Trên Dưới Sư Môn Đều Không Đúng

Chương 86: Đồng Tâm Khế




Bé con hoàn toàn không hay biết kế bên mình có một con ác giao đang nhìn mình chảy nước miếng, đứa bé ngây thơ nhếch miệng cười, phun bong bóng đầy mùi sữa thơm.
Chúc Vưu cầm lấy cánh tay nhỏ của bé, bàn tay be bé co lại thành một quả đấm nhỏ, nắm tay nhỏ vô cùng, há miệng một cái là có thể ngậm hết. Chúc Vưu lén lút liếc nhìn Bùi Vân Thư vẫn còn cứng đờ người, thấy y chưa lấy lại được tinh thần, bèn hé miệng, muốn nhét quả đấm nhỏ của bé con vào trong miệng.
“Chúc Vưu, ” Bùi Vân Thư cắn răng nghiến lợi nói, “Ngươi bỏ tay nó xuống cho ta.”
Sau khi dạy cho Chúc Vưu cái đạo lý “không thể ăn con nít” xong, tuy Chúc Vưu không còn cố nếm thử nắm tay của bé con xem có vị gì nữa, nhưng tầm mắt hắn vẫn không chịu dời ra khỏi đứa bé, trong mắt Bùi Vân Thư, cảm giác hắn đang rục rịch chộn rộn âm mưu gì đó.
Bùi Vân Thư ôn nhu cầm chén cháo đưa cho Hoa Nguyệt, sau đó lôi Chúc Vưu ra ngoài cửa, hung hăng dạy dỗ hắn một trận.
Chúc Vưu sau khi bị dạy dỗ xong chợt nhớ lại mình trong hình dạng đứa trẻ một tháng trước, hỏi: “Ta trông có ngon không?”
Thân hình bây giờ hắn cao to, khuôn mặt anh tuấn, ánh mắt thâm thúy, nguyên hình lại còn lớn như vậy, ai dám ăn hắn?
“Ngươi còn muốn người khác ăn ngươi à?” Bùi Vân Thư, “Hầm hay nướng?”
Chúc Vưu: “Ngươi muốn ăn ta sao?”
Bùi Vân Thư tức giận nói: “Ta không ăn thịt người, cũng không ăn yêu.”
Phu nhân tức giận rồi.
Chúc Vưu thầm nhớ lại phương pháp ứng đối trong thoại bản từng viết, lại nhớ lại lời đồn đại nghe được trên đường mấy ngày trước, nắm lấy tay Bùi Vân Thư, “Vân Thư, bờ tây có một ngọn núi nổi danh, trên núi có một cái cao đình, rất nổi tiếng.”
Dáng vẻ hắn có chút do dự, nhưng bàn tay nắm lấy tay Bùi Vân Thư tay lại vô cùng chặt, vô cùng kiên định, “Ta muốn đi với ngươi.”
Bùi Vân Thư giật giật tay, “Không đi.”
Chúc Vưu mím mím môi, nâng tay y lên để bên môi mình hôn hôn, nhìn y thật sâu, nói bằng giọng dính như hồ: “Phu nhân, phu quân, Vân Thư.”
Nét mặt Bùi Vân Thư bất biến, sắc mặt lại dần ửng lên một lớp màu đỏ mỏng, “Bây giờ trong nhà đột nhiên nhiều hơn thêm một đứa, mọi người ai cũng bận rộn cuống tay cuống chân, ta và ngươi đi rồi, họ không trở tay nổi.”
Chúc Vưu không chịu thỏa hiệp chút nào, cố chấp chờ y đồng ý.
Bùi Vân Thư hỏi: “Vì sao nhất định phải đi đến ngọn núi đó?”
Nghe y hỏi như thế, vành tai Chúc Vưu lại chợt đỏ bừng.
Bùi Vân Thư kinh ngạc nhìn hai tai hắn, lại nhìn gương mặt bình tĩnh không cảm xúc của hắn, rồi lại liếc nhìn vành tai hắn.
Chúc Vưu, cái con giao long không biết xấu hổ này, thế mà, thế mà thẹn thùng?
Là tại mắt y hỏng rồi hay là do hôm nay mặt trời mọc đằng tây sao?
