Trên Dưới Sư Môn Đều Không Đúng

Chương 56: Kim ốc tàng “giao”




Một làn hương giăng khắp trong Nam Phong các, mùi thơm nồng đậm mê hoặc lòng người, đồng thời còn mang theo chút dược liệu có tác dụng thôi tình.
Nếu như bị Trâu Ngu tìm thấy, Bùi Vân Thư biết mình sẽ có kết cục gì.
Thanh Phong công tử bị định thân bên cạnh cửa không thể cữ động, Khổn Tiên Thằng cũng đang bị giam bên trong kết giới, Hoa Nguyệt thì đang phá trận. Người duy nhất vừa thanh tỉnh vừa có thể cử động là Bùi Vân Thư, lau đi mồ hôi trong lòng tay, đã chuẩn bị sẵn sàng đối mặt với kết quả xấu nhất.
Y không thể mãi mãi chỉ biết đợi người khác tới cứu mình được.
Cũng không thể đòi hỏi người khác mở đường cho mình.
Đầu ngón tay Bùi Vân Thư lướt qua thân kiếm sắc bén, y cầm ngang Thanh Việt kiếm trên tay, lẳng lặng lắng nghe động tĩnh ở ngoài phòng.
*
Mấy roi mà Bùi Vân Thư đánh ra, từng roi từng roi kéo lấy máu thịt, da tróc thịt bong, y phục rướm máu.
Y sam trước ngực Trâu Ngu bị một roi cắt ngang, trên nửa mặt hắn vẫn còn một vệt roi đỏ tươi, bên cạnh đôi mắt sâu thẳm mang theo mấy phần đẹp đẽ của Tây Vực, trái lại càng khiến hắn tăng thêm dã tính sắp bộc phát.
Trâu Ngu muốn Bùi Vân Thư, cho dù đã bị y đánh đến chật vật như vậy, trong lòng lại ngập tràn khát khao.
“Lệnh đường chủ,” Hắn thong thả đi ung dung chắp tay sau lưng, mặc kệ một thân máu tươi, “Có thể nói cho tại hạ biết hay không, ngươi và mỹ nhân của tại hạ đang ở đâu thế?”
Nhưng trong hành lang tối đen không có một tiếng đáp lại.
Bùi Vân Thư đứng ngay bên cửa phòng, y chăm chú quan sát Thanh Phong công tử, Thanh Phong công tử vẫn giữ nguyên tư thế buồn cười kia, mãi đến khi tiếng bước chân bên ngoài đã qua rồi, hắn cũng chưa từng phá thuật định thân của Bùi Vân Thư.
Bùi Vân Thư kiên nhẫn chờ một lúc, đến khi không còn nghe tiếng của Trâu Ngu nữa, mới đi vào gian trong.
Hoa Nguyệt đã lảo đà lảo đào đi được một hồi lâu, Bùi Vân Thư ngồi một bên, bỗng nhiên nhớ lại lúc Chúc Vưu viết chữ trên ngực mình.
Tác dụng huyền diệu?
Y đưa tay đặt trên lồng ngực nơi tim mình, nhắm mắt lại, toan định thử cảm nhận xem có tác dụng gì mà gọi là huyền diệu lạ thường.
Dù sao thì cũng không thế chỉ có mỗi cái tác dụng vừa vô lý vừa vô dụng như là khi Chúc Vưu động tình thì sẽ khiến y động tình theo được.
Trong đầu suy nghĩ lung tung, vừa nghĩ đến Chúc Vưu, y đã muốn căn dặn hắn.
“Nhớ ăn Thanh Tâm Đan.”
“Đang ăn.”
Bùi Vân Thư mở mắt ra ngay lập tức, y đứng lên đảo mắt nhìn xung quanh một vòng, nhưng không tìm thấy bóng dáng của tên giao long ngốc kia.
Vậy âm thanh ban nãy đó đến từ đâu?
