Trên Dưới Sư Môn Đều Không Đúng

Chương 8: Nửa đêm gặp giao




Quá trình rắn hóa giao, phải thay da bao nhiêu lần họ không biết, nhưng thứ nhặt được lần này không phải vật phàm, khi các sư huynh đệ luyện khí sư trên Vô Kỳ phong nhìn thấy đã thích không nỡ buông tay.
Trên người Bùi Vân Thư vẫn còn khoác ngoại sam, là đạo phục của Vô Chỉ phong, bất kể là trước khi sống lại hay là sau khi sống lại, thì Bùi Vân Thư cũng chưa từng mặc lụa bao giờ, cũng chưa từng mặc y phục màu này.
Đây là da của con giao kia lột xuống…
Y thoáng chần chờ, tam sư huynh lại cho rằng y không muốn, cười ha ha đi đến, cán quạt móc một cái, linh hoạt tháo đai lưng của Bùi Vân Thư xuống.
Động tác lui về phía sau của Bùi Vân Thư bị chậm một bước, đai lưng màu trắng đột ngột rơi xuống đất, ngoại sam bung ra, nội y được mặc ngay ngắn chỉnh tề lộ ra.
“Tam sư huynh, ” Bùi Vân Thư cau mày, trên mặt y hiện lên nét không vui rõ ràng, “Lần sau không được như vậy nữa.”
Vân Man vội vã cười cười lấy lòng, nhặt đai lưng dưới đất đặt trên bàn đá, “Sư đệ, đừng nóng giận, sư huynh chỉ muốn đùa với đệ một chút thôi.”
Bùi Vân Thư mím mím môi, không muốn nhìn hắn nữa, kéo ống tay cởi ngoại sam ra.
Vân Vong rất tự nhiên tiếp nhận ngoại sam trên tay y, gấp kỹ đặt trên đùi mình, sau khi để gọn, một mùi hương từ y phục bay lên chóp mũi hắn.
Là mùi hương thơm ngát của xà phòng và linh thực, và cả một ít mùi đàn hương đặc hữu của Vô Chỉ phong.
Bùi Vân Thư nhận lấy y sam, dù đã được làm thành lụa mỏng, nhưng vẫn cứ mang một cảm giác lạnh lẽo, giống như cảm giác bị cưỡng ép nắm chặt cổ tay tối qua, và cả cái chạm nhẹ nhàng rơi vào môi Bùi Vân Thư.
Tay không khỏi run lên một cái, y chợt quay đầu nhìn bốn phía, gió thổi cỏ lay, không có gì là không đúng, dường như cái cảm giác bị nhìn lén vừa dâng lên kia, cũng chỉ là ảo giác của y.
Đại sư huynh nhìn theo tầm mắt của y nhìn xung quanh một vòng, nhưng không thấy gì cả, “Sư đệ, có gì không đúng sao?”
Bùi Vân Thư chần chờ lắc đầu.
Vân Cảnh nhìn thấy y vẫn còn đang xuất thần, thở dài, bước lên phía trước cầm lấy y sam, vòng tay qua người y, mặc vào cho y.
Lụa mỏng màu đen khoác lên người Bùi Vân Thư, vạt áo phất lên, càng làm nổi bật lên làn da trắng như ngọc của y, cảm giác ưu mỹ phiêu lãng như tiên nhân không những không giảm, trái lại càng thêm mấy phần tiêu điều.
Vân Vong nhìn theo đôi tay đang giúp Bùi Vân Thư mặc y sam của đại sư huynh, bỗng nhiên cười lên, “Đại sư huynh đối xử với tứ sư huynh thật tốt.”
Vân Man bên cạnh nghe vậy, cười đáp lại: “Tình cảm của sư huynh và sư đệ vẫn luôn rất tốt.”
Tấm lụa mỏng khoác lên người, sau khi xác định đã vừa người, Bùi Vân Thư lập tức cởi ra, đây là da của Chúc Vưu, y lại mặc lên người, chỉ nghĩ thôi đã thấy kỳ cục rồi.
“Hiếm khi được thấy sư đệ đổi y phục màu khác,” Tam sư huynh cảm thán, “Y phục của mấy hiệu may dưới núi có đủ các loại màu sắc, mà hình như là bất cứ màu gì đặt trên người sư đệ, đều hợp hết.”