Bùi Vân Thư dụi dụi mắt, chút đo đỏ trên tai Chúc Vưu đã lui. Y vẫn chăm chú nhìn chằm chằm vào tai hắn, nhìn gần nửa ngày, Chúc Vưu nghiêng đầu, toan tính che đi tai mình. Hắn càng như vậy, Bùi Vân Thư lại càng cảm thấy ngạc nhiên, y nghiêng người chạy tới trước mặt Chúc Vưu, nửa cúi người nhìn xem sắc mặt Chúc Vưu.
Không chỉ tai Chúc Vưu là đỏ, mà thậm chí trên mặt hắn cũng hơi ửng đỏ, ngập trong sắc “xuân”.
Bùi Vân Thư vừa không dám tin, lại vừa nổi lên ý muốn trêu đùa, y chớp mắt mấy cái với Chúc Vưu, “Chúc Vưu, ngươi đỏ mặt kìa.”
Chúc Vưu muộn thanh muộn khí nói: “Không có.”
Hắn lại nửa xoay người qua, tránh đi, tránh đi ánh mắt của Bùi Vân Thư.
Bùi Vân Thư lại xoay người theo hắn, phấn khởi nở nụ cười, “Ngươi đỏ mặt thật mà, tai cũng đỏ bừng rồi kìa. Thật sự không ngờ là có ngày ta được thấy vẻ mặt này của ngươi, chẳng lẽ… Chúc Vưu, ngươi ngượng thật sao?”
Chúc Vưu bị trêu thoáng ngẩng đầu lên, nhìn y, yên lặng gật đầu.
Bùi Vân Thư ghé người đến gần hơn, eo ngươi hạ thấp xuống, nhẹ nhàng cười, “Nhưng sao ngươi lại ngượng chứ?”
Chúc Vưu chậm rãi nói: “Cổ áo ngươi bị lỏng.”
Bùi Vân Thư sững sờ, vô thức nhìn xuống cổ áo mình, mới phát hiện ra là lúc này nằm nghiêng người đút sữa cho bé con trong lúc vô tình đã để y phục bị lỏng ra, bây giờ vừa khom người, “cảnh xuân” lồ lộ, vừa liếc qua là thấy rõ mồn một, cái gì nên nhìn cái gì không nên cụng bị Chúc Vưu nhìn thấy hết sạch rồi.
Y chần chừ đứng thẳng người lại, tay chân cứng ngắc, vẻ mặt xanh đỏ biến hóa.
Chúc Vưu nói: “Màu hoa đào, ăn ngon con nít nhiều.”
Hắn đã cố ý quay mặt đi rồi, nhưng cố tình Bùi Vân Thư lại cứ ghé người đến gần, làm hắn nhìn đến đã mắt.
Nét mặt Bùi Vân Thư biến đổi liên tục, lại không thể nói với Chúc Vưu cái gì mà “phi lễ chớ nhìn”.
Bởi vì Chúc Vưu đã không nhìn rồi, nhưng mà y, ngang ngước chạy đến trước mặt Chúc Vưu, như là đang cố ý cho hắn nhìn vậy.
“Không thể ăn con nít,” Không ngờ câu đầu tiên mà y nói là câu này, “Không cho ngươi động khẩu với bé con.”
Chúc Vưu nói: “Không ăn bé con, ăn hoa đào. Hoa đào ăn rồi, nhìn thì thấy ngon, lúc bắt đầu ăn cũng thấy ngon, ngon nhất.”
Bùi Vân Thư híp mắt nhìn hắn, thân hình y bỗng nhiên lóe lên, chớp mắt đã biến mất không thấy lâu, nhưng chỉ trong chốc lát, Bùi Vân Thư theo gió quay lại. Trong tay y đang cầm một nhành hoa đào tươi tốt nở rộ vừa mới trích, một tay kéo cổ Chúc Vưu xuống, một tay còn lại cầm nhành đào không khách khí nhét thẳng vào trong miệng của hắn, “Vậy thì ngươi ăn nhiều vào.”