Y lại sờ lên ngực, trong lòng thoáng hơi động, thầm nghĩ, “Chúc Vưu?”
Hình như bên kia đang nhai thứ gì đó, nhai xong mới trả lời: “Ta tìm được ngươi rồi.”
Bùi Vân Thư vừa muốn hỏi hắn đang ở nơi đâu, đã nghe được từ ngoài phòng truyền đến một tiếng rồng gầm trầm thấp, tiếng phòng ốc bị nổ vang liên tiếp vang lên, có bóng đen chợt lóe lên ngoài phòng, rồi lại tấn công đến gian phòng nơi Bùi Vân Thư đang ở.
Cửa sổ bị vỡ tan, hắc giao uy phong lẫm liệt bay vọt vào, chỉ vừa chớp mắt một cái, giao long đã hóa thành hình người, trên người nhuộm đầy máu tươi, sắc mặt bình tĩnh đứng ngay trước mặt Bùi Vân Thư.
Trong tay hắn đang nắm chặt một cái túi vải, Chúc Vưu cầm túi vải đưa cho Bùi Vân Thư, con ngươi đen láy không gợn chút sóng, “Ăn hết rồi.”
Bùi Vân Thư sững sờ nhận túi vải trong tay hắn, rồi lại sững sờ lấy Thanh Tâm Đan còn sót lại trong túi trữ vật bỏ vào, đưa lại cho Chúc Vưu.
Nếu như là phàm nhân bình thường, ăn một viên Thanh Tâm Đan đã có thể thanh tâm quả dục không chút tà niệm trong nửa tháng, thậm chí là tu sĩ đi nữa, một viên đan cũng có thể duy trì được tận hai ba ngày.
Mà Chúc Vưu ăn đã nhiều như vậy, làm Bùi Vân Thư không khỏi hoài nghi, Thanh Tâm Đan trên người mình không biết có phải là mấy viên kẹo ngọt mà đệ tử luyện đan tùy tiện bỏ vào không nữa.
Chúc Vưu lại tiện tay bắt bốc hai viên “kẹo đường” lên ăn, xoay người nhìn về hướng Thanh Phong công tử, hai mắt hắn nhắm lại, đôi mắt thú trong bóng tối lóe lên ánh sáng bất thiện, hắn xòe năm ngón tay ra, Thanh Phong công tử lập tức bị kéo đến, cổ hắn bị Chúc Vưu nắm trong tay.
Cuối cùng thì Thanh Phong công tử đã được di chuyển, hắn siết chặt tay Chúc Vưu, đến phản kháng cũng không thèm phản kháng, nhanh chóng nói: “Ta biết một cái bí cảnh Thần Long.”
Chúc Vưu thoáng ngưng lại, năm ngón tay hơi thả lỏng.
Thanh Phong công tử cực kỳ bình tĩnh, tốc độ nói lại cực nhanh, “Mấy năm gần đây Hoa Cẩm môn âm thầm tìm kiếm rất nhiều bí cảnh, lần này ta và Trâu Ngu đến đây, cốt yêu là vì một cái bí cảnh nhỏ ở trên Đan Thủy tông và Thần Long bí cảnh lớn ở bên bờ Đông Hải.”
Chúc Vưu buông lỏng tay ra, Thanh Phong công tử té ngã trên mặt đất, đỡ cổ bắt đầu ho khan.
Bùi Vân Thư cau mày, lần đầu y gặp được Hoa Nguyệt, là vì Hoa Cẩm môn muốn dùng y để dẫn dụ Hoa Nguyệt hiện thân, lần đó thì bọn chúng muốn thu được bí cảnh hồ tộc, giờ mới biết thì ra không chỉ là bí cảnh hồ tộc, mà còn đang lén lút tìm kiếm rất nhiều bí cảnh khác.
“Vì sao các ngươi muốn tìm nhiều bí cảnh như vậy?”
