhưng Khương Bái rất nhanh tránh tay cô: “Cô đừng lộn xộn, khăn tắm trên người mà rơi ra là tôi mặc kệ đấy.”
Bị anh nhắc nhở, Dương Thư mới cầm khăn tắm quấn lại thật kỹ, rồi bất động đứng yên ở đó.
Động tác của anh rất cẩn thận, giống như sợ làm đau tóc cô.
Mái tóc dài rối tung bị anh cầm trong tay khiến da đầu Dương Thư hơi ngứa ngáy. Trong lòng cô có giảm giác đang có thứ gì đó không ngừng cào xé.
Một cặp tình nhân vừa đi ngang qua họ, Dương Thư nghe được cô gái đang chê trách bạn trai: “Anh xem, bạn trai của người ta chu đáo như vậy. Còn anh thấy em bị ướt thì lại cười vào mặt em!”
Dương Thư đang muốn giải tỏa bầu không khí tĩnh lặng này, cô nghe thấy thế thì thuận miệng nói: “Vừa rồi cô gái kia khen ai chu đáo đó.”
Khương Bái thả khăn mặt rơi trên đầu cô, anh hơi cúi người, cười như có như không: “Vậy cô cũng khen tôi mấy câu đi?”
Anh áp sát quá gần, hô hấp của Dương Thư dần trở nên trì trệ.
Khóe môi cô giật giật, chưa kịp trả lời anh thì lại thấy bàn tay anh đặt lên môi mình mân mê. “Son môi bị tôi hôn mất sạch rồi, em muôn tô lại không?”
Dương Thư: “…”
Cô có cảm giác tên đàn ông chó này đang cố tình nhắc lại chuyện hồi nãy.
Giống như sợ cô không nhớ rõ!
Cô trừng mắt nhìn qua, người đàn ông cười cười đứng thẳng dậy, cầm khăn mặt vừa rồi lau tóc cho cô bỏ vào túi xách trong tay.
Dương Thư nhìn chằm chằm động tác của anh. Cái này không phải là mượn của nhân viên công tác sao? Sao lại cất vào túi?
Khương Bái nhướng mày: “Nhìn cái gì mà nhìn? Tôi dùng tiền mua đó.”
“… À.”
Khương Bái đi lại tủ giữ đồ để lấy máy ảnh. Dương Thu nhân cơ hội này nhanh nhẹn lấy gương mini và son môi ra chỉnh trang lại.
Khi Khương Bái quay trở lại đã thấy Dương Thư đã lẳng lặng đứng đó, bờ môi của cô đỏ mọng căng tràn rực rỡ dưới ánh mặt trời.
Ánh mắt anh khẽ ngừng lại vài giây, nhớ đến khoảnh khắc ban nãy nhất thời xúc động hôn cô, yết hầu anh khẽ nhúc nhích.
Sau đó anh dời tầm mắt đi, bình tĩnh nói: “Chúng ta tìm chỗ nào đó nghỉ ngơi một lát, chờ quần áo của cô khô rồi hẵng đi chơi tiếp.”
Rồi anh vác túi xách của cô lên vai, xoay người đi trước.
Dương Thư bây giờ mới để ý thấy lưng anh cũng ướt một mảng lớn, đường cong cơ thể đẹp mắt hiện ra sau lớp áo.
Rõ ràng là đàn ông nhưng eo lại rất thon.
Cô cúi đầu khẽ mở khăn tắm đang quàng trên người ra, nhìn thoáng qua eo của mình. 
Thấy eo mình vẫn thon hơn eo người ta, ánh mắt Dương Thư hiện ra vẻ kiêu ngạo.
Cảm giác được người đàn ông đang quay đầu nhìn mình, cô vội đeo khăn tắm trùm lại, ngẩng đầu nhìn anh với ánh mắt khiêu khích.
Anh đứng yên nhìn cô, đôi mắt nheo lại: “Đi không nổi à, cần tôi cõng không?”
Dương Thư không nói gì, lặng lẽ đi theo anh.
Du khách xếp hàng chơi trò chơi ngày càng nhiều, ở ngã tư phía trước bọn họ bị một đám đông chặn lại.