Bùi Vân Thư cho Chúc Vưu ăn no hoa đào, đến môi Chúc Vưu thấm đẫm sắc hoa đào, Bùi Vân Thư mới tâm trạng thoải mái trở về phòng, ba tên đại nam nhân trong phòng đang vây quanh giường đùa nghịch với bé con, bé con cũng chịu cho bọn họ mặt mũi, thi thoảng lại bật cười to khanh khách, vừa ngoan ngoãn vừa hoạt bát.
Thấy y đi vào, sắc mặt Thanh Phong công tử hơi đổi, không khống chế được mà dư quang thoáng nhìn qua thân thể y, thấp giọng nói: “Ta đi bưng chút nước nóng đến.”
Bách Lý Qua và Hoa Nguyệt mệt mỏi ngồi phịch một bên, “Đứa bé này đúng là phải tỉ mỉ từng chút một, mới không nhìn không một cái thôi, đã lo không biết là nó có lạnh, có khát, có đói bụng gì không.”
Bùi Vân Thư bước lên phía trước, ngồi bên cạnh bọn họ, trêu đứa trẻ, ngón tay để dưới cái cằm bé xíu nhẹ nhàng gãi gãi, bé con lập tức không chút phòng bị lộ ra nụ cười đầy răng trắng.
“Mạng bé con lớn lắm,” Ánh mắt Bùi Vân Thư nhu hòa, “Trời đất tràn ngập băng tuyết cũng không thể làm tổn hại tính mạng của bé con, ăn được uống được, lại còn không sợ người lạ, sau này nhất định sẽ làm nên việc lớn.”
Đứa bé i a kêu, bàn tay vung vẩy nắm được một lọn tóc dài của Bùi Vân Thư, cứ như là đang phụ họa với lời y.
Bùi Vân Thư buồn cười, nắm tay bé con, “Chẳng lẽ con nghe hiểu sao?”
Tay đứa bé mềm mại như bông, nắm trong tay cảm giác vô cùng tốt, mềm mềm nhu nhu, hình như có vẻ ăn ngon thật.
Bùi Vân Thư vô thức bóp bóp nắm tay bé bé, y nhìn quanh mấy lần, hơi chột dạ cầm nắm tay bé con lên, đặt ở bên môi hôn hôn mấy cái.
Thơm thơm ngọt ngọt, rất giống bánh bao trắng chay, lại còn rất xinh xắn nữa, trông như há miệng một cái là có thể nuốt trọn hết.
Ánh mắt Bùi Vân Thư sáng lên, hé miệng, vốn chỉ muốn thử một chút thôi, không ngờ là lại nhét tay bé con vào miệng thật luôn.
Thật là kì diệu, một đứa trẻ mới sinh, nắm tay lại chẳng bằng một ngụm cắn.
Trong mắt Bùi Vân Thư đầy kinh ngạc tán thán, y kéo tay bé con ra, bỗng nhiên cảm giác kế bên có hai tầm mắt cực nóng truyền đến.
Cả người Bùi Vân Thư cứng đờ, một lát sau, y mới giả bộ trấn định buông tay đứa bé xuống, đứa bé tưởng là y đang đùa với mình, bèn ê a cười thành tiếng.
“Vân Thư ngươi…”
“Vân Thư mỹ nhân ngươi…”
Bùi Vân Thư ho nhẹ một tiếng, hai tay chắp ở sau lưng, ánh mắt thoáng lướt qua hai người họ, “Ta làm sao vậy?”
Bách Lý Qua và Hoa Nguyệt nhìn đăm đăm vào Bùi Vân Thư, đang muốn nói chuyện, Bùi Vân Thư đã vội vã cắt ngang hai người bọn họ: “Hôm nay ta với Chúc Vưu định ra ngoài một chuyến, bây giờ phải đi rồi, các ngươi nhớ chăm sóc tốt bé con đó.”
Nói xong, không đợi người khác phản ứng, đã bỏ chạy trối chết.
Bách Lý Qua và Hoa Nguyệt hai mặt nhìn nhau, hồi lâu, hắn nhăn nhăn mày, không quá khẳng định hỏi: “Có phải ban nãy Vân Thư ăn nắm tay bé con không?”
Hoa Nguyệt tinh thần hoảng hốt gật gật đầu.