Thanh Phong công tử ngừng ho khan, ngẩng đầu nhìn về phía y, ánh sáng trong mắt hắn chợt lóe lên, “Tông chủ thích.”
Bùi Vân Thư còn định hỏi tiếp, sau lưng chợt ầm một tiếng, Hoa Nguyệt đang nhắm hai mắt phá trận rốt cuộc cũng đã ra khỏi trận pháp, hắn dùng móng vuốt vò vò hai mắt, vừa mở mắt ra đã lập tức nhìn thấy Bùi Vân Thư và Thanh Phong công tử đang ngã trên đất.
Hắn kinh ngạc thốt lên một tiếng, chạy ôm cẳng chân Bùi Vân Thư kéo y về sau, “Vân Thư mỹ nhân cách hắn xa một chút! Nam Phong các có gì đó quái lạ!”
Hắn chỉ là một con hồ ly nho nhỏ, không kéo Bùi Vân Thư đi được bao nhiêu xa, trái lại kéo ống quần của Bùi Vân Thư lên một đoạn, làm lộ ra một đoạn nhỏ mắt cá chân trắng nõn như là ngọc Dương Chi.
Bùi Vân Thư vẫn chưa nhận ra, y ôm lấy Hoa Nguyệt, “Hoa Nguyệt không cần lo lắng, chúng ta đã chế phục hắn rồi.”
Hoa Nguyệt bị Bùi Vân Thư ôm vào trong ngực, cảnh giác nhìn Thanh Phong công tử, hừ một tiếng: “Quả đúng là như thế.”
Nhưng chưa được một lúc, hắn đã đắm chìm trong lòng mỹ nhân, mọi cảm giác nguy hiểm trong đầu đã hoàn toàn rút đi, mặt hồ ly cọ cọ lên người Bùi Vân Thư, “Vân Thư mỹ nhân, nếu như ta có thể hóa thành người, ngươi còn có thể ôm ta như vậy không?”
Bùi Vân Thư buồn cười, “Tới lúc đó, sợ là ta ôm ngươi không nổi nữa.”
Cặp mắt hồ ly của Hoa Nguyệt xoay chuyển một vòng, tới lúc đó, hắn có thể ôm Vân Thư.
Bùi Vân Thư đi tới đi lui trước mặt Thanh Phong công tử, làm trong tầm mắt của Thanh Phong công tử luôn luôn xuất hiện một đoạn mắt cá chân nhỏ lay động lòng người của y, cuối cùng thì thực sự không thể nhịn được nữa, lặng lẽ dùng linh lực kéo ống quần Bùi Vân Thư xuống.
Đến khi mắt cá chân của y đã bị che khuất rồi, hàng mày đang nhăn lại của Thanh Phong công tử mới buông ra được.
Cái người tên Bùi Vân Thư này thật sự rất nguy hiểm, cần phải cách xa một chút.
Hắn tuyệt đối không hề thích kiểu mỹ nhân chỉ biết làm hỏng chuyện như thế này.
*
Trâu Ngu bị Chúc Vưu làm trọng thương, nhưng hắn vẫn tìm được cơ hội đào thoát khỏi vuốt Chúc Vưu.
Nhưng mà Chúc Vưu gần như đánh bay hơn nửa cái mạng của hắn, cho dù trốn thoát được, bên ngoài có nhiều tu sĩ yêu ma như vậy, chỉ sợ là hắn cũng lành ít dữ nhiều.
Bách Lý Qua phá xong trận pháp, trông thấy mấy người họ mỗi người đã thoát một trận rồi, bèn ảo não nói: “Ta thấy trận pháp có vẻ lạ, nên mất một ít thời gian ghi lại, không ngờ là các ngươi đều đã ra trước ta một bước.”
Hắn nói xong, liền nhìn về phía Thanh Phong công tử, “ồ” lên một tiếng, nói: “Phu quân, ngươi đã cứu hắn ra rồi sao?”
