Trên Dưới Sư Môn Đều Không Đúng

Chương 75: Ân nhân cứu mạng




Mẹ Hổ Tử từ sau lần đến thăm nhà Bùi Vân Thư đó thì đổ bệnh, Bùi Vân Thư hay tin, đặc biệt mang theo chút dược liệu, đến thăm nàng.
Nhưng mẹ Hổ Tử rất sợ y, vừa thấy Bùi Vân Thư đã gào lên, làm Hổ Tử thấy rất ngại, đành dẫn Bùi Vân Thư đi ra.
“Bùi tiên sinh,” Bùi Vân Thư từng nhân lức nhàn rỗi thì dạy bọn học chữ, bởi vậy nên đám trẻ này đứa nào cũng rất tôn kính hắn, “Cha ta nói mẹ ta bị nói mớ, mấy ngày nữa là khỏe rồi, không dùng thuốc của tiên sinh mang tới được.”
Hổ Tử gãi đầu một cái, trên gương mặt tròn nhỏ là nét khó xử, “Tiên sinh mang thuốc về đi ạ.”
Bùi Vân Thư lắc đầu, xoa xoa đầu Hổ Tử, hỏi: “Hôm qua mẹ con về, có gặp chuyện gì không?”
Hổ Tử nghĩ ngợi một lúc, rồi lắc đầu, “Con cũng không biết nữa, nhưng lúc con thấy mẹ thì mẹ đã ngất xỉu nằm dưới đất rồi.”
Bùi Vân Thư gật đầu, sau khi đi ra khỏi nhà Hổ Tử, thì y nán lại, dán một tấm phù an thần ở góc tường nhà cậu nhóc, rồi mới đi thẳng về nhà mình.
Chúc Vưu đang đứng chờ ngoài cửa, hắn ngồi trên bậc thang, trên khuôn mặt nhỏ nhắn không lộ vẻ gì, cứ luôn ngoái đầu nhìn về hướng cuối đường.
Bùi Vân Thư đã nhìn thấy hắn từ phía xa xa, bước chân nhanh hơn, cười nói: “Vân Tiêu đang chờ cha về sao?”
Tiểu Chúc Vưu gật đầu, hắn đứng lên, đang định giang hai tay nhào vào lòng Bùi Vân Thư, thì thân thể lại đột nhiên tạm dừng, mày nhăn chặt lại.
Bùi Vân Thư đã chuẩn bị xong tư thế để ôm hắn, thấy lộ ra vẻ mặt đó, không khỏi hỏi: “Con sao vậy?”
Chúc Vưu kéo tay Bùi Vân Thư qua, để lên trước mũi ngửi nhẹ, sắc mặt của hắn bất chợt biến đổi không ngừng, “Cha!”
Hắn cực kỳ phẫn nộ, cũng cực kỳ oan ức, “Cha sờ người khác!”
Bùi Vân Thư yên lặng một hồi, y nhịn cười không được, “Cha chỉ là xoa đầu đứa bé khác thôi mà.”
Trong mắt tiểu Chúc Vưu chìm chìm nổi nổi, cha xoa đầu thằng nhóc khác, mà cha còn không biết lỗi của mình nữa.
Một đứa trẻ chỉ mới cao đến đùi Bùi Vân Thư, lại có lệ khí lượn quanh người, Bùi Vân Thư đã quen nhìn thấy hắn như vậy rồi, nhưng dù sao thì đó cũng là Chúc Vưu lúc trưởng thành, bây giờ hắn vẫn còn nhỏ thế này, lệ khí ở đâu ra chứ?
Y cúi người ngồi xổm xuống, nắm lấy tay tiểu Chúc Vưu, cùng hắn bốn mắt nhìn nhau, dỗ dành: “Sau này cha sẽ cố để ý, không chạm vào mấy đứa trẻ khác nữa, được không?”