Bách Lý Qua nói: “Con nít ăn ngon thật sao? Làm cho Vân Thư cũng học xấu theo Chúc Vưu.”
Hoa Nguyệt nói: “Trông trắng trắng mềm mềm, như bánh bao hấp vậy.”
Nói một hồi, chính hắn đã muốn chảy nước dãi.
Bé con thấy không ai chơi với mình nữa, quay đầu nhìn xung quanh, khóe miệng xệ xuống, như sắp khóc.
Hoa Nguyệt luống cuống tay chân đi nhanh đến, “Dụ con thôi dụ con thôi, không ai muốn ăn con cả, chúng ta đều là yêu quái tốt không ăn thịt người.”
*
Bùi Vân Thư không ăn thịt người cũng không ăn yêu quái vội vàng trốn ra ngoài, nhìn thấy Chúc Vưu đang đứng đờ người bên ngoài.
Bùi Vân Thư kéo cổ tay Chúc Vưu, lôi hắn chạy ra ngoài cửa, “Không phải muốn đi xem núi xem đình gì sao? Đi ngay bây giờ đi.”
Chúc Vưu hoàn hồn trở lại, hai mắt sáng lên, hắn trở tay bắt lấy tay Bùi Vân Thư, “Ta dẫn ngươi đi.”
Ngọn núi mà Chúc Vưu muốn dẫn Bùi Vân Thư leo có dốc đứng cao chót vót, nhưng so với cảnh sơn thủy của Đan Thủy tông, lại thiếu đi mấy phần khí thế và linh động.
Cảm giác chột dạ trong lòng Bùi Vân Thư đã bị chính y đè xuống, chỉ là tại y hiếu kỳ mà thôi, không phải là y muốn bé con thật, sao mà y ăn con nít được chứ?
Nhất định là do bị Chúc Vưu làm ảnh hưởng.
Sau khi tự mình thuyết phục mình xong, Bùi Vân Thư bèn tò mò nhìn xung quanh, muốn tìm xem rốt cuộc là ngọn núi này có gì mà làm Chúc Vưu coi trọng như vậy.
“Chúc Vưu, ” Bùi Vân Thư kéo tay Chúc Vưu, “Ngươi lùm hoa đằng kia kìa.”
“Ừm.” Chúc Vưu qua loa nhìn thoáng qua bụi hoa nở rộ, bước chân càng lúc càng nhanh hơn.
Đường núi bị người đi trước giẫm ra một con đường mòn hẹp quanh co, uốn lượn gồ ghề hướng lên trên, Bùi Vân Thư thấy hắn đi vội như vậy, khó hiểu hỏi: “Nếu như ngươi sốt ruột muốn lên trên đỉnh núi, sao không bay thẳng lên luôn.”
“Không được, ” Chúc Vưu quay mặt lại nhìn Bùi Vân Thư, nghiêm túc nói, “Phải thành tâm.”
Quái lạ, Bùi Vân Thư thầm nghĩ, leo có cái núi mà còn phải thành tâm?
Dường như là nhìn thấu sự tùy ý của y, Chúc Vưu mất hứng nhăn mày, dùng giọng điệu yêu cầu nói: “Ngươi cũng phải thành tâm.”
Bùi Vân Thư hỏi: “Nhưng ta phải thành tâm cái gì?”
Chúc Vưu liếc y một cái, vành tai lại chợt ửng đỏ. Bùi Vân Thư bất khả tư nghị (không thể tưởng tượng nổi) nhìn hai tai hắn, lại nhìn Chúc Vưu, thử dò xét hỏi: “Chúc Vưu, có phải ngươi có chuyện gì gạt ta không?”
Chúc Vưu không trả lời câu hỏi đó, chỉ nói là: “Ngươi phải nghĩ ở trong lòng là, muốn mãi mãi ở bên Chúc Vưu, chính là thành tâm.”
Vành tai Bùi Vân Thư cũng lặng lẽ đỏ lên, bàn tay đang bị Chúc Vưu chợt cảm thấy không dễ chịu, mồ hôi túa ra, ướt ướt dinh dính, “Ai muốn mãi mãi ở bên ngươi chứ?”