“Hắn là ma tu,” Bùi Vân Thư nói, “Bách Lý, chờ rời khỏi đây xong thì lại nói kỹ cho ngươi nghe sau.”
Mấy cái trận pháp bị Chúc Vưu thô bạo phá hủy hơn một nửa, bọn họ đi ra ngoài từ cửa sau Nam Phong các, cả đường đi thuận lợi vô cùng. Thanh Phong công tử đi bên cạnh Bùi Vân Thư, hai tay hắn bị trói, đột nhiên nói một câu: “Đứng núi này trông núi nọ.”
Bùi Vân Thư quay đầu nhìn về phía hắn, “Ngươi đang nói ai đó?”
Tên ma tu đó im lặng không trả lời.
Sau khi ra khỏi Nam Phong các, thì đã đi ra khỏi phố xá trong thôn trấn, không ít người bị hình ảnh Chúc Vưu đột ngột xuất hiện dọa sợ hết hồn, đám đông đang tầm hoan mua vui chạy không thấy bóng.
Không tính hôm nay, giải đấu tu chân vẫn còn bốn ngày nữa, sau trận mà Bùi Vân Thư thắng Vu Cửu, thì cũng còn chí ít là năm, sáu trận đấu nữa, nhưng hai vị đường chủ Hoa Cẩm môn đã cùng đồng thời bại trận, ai biết tông chủ của bọn chúng có thể phái người khác đi tìm bí cảnh Thần Long hay không.
Bùi Vân Thư không nghĩ ngợi quá lâu, “Hôm nay đi luôn đi, Chúc Vưu với ta về núi thu dọn đồ đạc, còn Bách Lý và Hoa Nguyệt, thì đến một nơi nào đó xa xa chờ bọn ta đến.”
“Cuối cùng cũng được đi rồi,” Bách Lý Qua thở ra một hơi thư thích, “Sống trên núi kia, ta cứ luôn thấy khó chịu thế nào. Luôn có cảm giác như là mình bị Vân Thư kim ốc tàng kiều (gác vàng giấu người đẹp) vậy, mà ta còn là kiều (娇 – jiāo – người đẹp) bị tàng.”
Chúc Vưu nhíu mày, “Ta mới là giao (蛟 – jiāo – thuồng luồng).”
Bùi Vân Thư không nhịn được cười.
Nghĩ như vậy, thì đúng là kim ốc tàng “giao” thật.
*
Bách Lý Qua và Hoa Nguyệt cứ trăm nhớ ngàn thương với gà trên Đan Thủy tong, còn cố ý lấy một cái túi trữ vật trống, dặn hai người Bùi Vân Thư và Chúc Vưu lên núi nhớ bắt tầm trăm con gà bỏ vào.
Bùi Vân Thư sắp xếp gọn gàng đồ đạc trong phòng xong, lại dẫn Chúc Vưu đến các phong khác, dùng vài loại thiên tài địa bảo đổi lấy không ít pháp khí và đan dược, đặc biệt là Thanh Tâm Đan, đủ để bỏ vào mấy trăm bình, lúc y đi, sư huynh luyện đan còn dùng vẻ mặt một lời khó nói hết nhìn Bùi Vân Thư.
Hai người lại đến sau núi bắt gà, Bùi Vân Thư nhìn từng con từng con gà rừng xếp hàng đi vào trong túi trữ vật, thấy chột dạ trong lòng vô cùng.
Từ sau khi ba tên yêu quái đó vào trong Đan Thủy tông rồi, không chỉ là sau núi của Vô Chỉ phong, mà gà rừng ở đằng sau núi của tất cả các phong khác cũng ít đi rất nhiều, khẩu vị của ba tên yêu quái đúng là rất lớn, lại toàn là mấy kẻ thích ăn gà, thậm chí đến cả trước lúc bỏ đi, còn gieo vạ gần hơn phân nửa gà trên Đan Thủy tông.