Tiểu Chúc Vưu nhìn Bùi Vân Thư, “Cha sẽ giữ lời sao?”
Hắn nghiêm túc như vậy, Bùi Vân Thư lại chần chừ hồi lâu, đợi đến khi sắc mặt Chúc Vưu lại sắp lạnh xuống, y mới gật đầu, “Cha giữ lời.”
Vẻ mặt tiểu Chúc Vưu giãn ra, trong nháy mắt đã nở một nụ cười xán lạn với Bùi Vân Thư, hắn dang hai tay ôm lấy Bùi Vân Thư, “Cha tốt quá, nhưng mà nếu như cha chịu hôn hôn con một cái, thì cha càng tốt hơn nữa.”
Bùi Vân Thư nhíu mày, ôm lấy hắn, giả bộ không hiểu ý của hắn, “Cha tốt như vậy là đủ rồi, thêm nữa thì thành dư mất.”
Tiểu Chúc Vưu thở dài, nằm nhoài vào lòng Bùi Vân Thư dụi đầu vào cổ y, hít một hơi thật sâu.
Bùi Vân Thư cảm thấy rất ngứa, y né tránh, cười mắng: “Đừng nghịch.”
*
Khoảng nửa tháng sau, Chúc Vưu bắt đầu lớn nhanh như thổi, gần như là mỗi ngày mỗi khác, chỉ đâu chừng hai ba ngày sau, hắn đã đến ngang hông Bùi Vân Thư.
Trấn Nam Khê quá hẻo lánh, chuyện ở tu tiên đối với dân làng nơi đây chẳng khác nào quỷ thần, Chúc Vưu thay đổi rõ ràng như vậy, đã có người thấy sợ hãi hắn, cho rằng hắn là yêu quái.
Bùi Vân Thư bèn bán tiểu viện đó đi, dẫn Chúc Vưu chuyển đến một thôn khác.
Khi hai người rời đi, Chúc Vưu còn bảo Bùi Vân Thư mang cả chiếc xích đu trong sân đi, thậm chí bất cứ thứ gì mà hai người từng dùng qua cũng phải mang đi hết, Bùi Vân Thư từng chạm vào thứ gì, hắn có thể nêu vanh vách, không để sót lại thứ nào hết, phải bỏ vào trong túi trữ vật hết.
Đối với chuyện lớn nhanh, Chúc Vưu chẳng những không buồn bã sợ hãi như Bùi Vân Thư lo, mà trái lại còn mơ hồ có chút hung phấn và chờ mong, nếu như hắn có thể lớn nhanh như vậy, nghĩa là hắn có thể bảo vệ cho cha rồi, đến ngày mà hắn cao hơn cả cha, thì lúc hắn sẽ ôm cha vào lòng.
Nếu cha bị người ngoài bắt nạt đến khóc, thì hắn còn có thể dạy dỗ cho những kẻ đã bắt nạt cha, sau đó ôm cha lên đùi mình dỗ cha, cha nín khóc rồi, lại đòi cha hôn hôn một cái.
Chỉ nghĩ thế thôi, đã thấy phấn khích vô cùng rồi.
Tốc độ của hai người rất nhanh, đã tìm ra một nơi cách rất xa chỗ cũ, không phải Bùi Vân Thư không muốn dễn Chúc Vưu đến thành trấn nào đó phồn hoa hóa, chỉ là Chúc Vưu bây giờ đang là giai đoạn mấu chốt sau khi lột da, tuyệt đối không thể qua loa bất cẩn.
Càng hẻo lánh, thì những kẻ muốn tìm đến càng không tìm được, cũng càng an toàn hơn.
Thôn mà hai người vừa mới đặt chân đến tên là thôn Đào Hoa, nhưng trong thôn chẳng có đến nửa bông hoa đào, cả quán rượu khách điếm cũng không, Chúc Vưu đang tuổi lớn, nên Bùi Vân Thư quyết định tự mình xách đáo, định luyện thêm vài món nữa ngoại trừ gà nướng.