Y hơi co ngón tay lại, cọ vào lòng bàn tay Chúc Vưu, tai Chúc Vưu hồng hồng, hai người mặt đối mặt nhau, rõ ràng là chuyện quá đáng hơn cũng đã làm rồi, nhưng vào giờ phút này, lại trở nên đặc biệt ngây ngô.
“Ngươi,” Lòng bàn tay Chúc Vưu nóng ấm, “Chúc Vưu muốn mãi mãi ở bên ngươi.”
“Mãi mãi là bao xa chứ?” Bùi Vân Thư nhỏ giọng nói, “Tu chân giới không nhớ năm tháng, mấy trăm năm mấy ngàn năm, đây đã là thật lâu thật lâu rồi.”
Chúc Vưu nói: “Càng lâu càng tốt.”
Bùi Vân Thư không nhịn được nói: “Nhưng nếu như lâu như vậy, sao ngươi có thể cam đoan là ngươi sẽ mãi mãi muốn ở bên ta đây?”
Chúc Vưu chăm chú nhìn y, trong ngươi đen bóng đầy cố chấp là ánh sáng rực rỡ như chứa đựng muôn vì tinh tú, “Ta muốn.”
“Nhưng mà…”
Lời còn chưa kịp nói ra, đã bị Chúc Vưu chặn miệng, Chúc Vưu cau mày, vô cùng bá đạo: “Không có nhưng mà.”
Bùi Vân Thư bị hắn hôn một cái, trong lòng mềm nhũn, yên lặng không nói nữa.
Chúc Vưu kéo y tiếp tục leo lên trên, Bùi Vân Thư đi mấy bước, thầm nghĩ, sao Chúc Vưu lại tin chuyện này được nhỉ?
Nếu như thần có linh, nếu như thành tâm thật sự có hiệu quả, vậy thì hơn nửa người tu chân đã phi thăng rồi.
Lòng y nghĩ rất nhiều, nhưng cuối cùng, vẫn im lặng lẩm bẩm.
Nếu như thật sự hữu dụng…
Vậy thì xin hãy cho y và Chúc Vưu mãi mãi bên nhau.
*
Sau khi leo lên tới đỉnh núi, Bùi Vân Thư cứ tưởng như vậy là xong rồi, nhưng Chúc Vưu dẫn y rẽ trái quẹo phải một hồi, thì ra là đi đến một cái thiên trì (ao, hồ tự nhiên)
Bốn phía là mây mù mịt mờ, nước trong thiên trì đặc biệt rất trong, bên cạnh ao có dựng một cái bia đá, trên mặt bia viết ba chữ “Thần Linh Trì”.
Chúc Vưu kéo Bùi Vân Thư ngồi xổm bên bờ ao, vô cùng chuyên chú nhìn xuống đáy ao.
Bùi Vân Thư cùng hắn nhìn trong chốc lát, nhưng nhìn mãi đến đau cả mắt, cũng không thấy có một con cá nào bơi qua trước mặt, y bèn hỏi Chúc Vưu: “Ngươi muốn làm gì?”
Chúc Vưu mím môi thành một đường thẳng, vẫn chăm chú nhìn xuống ao nước trong vắt, một lúc sau, biểu tình trên mặt càng lúc càng thất vọng, con ngươi buông thõng, trông như bị vứt bỏ vậy.
Bùi Vân Thư có hơi nhìn không nỗi vẻ mặt này của hắn, không nhịn được hỏi: “Ngươi làm sao vậy?”
Chúc Vưu ngước mắt nhìn y, trong con ngươi đen láy đầy khổ sở, “Bọn họ nói nếu như một đôi người có tình đến ao này, chỉ cần yêu nhau đủ nhiều, nước ao sẽ có thay đổi.”
Bùi Vân Thư cứng người nghẹn họng, một lát sau mới dần lấy lại tinh, “Bọn họ là ai?”
“Người trên đường phố,” Chúc Vưu đáp, “Người trong quán trà.”
Lúc này cả người hắn tỏa ra một bầu không khí mất mát, Bùi Vân Thư hỏi gì trả lời nấy, nhưng lại không có bao nhiêu tinh thần.