Khương Bái lễ phép nói với một người họ: “Cho chúng tôi xin đi nhờ một chút.”
Rất nhanh đã có người nhích qua một bên, nhường cho anh một lối đi nhỏ.
Anh nhanh chóng cảm ơn người kia, sau đó nằm tay dắt cô đi xuyên qua bọn họ.
Bàn tay bỗng dưng bị anh nắm lấy khiễn Dương Thư khẽ ngây người. Cô còn chưa kịp phản ứng lại hai chân đã tự động bước theo anh.
Bàn tay của anh rất lớn, ngón tay vừa thon vừa dài. Cảm xúc ấp áp truyền đến giữa tay hai người khiến cô cảm thấy thấy rất vi diệu.
Dương Thư cố gắng gạt mấy suy nghĩ lung tung đó một bên, ánh mắt nhìn sang một chỗ khác.
Cổ tay anh đeo một chiếc đồng hồ Thụy Sỹ, nhìn vào là biết hàng xa xỉ có giá trị 6 chữ số. 
Dương Thư đã từng chụp quảng cáo cho thương hiệu này một lần.
Không thể không nói, gu thẩm mỹ của “Tiền Nhị Minh” cũng không tệ lắm.
Có điều một luật sư như anh sao lại giàu vậy nhỉ? Chắc chắn không phải là một luật sư bình thường.
Nếu như anh là một ‘luật sư vàng’ trong giới, vậy trên mạng chắc hẳn có rất nhiều thông tin về anh. Nói không chừng còn làm việc cho chính phủ thì sao?
Dương Thư cảm thấy hiếu kỳ liền mở điện thoại lên mạng gõ tìm kiếm ba chữ “Tiền Nhị Minh”. Nhưng cô còn chưa kịp bấm tìm kiếm thì người đàn ông đã quay đầu lại nhìn cô. 
“Lo nhìn đường đi, cứ mải mê làm cái gì vậy?”
Dương Thư chột dạ tắt điện thoại, hơi thở có hơi gấp gáp.
Cô tự nhiên tìm kiếm thông tin người ta làm gì?
Dù sao mấy ngày nữa cô cũng sẽ trở về Trường Hoàn, sau này cũng không gặp lại anh nữa.
Vẫn nên duy gì cảm giác thần bí với nhau thôi, không cần biết quá nhiều làm gì.
Dương Thư cất điện thoại vào túi không tìm nữa.
Hai người cuối cùng cũng chen ra được khỏi đám đông, tay cô vẫn đang bị anh nắm lấy.
Cô giương mắt nhìn người đàn ông bên cạnh, anh rất tự nhiên, không hề có cảm giác cái gì sai cả. 
Dương Thư thử thả tay xuống, nhưng vẫn không rút tay về.
Khương Bái quay đầu, dùng ánh mắt trong suốt khó hiểu nhìn cô: “Sao vậy?”
Dương Thư bị anh hỏi thì không biết phải trả lời thế nào.
Dù sao hai người cũng đang làm người yêu của nhau một ngày, hôn thì cũng đã hôn rồi, nước cũng uống chung một chai. Bây giờ bị anh nắm nay như vậy gì cũng không có gì quá đáng cho lắm.
Cô chỉ không nghĩ là “Tiền Nhị Minh” lại nhập tâm nhanh như vậy, lại còn càng ngày càng chủ động hơn.
Cô vờ như không có chuyện gì, lắc đầu đáp: “Không có gì đâu.”
“Vậy đi thôi.” Anh hất cằm về phía trước. “Chỗ bóng râm đằng kia có một cái ghế, chúng ta qua đó nghỉ một lát đã.”
Bước chân của anh rất dài, Dương Thư vốn là đi bộ nhưng lại biến thành chạy chậm để theo kịp tốc độ của anh.
Tầm mắt của Khương Bái sau khi nhìn thấy vậy thì lập tức đi chạm lại, bàn tay đang nắm tay cô gái nhỏ vô tình siết chặt hơn.
Nhan sắc của hai người đẹp đến chói mắt, khiến cho không ít người đi đường lẳng lặng liếc nhìn họ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.