Ngày đầu tiên đến thôn Đào Hoa, Chúc Vưu đã bị Bùi Vân Thư nhét vào trường học của vị tú tài kia trong thôn, lúc trở về thì nét mặt cứng đờ, lần theo mùi của Bùi Vân Thư tìm đến phòng bếp, câu đầu tiên là, “Cha, con không muốn học nữa.”
Hắn vừa dứt lời, Bùi Vân Thư liền ngẩng đầu nhìn về phía hắn.
Tay Bùi Vân Thư đang nhồi bột mì, trên mặt cũng dính chú bột, ung dung thong thả thường ngày không còn thấy, trại lại có vẻ hơi… đáng yêu.
“Hả?” Bùi Vân Thư nhồi bột thêm đôi lần, mới phát giác được Chúc Vưu đang nói gì, y dừng lại nhìn Chúc Vưu, dáng vẻ có chuyện gì nói xem, “Cho cha một lý do đi.”
Mới đi học được mấy ngày, đã không thích rồi sao?
Chúc Vưu định nói là tên tú tài đó dạy gì mà quá cổ hủ quá đơn giản, hắn không thèm học, nhưng lúc này, nhìn thấy bột mì trên mặt Bùi Vân Thư, ma xui quỷ khiến, lại nói, “Bởi vì Chúc Vưu nhớ cha, lúc ngồi học nhớ cha lắm, nhớ đến đau lòng.”
Bùi Vân Thư phụt một tiếng, bật cười.
Sắc mặt tiểu Chúc Vưu trở nên cổ quái, hắn nhìn lướt qua Bùi Vân Thư, bây giờ hắn trông chỉ mới mười tuổi, mà đã biết thẹn thùng, trên mặt ửng lên đo đỏ, vừa muốn nhìn xem vẻ mặt Bùi Vân Thư như thế nào, lại vừa không dám ngước lên nhìn Bùi Vân Thư.
Bùi Vân Thư nín cười, giả vờ hân hoan, “Chúc Vưu nhớ cha nhiều vậy sao?”
Tiểu Chúc Vưu nhăn nhăn nhó nhó, “Dạ.”
Bùi Vân Thư thả vắt mì xuống, vươn bàn tay dính đầy bột ra, dùng ngón tay chọc chọc vào mặt Chúc Vưu, để lại từng vệt bột dễ thấy, “Chúc Vưu thật sự rất có hiếu tâm, cha tuy có cảm động, nhưng quyết định không thể làm từ phụ cưng chiều con trai, cho nên chuyện mà Chúc Vưu, cha không thể đáp ứng.”
Chúc Vưu đã không còn quan tâm y đang nói gì nữa.
Hắn ghé sát vào Bùi Vân Thư, dùng tay lau đi bột mì trên mặt hắn, ngậm ngón tay vào trong miệng thưởng thức, “Cha, bột mì ngọt.”
Bùi Vân Thư chỉ cho là hắn đang đói bụng, “Đợi một chút, cha sẽ cố gắng làm nhanh, nhất định trong một canh giờ là có mì cho con ăn.”
Nói xong, y lại khổ não nhồi bột tiếp.
Chúc Vưu đứng ở bên cạnh lẳng lặng nhìn ngắm y, ánh mắt càng lúc càng nhu hòa, khi Bùi Vân Thư cắt mì thì cũng đi tới phụ y một tay.
Ngày hôm sau, sau khi Chúc Vưu đi học, Bùi Vân Thư ra ngoài, định đến cái ao gần đó bắt cá.
Tối hôm qua, lúc ăn mì, nhà kế bên nướng cá nấu canh, có mùi rất thơm rất ngon, Bùi Vân Thư ngửi thấy rồi nhìn xuống bàn ăn nhà mình, trừ một bát canh nhạt nhẽo một bát mì nước, thì chỉ có vài món nông dã mà y tự mình nghiên cứu, phải nói là vô cùng giản dị.