Bùi Vân Thư thật sự không dám tin là Chúc Vưu lại đi một lời đồn như thế, cái“Thần Linh Trì” y chỉ vừa nhìn đã biết trong đó không có một tia linh lực, nước suối như vậy, làm sao lại có thể phát sinh thay đổi gì được?
Quá khi dễ Chúc Vưu không biết đạo lý nhân gian rồi.
Bùi Vân Thư thở phì phò nghĩ.
Nhưng trước tiên là phải an ủi Chúc Vưu đã, y thăm dò hỏi: “Nếu như người yêu nhau đến đây, sẽ có gì thay đổi?”
Ánh sáng trong mắt Chúc Vưu từng chút một lụi tắt: “Trong nước sẽ nở hoa.”
Bùi Vân Thư gật đầu, ngón tay ở phía sau khẽ động, “Chúc Vưu, ngươi đừng nghĩ nhiều, có lẽ là do ao nước vẫn chưa kịp phản ứng.”
Chúc Vưu nửa tin nửa ngờ nhìn về phía ao.
Ngay lúc này, Bùi Vân Thư trong lòng hơi động, chỉ thấy giữa ao nước chợt gợn lên vô số con sóng lớn, nước ao trong vắt cùng tụ về trung tâm, giữa mặt nước trong veo bất ngờ có một đóa hoa kiều diễm xòe cánh nở rộ.
Bọt nước không ngừng nổi lên mặt ao, óng ánh long lanh, Bùi Vân Thư kinh ngạc thốt lên trước tiên: “Thật sự nở hoa rồi kìa!”
Mắt Chúc Vưu lóe lên, khóe môi chợt cong lên nháy mắt, cũng gật đầu theo.
Bùi Vân Thư chưa từng nhìn thấy cảnh này, chờ y quay đầu lại thì Chúc Vưu đã thu hồi nụ cười, ánh sáng trong mắt cũng đã rực sáng lên. Bùi Vân Thư thầm thở phào nhẹ nhõm trong lòng, liền nghe Chúc Vưu nói: “Nở hoa rồi, thì ra phu nhân yêu ta như vậy.”
Mặt Bùi Vân Thư nhất thời ngớ ra, “Sao cơ?”
Chúc Vưu đứng lên, kéo Bùi Vân Thư, hôn y một cái, giọng nói mang đầy ý cười: “Ta cũng rất yêu Vân Thư.”
Bùi Vân Thư: “Chờ đã, ta —— ”
“Chúng ta yêu nhau như vậy,” Chúc Vưu nói, “Kết khế ước đi.”
Hắn vừa nói xong câu đó, lập tức phát thần thức ra, nhân lúc Bùi Vân Thư đang mơ mơ màng màng, dụ dỗ y kết khế xong, lại còn kết mà ít có đôi đạo lữ nào dùng.
Đồng Tâm Khế có thể khiến đôi bên ký khế ước tâm ý tương thông, càng làm cho cả hai đồng sinh cộng tử, nếu một trong hai người ký khế ước chết, người còn cũng không thể sống nổi.
Nhưng cũng có rất nhiều lợi ích, sau khi kết Đồng Tâm Khế rồi, cho dù là độ kiếp, hai người cũng có thể cùng vượt qua, song tu thì càng có nhiều ích lợi.
Ngoài ra, sau khi kết khế ước, trừ phi thân tử hồn tiêu (mất xác mất hồn), không thì chỉ có thể sống chung với người mình đã kết khế ước cả đời, không thể chia cắt.
Bùi Vân Thư dưới sự bất ngờ không kịp chuẩn bị cứ như thế bị Chúc Vưu lừa kết một cái khế như vậy.
Lúc xuống núi, y vẫn còn không kịp hoàn hồn lại, vẻ mặt đầy mê man, tâm tình Chúc Vưu rất tốt, nắm chặt tay y, tươi cười rạng rỡ bước nhanh chân về phía trước.
Đến khi Bùi Vân Thư bị Chúc Vưu dẫn về trong phủ, y bị Chúc Vưu ôm đặt lên giường thì vẫn chưa kịp phản ứng lại.
Tâm tình Chúc Vưu chưa từng vui sướng được như thế này bao giờ, khóe môi hắn cứ treo lên ý cười mãi, lúc này đang cúi đầu hôn hôn lên mặt Bùi Vân Thư, tay thì lột đai lưng của Bùi Vân Thư xuống, cởi từng kiện y phục trên người y.