Chờ cho gà rừng trong túi trữ vật đã đủ nhiều rồi, Bùi Vân Thư bảo Chúc Vưu dừng tay lại, hai người ngự kiếm, dưới chút ánh mặt trời còn sót lại buổi chạng vạng, cả hai cùng tiến thẳng xuống dưới chân.
Giữa đường đi xuống, lại gặp phải một người quen, chính là thiếu cung chủ Nguyên Linh cung, Vu Cửu.
Phía sau Vu Cửu còn có mấy vị tu đi theo sĩ, Bùi Vân Thư nhìn thẳng về phía trước, giả bộ như chưa từng nhìn thấy họ, thầm nghĩ nhanh chóng bay ngang qua, nhưng Vu Cửu lại lên tiếng kêu lên: “Bùi Vân Thư.”
Bùi Vân Thư dừng kiếm, y quay người nhìn về phía sau.
Biểu tình của Vu Cửu hung ác, hắn lấy trong tay áo mình ra một bộ y sam, xong rồi lại lấy ra thêm một quyển sách nhỏ trông rất quen mắt, oán giận chạy tới nhét vào trong ngực Bùi Vân Thư, không đợi Bùi Vân Thư phản ứng kịp lại, chớp mắt đã nhanh chóng ngự kiếm bay ra xa như một vệt ánh sáng.
Những tu sĩ đằng sau hắn vội vã đi theo, trong nháy mắt, đám người không còn thấy chút hình bóng nào.
Thời gian không còn nhiều, Bùi Vân Thư tiếp tục bay xuống dưới núi, y cúi đầu liếc xuống thứ trong ngực mình, bèn trước tiên thu vào trong túi trữ vật.
Cũng may là nửa đoạn đường còn lại không xuất hiện chuyện bất ngờ nào nữa, đến khi người hai bên tề tụ xong xuôi thì mới đồng loạt thở phào nhẹ nhõm.
Hoa Nguyệt lấy cái thuyền nhỏ tinh xảo của mình, lớn lên thuyền nhỏ trong chớp mắt, dư sức chưa năm người ngồi.
Bố trí xong kết giới, che đi hành tung trên thuyền, lập tức hướng thẳng về hướng nam hải.
Bùi Vân Thư nhìn Đan Thủy tông đang từ từ cách xa mình, dần dần trở nên ngẩn ngơ.
Sư tổ khôi phục ký ức của y, nhưng hắn lại thấy kỳ lạ cực kì, vô duyên vô cớ bài xích sư môn, vô duyên vô cớ sợ hãi sư huynh, vô duyên vô cớ muốn chạy trốn khỏi sư đệ.
Thậm chí có là sư phụ, cũng đột nhiên mất đi cảm giác thân cận, chỉ còn lưu lại nỗi niềm thương tâm.
Y luôn có một cảm giác, rằng còn có rất nhiều thứ y vẫn chưa nhớ ra.
Lúc này, đáng lẽ y nên viết một phong thư nói cho sư phụ, nói cho ngài biết là y đã ra khỏi núi, không thể tham gia thi đấu tu chân nữa, rồi nơi y sẽ đến là đâu. Nhưng trong lòng thật sự rất mệt mỏi, chỉ cần vừa nghĩ đến chuyện phải viết cái gì, đến cả tay cũng không nhấc bút lên được.
Bách Lý nói y đã không còn là đệ tử của Đan Thủy tông nữa rồi, nhưng y đột nhiên rời đi, cho dù không cho Đan Thủy tông một câu trả lời, cũng phải làm cho giải đậu tu chân một lí do bỏ cuộc.
Trên môi chợt có thứ gì đó chạm lên, Bùi Vân Thư theo bản năng hé miệng, ngậm vào trong miệng mới nhận ra được là Thanh Tâm Đan.
Chúc Vưu đứng kế bên chăm chú nhìn y, “Ăn ngon không?”
Tâm tư rối loạn chất chứa trong cõi lòng nhất thời yên vị lại, Bùi Vân Thư cười nói: “Ta chỉ ăn một viên là đủ rồi.”