Thôn Đào Hoa sông ngòi kênh rạch chằng chịt, thứ không thiếu nhất là cá, Bùi Vân Thư không mất bao nhiêu sức đã bắt được một con cá, trên đường đi về, lại ngửi được mùi máu.
Y khẽ nhíu mày, chuyển mắt về hường phát ra mùi máu, trông thấy đằng sau rặng cây chen chúc, một dường máu đứt quãng, kéo dài từ thảm cỏ đến sâu trong rừng
Bùi Vân Thư thầm than một hơi, vỗ nhẹ vào rọ đựng cá, rọ cá lập tức bay về nhà. Y thì lần theo vết máu, gạt từng nhánh cây chắn đường, tìm thấy một người bị thương rất nặng nằm dưới tàng cây.
Bộ y phục màu đen huyền thấm hết máu trên người hắn ta, khuôn mặt trắng bệch nhưng rất lạnh lùng, đang mê man bất tỉnh. Bùi Vân Thư cầm máu cho hắn ta, đút một viên đan dược, rồi dùng linh khí bao phủ cơ thể, bảo vệ tính mạng cho hắn ta.
Người đó vẫn còn đang hôn mê, Bùi Vân Thư khách khí nói, “Con ta tính khí thất thường, nên không thể đưa các hạ về nhà được, mong các hạ thông cảm cho.”
Trên đường trở về, Bùi Vân Thư làm mấy cái thuật tịnh thân, lần này Chúc Vưu không phát hiện ra, hắn ngồi xổm kế bên Bùi Vân Thư, nhìn chằm chằm vào con cá Bùi Vân Thư đang nướng, đến khi bỏ được vào miệng thì nét mặt giãn ra, nói với Bùi Vân Thư: “Cha, con muốn ăn gà.”
Gà nướng Bùi Vân Thư đã nấu tới ngán, nhưng Chúc Vưu thì ăn mãi không chán. Bùi Vân Thư gật đầu, “Ngày mai làm tiếp.”
Chúc Vưu không nhịn được nhếch miệng, hắn càng lớn, trông càng lạnh lùng, nhưng mỗi khi ở trước mặt Bùi Vân Thư, thì vẫn rất là đáng yêu, làm y nhìn mà nhũn cả cõi lòng.
Sau khi cơm nước xong thì sẽ luôn nhào vào trong lòng Bùi Vân Thư, mặc dù hắn bây giờ đã cao lên, nhưng trong lòng Bùi Vân Thư, vẫn luôn cảm thấy hắn mãi là đứa trẻ năm, sáu tuổi.
Buổi tối, sau khi rửa bát xong, Chúc Vưu lôi kéo Bùi Vân Thư rủ y tắm chung với mình, Chúc Vưu để trần người, Bùi Vân Thư thì vẫn còn mặc nội y, đang cúi đầu cầm xà phòng tạo bọt.
Đột nhiên Chúc Vưu nói: “Cha, nương tử của tú tài trong trường mới sinh một đứa con gái.”
“Vậy sao?” Gương mặt của Bùi Văn Thư dưới ánh đèn mờ càng có vẻ dịu dàng, “Để mai cha chuẩn bị một phần lễ vật, cho con mang biếu tiên sinh nhé.”
Chúc Vưu hàm hàm hồ hồ đáp một tiếng, lại nói: “Tú tài dẫn bọn con đi thăm con gái, tụi con đến ngay lúc nương tử của tú tài đang cho con ti sữa.”
Bùi Vân Thư nói: “Phi lễ chớ nhìn.”
Cuối cùng Chúc Vưu mới hỏi: “Trẻ con phải ti sữa hết sao cha?” Nguồn:
“Đương nhiên rồi,” Bùi Vân Thư trả lời, “Trẻ con không bú sữa, còn không có răng, vậy phải ăn gì đây?”