Hắn quen nói luôn miệng, Bùi Vân Thư vốn vì chuyện hắn tháo đai lưng của mình mà cố ý muốn vờ như không để ý đến lời của hắn, nhưng nghe thấy hai chữ “dưới núi”, lại không nhịn được hỏi nhiều: “Dưới núi còn có gì nữa?”
“Có nhiều thứ lắm, ” Tam sư huynh vung quạt tên, lại cầm quạt gõ gõ lên vai Vân Vong, “Tiểu sư đệ, nói cho Vân Thư sư huynh của ngươi nghe đi, sư huynh dẫn ngươi xuống núi, đã mua thứ tốt gì cho ngươi.”
Bùi Vân Thư theo đó nhìn sang Vân Vong, vẻ mặt y chăm chú, con ngươi đen bóng vô cùng nghiêm túc tập trung lên Vân Vong. Vân Vong nở nụ cười, lấy trong túi trữ vật ra một hộp son dành cho nữ dùng.
Hộp son rất tinh xảo, chạm trổ hoa cỏ con nước, Vân Vong đẩy hộp son đến trước mặt Bùi Vân Thư, “Sư huynh, ngươi đoán xem đây là gì?”
Bùi Vân Thư đã ở trên Vô Chỉ phong rất nhiều năm, cho dù là kiếp trước, ngẫu nhiên xuống núi một lần cũng chưa từng đi dạo chợ trần gian bao giờ, y cầm lấy chiếc hộp nhỏ tinh xảo, phát hiện ra có thể mở, trong lòng do dự, đến khi trông thấy bột phấn mịn màu đỏ trong hộp gỗ, mới nhận ra, “Là son?”
Vân Vong gật đầu, nhẹ nhàng nói: “Nếu sư huynh đã đoán đúng, vậy thì hộp son này tặng cho sư huynh.”
Bùi Vân Thư: “Cho ta làm gì chứ?”
Son trong hộp được mài rất tỉ mỉ rất đẹp, màu sắc tươi sáng mà đẹp đẽ, ngón tay như ngọc dương chi của Bùi Vân Thư để bên, một trắng một đỏ, hai sắc thái mãnh liệt đập vào trong mắt người khác.
“Sư huynh,” Vân Vong nắm chặt đầu ngón tay của hắn, kéo tay y đặt lên bàn, ngón tay trỏ trắng nõn chạm lấy một chút son, bôi lên mu bàn tay Bùi Vân Thư, “Màu này có đẹp không?”
Bùi Vân Thư rút tay lại, lấy khăn tay ra lau chùi, “Tiểu sư đệ, đẹp thì có đẹp, nhưng ta không dùng được.”
Y đẩy hộp son đến trước mặt Vân Vong, Vân Vong cụp mắt liếc nhìn hộp gỗ, dùng đôi mắt như ngậm sóng nước mùa thu nhìn sang Bùi Vân Thư, nụ cười trở nên rạng rỡ hơn, “Sư huynh, thật sự không muốn sao?”
Bùi Vân Thư lắc đầu.
Vân Vong thu hộp son lại, kể cho y nghe những chuyện khác ở dưới núi.
Thuở nhỏ hắn lớn lên ở trần gian, tuổi còn nhỏ đã phải chịu không ít gian nan vất vả, cũng từng gặp qua nhiều cảnh tượng ở trần gian, kể được rất nhiều chuyện thú vị, đại sư huynh và tam sư huynh vốn định tùy ý nghe cho vui, cũng cảm thấy hứng thú vô cùng.
Huống chi là Bùi Vân Thư.
Mặt trời chiều đã ngã về phía tây, đến khi Thao Thiên thú đứng ngoài cửa mất kiên nhẫn gầm rú lên vài tiếng, mọi người mới như vừa tỉnh giấc chiêm bao.
“Tiểu sư đệ vất vả rồi.” Vân Cảnh rót chén nước đưa cho Vân Vong.
Vân Vong cho hắn một nụ cười sáng sủa, hai mắt linh động, “Sư huynh thích nghe là tốt rồi.”
Vân Vong là người mà Vô Chỉ phong nuôi, lại được Lăng Thanh chân nhân đặc biệt coi trọng, bởi vì Vân Vong vẫn chưa thể ích cốc, nên đồ ăn mỗi ngày đều có người chuyên môn nấu dâng lên, chỉ qua mấy ngày; gương mặt hắn lại ngày càng như hoa đào nở rộ.