Mãi đến lúc cảm thấy người man mát, Bùi Vân Thư mới đột nhiên hồi thần lại, mắt y trợn to, vội vàng kéo chăn qua trùm lên người mình, đỏ mặt quát lớn: “Chúc Vưu, ngươi muốn làm gì!”
Chăn bằng gấm lụa màu đỏ phủ trên cơ thể y, chỉ để lộ ra bả vai và xương quai xanh, làn da trắng nõn như ngọc cứ thế mà phơi bày ngay trước mắt, còn trơn bóng hơn cả gấm lụa.
Ánh mắt Chúc Vưu đột nhiên tối sầm xuống, hắn kéo chăn xuống, Bùi Vân Thư giữ lại thật chặt, Chúc Vưu nói: “Thử hiệu quả song tu sau khi ký khế ước.”
Hắn nghiêng người lên, thả rèm che xuống, vùi đầu bên cổ Bùi Vân Thư gặm cắn.
*
Chúc Vưu và Bùi Vân Thư ở trong phòng hết năm ngày, đến khi Bách Lý Qua xách ngân thương đứng trước cửa uy hiếp, Chúc Vưu mới chịu mở cửa phòng bước ra.
Bùi Vân Thư đang nằm ngủ say trên giường, sắc mặt y đỏ ửng khác thường, mùi vị trong phòng theo cửa sổ tràn ra, đó là cái mùi mà chỉ cần vừa ngửi là sẽ lập tức hiểu đã có chuyện gì xảy ra.
Chúc Vưu đứng chặn ngay cửa phòng, không vui nhíu mày, “Có việc?”
Bách Lý Qua vừa nghe cái mùi này, nét mặt già nua cũng không khỏi mất tự nhiên, nhưng không lâu lắm, hắn lại lo lắng nói: “Ngươi không biết thoả mãn như vậy, Vân Thư há có thể chịu được?”
Bách Lý Qua thở dài, khuyên nhủ: “Trên đời chỉ có trâu mệt chết, không có ruộng cày xấu, ngươi đừng làm cho Vân Thư mệt chết đi trên thân thể ngươi.”
Sắc mặt Chúc Vưu tối sầm.
Cùng là nam nhân, Bách Lý Qua cũng không dám trêu hắn quá nhiều, chỉ là thấm thía nhắc nhở: “Ngươi đừng quên chuyện Lão Ngưu.”
Trong mắt Chúc Vưu loé lên đắc ý, “Vân Thư lợi hại.”
Bách Lý Qua ho hai tiếng, vẫn là không nhịn được nói: “Lợi hại thế nào?”
Chúc Vưu đang muốn mở miệng dáp, nhưng sau khi nhìn thấy biểu tình trên mặt hắn, nét mặt trong nháy mắt trở nên không cảm xúc, vung vung tay áo, nắm cửa nặng nề đóng lại ngay trước mặt Bách Lý Qua.
Đóng cửa lại còn cảm thấy chưa đủ, Chúc Vưu lại bày ra tầng tầng kết giới, mới lạnh mặt đi tới bên cạnh Bùi Vân Thư.
Bùi Vân Thư ngủ cực kỳ ngon, sắc mặt y còn có chút uể oải, Chúc Vưu ghé bên giường nhìn y, nhìn một chút, cũng ngủ theo.
*
Bùi Vân Thư ngủ thẳng tới sáng ngày thứ hai, khi y tỉnh lại, Chúc Vưu đã không thấy đâu, Bùi Vân Thư nhắm mắt dưỡng thần một hồi, mới đứng dậy đi ra cửa.
Ngoài cửa chói chang ánh nắng, trong viện chỉ có Hoa Nguyệt đang ôm bé con phơi nắng, Bùi Vân Thư đi tới, hỏi: “Mấy người kia đâu?”
Hoa Nguyệt nói: “Bọn họ nói muốn lên núi săn hổ, rồi lấy hổ tiên nấu canh bồi bổ thân thể cho Vân Thư. Vân Thư mỹ nhân, thật là khổ cho ngươi qua, bây giờ ngươi thấy thế nào rồi? Đau hông không, chân có nhức không? Hoa Nguyệt biết xoa bóp này, cần ta bóp cho ngươi một cái không?”