Chúc Vưu nói: “Con chưa.”
Bùi Vân Thư hiếu kỳ nghiêng đầu nhìn hắn.
Khuôn mặt của Chúc Vưu không biết là nước nóng hun hay là do thẹn thùng, hắn nhìn Bùi Vân Thư, bỗng nhiên lớn mật giơ tay lên, sờ vào lồng ngực của Bùi Vân Thư.
“Lúc con còn nhỏ, cha cũng cho con bú sữa hả?”
Y chợt ngồi dậy, cuống quít quát lớn một tiếng “hồ đồ”, vội vội vàng vàng đứng lên, vấp phải ghế gỗ, chạy ra phòng tắm.
Chúc Vưu nhìn bóng lưng Bùi Vân Thư chạy ra ngoài, chỉ cảm thấy yết hầu ngưa ngứa, hắn gãi gãi, mới hiểu rằng, thì ra bản thân lớn thêm một chút, từ từ sẽ có hầu kết.
Tốt quá.
*
Bùi Vân Thư vẫn còn chưa hoàn hồn lại từ câu hỏi của Chúc Vưu, y vô thức trốn tránh Chúc Vưu, đến khi Chúc Vưu đi học mới dám ra khỏi phòng, định lên núi bắt hai con gà về.
Lúc y từ dưới chân núi trở, nhạy cảm phát giác trong thôn có gì đó không đúng, người người nhà nhà đang túm năm tụm ba bàn tán xôn xao:
Bùi Vân Thư tìm một người nông dân hỏi: “Đại ca, có chuyện gì xảy ra vậy?”
Người nông dân dùng giọng điệu hóng chuyện, đáp: “Nghe nói là có tướng quân đang đi tìm từng nhà hỏi chuyện. Hình như là trong thôn chúng ta có người cứu tướng quân lúc bị thương, nên tường quân đang truy tìm ân nhân cứu mạng mình.”
Bùi Vân Thư nói đa tạ với người dân, vòng qua thôn dân, bước nhanh về nhà.
Y vừa mới rót chén nước, còn chưa kịp cầm lên uống, liền nghe thấy từ bên ngoài truyền đến tiếng gõ cửa, còn có một tiếng vang dội giục, “Người bên trong mở cửa ra, bọn ta có chuyện cần phải hỏi.”
Bùi Vân Thư thở dài một hơi, uống nước xong, mới bày cho mình một tầng ảo cảnh, đi ra ngoài mở cửa.
Hai tên binh sĩ đứng ngoài cửa, mồ hôi nhễ nhại, không kiên nhẫn dùng tay quạt, trông thấy một ông lão râu tóc hoa râm, nét mặt lập tức nghiêm lại, lớn giọng hỏi: “Ông lão, trong nhà của ngươi có thanh niên nào giỏi y thuật không?”
Bùi Vân Thư đè thấp giọng nói, “Trong nhà không có thanh niên.”
“Chỉ có một mình ông thôi sao?” Binh sĩ nhoài người nhìn ra đằng sau, vẻ mặt không khỏi lộ ra mấy phần đồng tình, “Vậy trong nhà ngươi có đứa trẻ nào không?”
Bùi Vân Thư nói: “Chỉ có một đứa cháu trai còn nhỏ.”
Hai binh sĩ thầm ghi nhớ rồi lập tức rời đi, Bùi Vân Thư quay lại trong sân, thế nhưng chẳng được bao lâu, hai tên binh sĩ lại đến gõ cửa, trên người gánh đòn gánh, mỗi người gánh hai thùng nước, sau đó đổ đầy vại nước trong viện Bùi Vân Thư xong mới rời đi.
Bùi Vân Thư nhìn vại nước đã đầy đến sắp tràn ra, trở về phòng nhìn dáng vẻ của mình lúc này, không khỏi nở nụ cười, tâm tình cũng trở nên tốt hơn hẳn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.