Đại sư huynh cười nói: “Mau trở về đi, chắc sư phụ cũng bắt đầu lo lắng rồi.”
Vân Vong gật gật đầu, đang định đi, lại bỗng nhiên cúi đầu, cẩn thận hỏi: “Sư huynh, cái da rắn đó, thật sự có phần cho Vân Vong sao?”
“Đương nhiên.” Vân Cảnh gật đầu.
Vân Vong lại lấy trong túi trữ vật ra một cái kiếm tuệ (tua rua cột chuôi kiếm), vui vẻ nhét vào trong tay đại sư huynh.
Thao Thiên thú đứng ngoài cửa, trong tiếng kêu đã mang theo mất kiên nhẫn vô cùng rõ ràng.
Vân Vong đi ra ngoài sân, trước khi xoay người rời đi, hắn còn đặc biệt liếc nhìn Bùi Vân Thư.
Ánh mắt Bùi Vân Thư nhìn bọn họ không có chút gợn sóng, dường như việc vị đại sư huynh đáng lẽ phải tốt với y lại dành nhiều sự chăm sóc cho tiểu sư đệ mới tới, cũng không thể lưu lại cảm xúc gì trong lòng y; dù cho các sư huynh của y bị người tiểu sư đệ này cướp đi hết, y cũng có thể bình thản dời mắt như không có chuyện gì xảy ra.
Vết son trên tay y đã được lau đi, đạo bào trên người không nhiễm bụi trần, vẫn là bộ y phục mà Vân Vong cầm giúp, cho dù có giữ lâu hơn nữa, cũng không địch lại tác dụng của một thuật tịnh thân.
Vân Vong quay đầu lại.
Hắn hãm sâu thế tục, Vân Thư sư huynh lại như muốn thoát xác thành tiên.
Trong cuộc đời này hắn ghét nhất người như vậy, trông thì như đã tường tận hồng trần, thực tế ngay cả hồng trần là gì cũng chưa từng lĩnh hội.
Các sư huynh đối với Vân Thư sư huynh tốt như thế, tốt tới mức mà cái tay khoác áo cho Vân Thư của đại sư huynh trong mắt Vân Vong, thật sự chướng mắt vô cùng.
Hắn thật sự rất ghét Bùi Vân Thư, ghét vô cùng ghét, bởi vậy nên mới muốn cướp lấy hết tất cả những người yêu thương y, tốt nhất là không còn một ai đến gần Bùi Vân Thư nữa, không còn một ai dùng tay mình giúp Bùi Vân Thư mặc y phục nữa.
Hàm răng nhọn của Thao Thiên thú lộ ra ngoài, lười biếng liếc Vân Vong một cái, rồi dùng đồng tử dựng đứng màu vàng lia sang đám người, chờ Vân Vong leo lên người mình xong, mang Vân Vong nhảy lên một cái, hướng thẳng lên không trung bay đi.
*
Sau khi tất cả đã đi hết, Bùi Vân Thư cầm bộ y sam đao thương bất nhập, nước lửa bất xâm kia đi vào phòng, nhưng không biết nên cất đâu mới được.
Để chỗ mà y nhìn thấy được, thì trong lòng y lại thấy không thoải mái; nhưng mà nhận rồi lại không dùng, thì khác nào phung phí của trời.
Hồi lâu, y thở dài một hơi, đặt y sam lụa mỏng lên bàn sách, rồi lấy một tấm vải trắng dày trùm lên trên.
Vậy thì không ai thấy ai, khỏi phiền lòng nhau.
Bùi Vân Thư cầm y phục mới đi tắm rửa sạch sẽ, lúc quay về phòng thì trên bàn sách dưới khung cửa, tấm vải trắng bọc lấy bộ y sam đã tuột ra một nửa, phủ lên cạnh bàn, y sam màu đen tuyền tránh được ánh đèn, thành một mảnh tối tăm.
Ngày vẫn còn sớm, Bùi Vân Thư lại không buồn ngủ, y cầm một quyển sách, cầm ngọn đèn ngồi bên bàn đọc sách, lấy vải trắng che bộ y sam đó lại, buông đồ trong tay, theo ánh đèn chậm rãi đọc sách.