Sắc mặt Bùi Vân Thư đen kịt lại, “Bồi bổ thân thể?”
Y nghiến răng nghiến lợi nói bốn chữ này.
Hoa Nguyệt run một cái, không còn dám lấy lòng, đàng hoàng gật đầu.
Bùi Vân Thư cười lạnh một tiếng, vén tay áo mình lên, lộ ra cổ tay che kín dấu vết xanh tím, “Hoa Nguyệt, ngươi có biết bọn họ đi ngọn núi nào không? Ta muốn xem thử xem bọn họ tính săn con hổ nào.”
Đứa bé trong ngực Hoa Nguyệt mở to đôi mắt trong suốt, đang tò mò nhìn Bùi Vân Thư, đưa tay về phía y, i a ê a kêu.
Hoa Nguyệt đúng lúc đó bế đứa trẻ tới trước mặt Bùi Vân Thư, chê cười nói: “Vân Thư mỹ nhân xin bớt giận, ngươi vừa mới tỉnh lại, không cần phải lên núi tìm bọn họ làm gì, chờ bọn hắn trở về lại giáo huấn một trận ra trò được không?”
Nụ cười gằn trên mặt Bùi Vân Thư vẫn không giảm, “Nói cũng đúng.”
Y đang định đỡ bé con trong lòng Hoa Nguyệt, lại đột nhiên nghe thấy có tiếng động từ ngoài cửa truyền đến, Bùi Vân Thư nhíu mày, lạnh lùng nói: “Ai?”
Ngoài cửa không có động tĩnh, Bùi Vân Thư để Hoa Nguyệt ôm chắc đứa bé, cất bước đi ra ngoài, vừa mở cửa nhìn ra, trái phải không một người, chỉ có một cuộn tranh nằm trên đất.
“Tranh?”
Bùi Vân Thư cau mày, cuộn tranh bị y chiêu đến bên cạnh, Bùi Vân Thư đóng cửa lại, mang cuộn tranh trở lại trong viện.
Hoa Nguyệt hiếu kỳ nói: “Vân Thư mỹ nhân, đây là cái gì?”
“Ta cũng không biết.” Bùi Vân Thư lắc lắc đầu, mở cuộn tranh ra, bức lụa trải ra, hiện ngay trước mắt.
Bức họa vẽ một nam tử, người trong tranh thanh phong ngọc lãng, khóe miệng mang ý cười nhợt nhạt, đôi mắt sáng trong, trong vô cùng ung dung đẹp đẽ.
Bùi Vân Thư chỉ cảm thấy có mấy phần quen thuộc, còn chưa kịp hiểu thấu cảm giác quen thuộc đó, đã nghe Hoa Nguyệt kinh hô một tiếng.
Bùi Vân Thư nghiêng đầu nhìn về phía Hoa Nguyệt, Hoa Nguyệt biểu tình kinh ngạc, “Vân Thư mỹ nhân, bức tranh này không phải là vẽ ngươi sao?”
Bùi Vân Thư sững sờ.
Ngay sau đó sau một khắc, tranh họa phía sau y chợt trở nên méo mó vặn vẹo, dưới tình huống không ai có thể ngờ được, Bùi Vân Thư đã bị hút vào trong tranh!
Sau khi hút Bùi Vân Thư vào, bức tranh đột nhiên cuộn, nhắm thẳng lên không trung bay đi, Hoa Nguyệt kinh hãi đến biến sắc, vội vã giẫm lên ghế bay lên trời, hiểm chi hựu hiểm (nguy lại càng nguy hơn) nắm bức tranh trong tay.
Hoa Nguyệt đặt đứa bé trong lòng mình xuống, cắn răng kéo bức tranh ra, người trong tranh vẫn là Bùi Vân Thư, chỉ là các chi tiết càng thêm giống, trong mắt nhiều hơn một phần linh động khiến người ta sợ hãi.
“Chết tiệt,” Trong mắt Hoa Nguyệt chợt hiện lên hung hãn, “Đây là thứ yêu pháp gì!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.