Chúc Vưu thu hồi bàn tay đang đưa đan cho y, ném ngược vào trong miệng mình, “Đừng lo lắng.”
Bùi Vân Thư mỉm cười.
Tất cả cùng đứng trên boong thuyền thưởng thức mây tía giăng đầy trời, Bùi Vân Thư lấy thứ Vu Cửu vừa mới nhét vào trong ngực mình, mở quyển sách nhỏ nằm bên trên ra.
Trong sách là nội dung quen thuộc, y lật ra sau, lại nhìn thấy một phong thư rất mỏng kẹp ngay giữa sách.
Bùi Vân Thư mở thư ra, thứ viết trên đó chính là phương pháp đem linh lực hóa thành đao kiếm hay vũ khí.
Kinh ngạc đọc hết phong thư đó, thứ nhét vào cùng với quyển sách nhỏ kia, y đã mơ hồ đoán ra được là thứ gì.
Y nhấc tấm vải xám đang bọc lấy y phục ra, bộ y phục dần hé lộ, trên áo bào có lưu quang di dộng, ám văn như ẩn như hiện, chính là một hoa phục vô cùng rực rỡ thu hút người nhìn.
Hoa Nguyệt: “Bộ y phục này thật đẹp.”
Bùi Vân Thư trầm mặc một lúc, “Vì sao hắn phải như thế.”
Vu Cửu lại không có ở đây để giúp y trả lời câu hỏi, Bùi Vân Thư bỏ tất cả vào lại trong túi trữ vật, Hoa Nguyệt hỏi: “Vân Thư mỹ nhân, ngươi không mặc thử nó sao?”
Bùi Vân Thư lắc đầu.
Trước cứ cất kỹ mấy thứ này đi, sau này nhất định phải tìm cơ hội trả lại nguyên vẹn.
Thanh Phong công tử đang bị trói vào cột nhìn về phía Bách Lý Qua ngồi bên nhổ lông cho gà rừng, “Ngươi gọi hắn là phu quân, nhưng mặc kệ người khác tặng y sam cho hắn?”
Bách Lý Qua giả bộ suy nghĩ một chút, “Ngươi nói đúng, dù sao thì ta cũng là phu nhân đã nghiêm chỉnh bái đường rồi, thậm chí tên giao long kia có lợi hại hơn ta đi chăng nữa cũng không thể làm gì ta, ta phải kéo uy nghiêm của phu nhân lên mới được.”
“Tên phu quân mà ngươi tìm được thật sự không tốt, ” Thanh Phong công tử hừ lạnh một tiếng, “Trêu hoa ghẹo nguyệt không ngừng.”
Bách Lý Qua nhíu mày, “Lời mà người nói, qua không thích nghe.”
Hắn quay đầu tiếp tục rút lông gà, không thèm để ý tới Thanh Phong công tử nữa. Chúc Vưu đi tới kế bên, không thấy hắn ra động tác gì, nhưng nước trong chậu lập tức bay lên, nhổ sạch lông trên cơ thể gà rừng.
Ban đầu thì Bách Lý Qua cũng chỉ ngồi nhổ cho vui, thấy vậy thì đứng lên, “Vân Thư, ăn thế nào đây?”
Bùi Vân Thư nhìn sang Hoa Nguyệt, Hoa Nguyệt dựng thẳng hai cặp vuốt hồ, “Ta không nấu được, nhưng có thể dạy các ngươi nấu như thế nào. Vân Thư mỹ nhân chỉ biết nướng gà thôi, mà nướng xong Chúc Vưu đại nhân cũng không chịu cho các ngươi ăn đâu.”
Bách Lý Qua nhìn về phía Chúc Vưu, chặc một tiếng: “Sao ngươi bá đạo thế chứ.”
Chúc Vưu nhàn nhạt liếc hắn một cái, “Phu quân, của ta.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.