Nhưng chưa đọc được mấy dòng, chợt nghe ngoài cửa sổ truyền đến tiếng khóc nhỏ vụn.
Bùi Vân Thư không mặc ngoại sam đi ra xem, tiểu đồng trong viện đang núp ở góc tường lén lút lau nước mắt, nhìn thấy Bùi Vân Thư đi ra, vội vàng sợ hãi đứng lên lau sạch nước mắt, sắc mặt trắng bệch.
“Có chuyện gì sao?” Bùi Vân Thư ôn hòa hỏi.
Nước mắt tiểu đồng không ngừng chảy, nhưng trả lời vẫn còn lưu loát, “Sư huynh, năm nào quê ta cũng mở hội hoa đăng, vì thực sự rất nhớ nhà, mới không nhịn được lén khóc.”
Bùi Vân Thư trấn an tiểu đồng, đến khi trở về phòng ngồi xuống bên cạnh bàn thì cũng không đọc nổi quyển sách trên tay nữa.
Nếu y ngự kiếm phi hành, từ đây xuống dưới núi bất quá cũng chỉ một chén trà mà thôi, quê của tiểu đồng là thôn trấn ngay dưới núi, tiểu đồng không thể rời đi, đệ tử trong sư môn nếu như chỉ là xuống núi thôi, hẳn là không có vấn đề gì.
Ý nghĩ này cứ day dứt mãi, cuối cùng Bùi Vân Thư cũng hạ quyết tâm, y khẽ cắn môi, thay y phục, bởi tất cả y phục mà y có đều là đạo bào, nên phải lấy bộ y sam lụa màu đen tuyền mặc vào, cầm Thanh Việt kiếm, lặng yên không tiếng động đi ra cửa viện.
Buổi đêm trăng sáng sao thưa, Bùi Vân Thư đi ngang qua chỗ của sư huynh đệ và sư phụ, ngự kiếm thẳng xuống dưới núi.
Cơn gió thổi bay tóc y, Bùi Vân Thư sờ sờ bên tai, lúc này mới chợt phát hiện ra y đã quên cả cột tóc.
Buồn cười cong lên khóe môi, lấy một cái dây cột tóc trong tay áo ra ngậm trong môi, dùng hai tay chải mái tóc dài, ở giữa không trung, tỉ mỉ quấn dây, cột tóc lên.
“Tiên trưởng!” Trên đỉnh đầu truyền đến một tiếng kêu hơi quen tai, trong lòng Bùi Vân Thư nhảy một cái, ngẩng đầu nhìn lại.
Chỉ thấy một con ưng to lớn đang bay bên ngoài kết giới của y, đôi mắt màu lục tối tăm tràn đầy vui sướng và tham niệm làm người khác thấy ác cảm.
Biết Bùi Vân Thư đã nhìn thấy nó, móng vuốt sắc chợt hướng xuống nhằm phá tan kết giới, đồng thời kéo đến một luồng kình phong, nhiễu loạn Thanh Việt kiếm phi hành.
Bùi Vân Thư giẫm lên Thanh Việt kiếm đáp xuống đất, Thanh Việt kiếm hóa về với kích thước bình thường bay đến trong tay y, thân kiếm hiện lên ánh sáng màu xanh khiếp người, Bùi Vân Thư nhìn thẳng vào con ưng to lớn trên không trung đang vọt đến y, trong mắt đã mang theo sát ý.
Chỉ là kiếm chưa ra chiêu, con ưng đã cách y không xa, lại bị một dòng nước đâm thẳng vào tim.
Mưa máu trên không đổ xuống mang theo một mùi tanh nồng, chưa kịp nhỏ xuống người Bùi Vân Thư, thì một lực đẩy không biết từ đâu quét đến chỗ Bùi Vân Thư, y lập tức bị đẩy thân cây đại thụ.
Hắc giao hóa thành người, đè trên người Bùi Vân Thư, vùi đầu bên gáy y, lắng nghe mùi hương trên người Bùi Vân Thư.
Hương vị này thật sự rất hợp tâm ý hắn, đuôi rắn không khống chế được mà phất lên, quấn lấy nửa người dưới của Bùi Vân Thư.
__
Tác giả có lời muốn nói:
Vân Vong: Ai đối xử tốt với Bùi Vân Thư, ta sẽ cướp lấy người đó
Chúc Vưu mặt không cảm xúc liếc hắn một cái.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.