Trên Dưới Sư Môn Đều Không Đúng

Chương 51: Đừng để dập đầu mẻ răng




Nhọc lòng trang điểm?
Bùi Vân Thư nhìn áo bào trên người mình, chính là đạo bào của Đan Thủy tông dành cho đệ tử, không có chút đặc sắc nào, thứ đáng chú ý nhất từ trên xuống dưới chắc chỉ mình Thanh Việt kiếm lấp lóe ánh sáng màu xanh.
Dù sao đi nữa cũng không thể so được với vị thiếu cung đang mặc áo đỏ, khoác vàng mang bạc kia.
Sao lại nói là hao tâm tốn sức?
Y bèn nhìn vị thiếu cung đó thêm đôi lần, thiếu cung chủ đã nói tiếp: “Ngươi nhìn ta làm gì?”
Bùi Vân Thư lắc đầu, đúng lúc thấy Chúc Vưu đi về phía bên này, nhanh chóng nhảy xuống võ đài, nói với Vu Cửu: “Vậy thì đêm nay chúng ta một trận phân định cao thấp ở đây luôn?”
“Chỗ này?” Thiếu cung chủ cau mày, hắn nhìn một vòng xung quanh mình, miễn cưỡng nói, “Cũng được, tối nay trăng lên đầu cành cây thì ta đến đây chờ ngươi.”
Bùi Vân Thư gật đầu.
Thiếu cung chủ nhếch miệng, đột nhiên nói rằng: “Ta rất thích bộ y phục này của ngươi, ngươi đoán sở thích của ta rất chuẩn.”
Có ý gì?
Thiếu cung chủ nở nụ cười mang thâm ý khác, tay áo bào của hắn phất lên, xuân phong đắc ý dẫn theo đạo hữu mập mạp rời đi.
“Thiếu cung chủ,” Đạo hữu mập mạp nói, “Sao ngài lại nói là bị mỹ nhân kế đánh bại vậy?”
“Người này không thể khinh thường,” Bước chân của thiếu cung chủ vừa nhanh vừa vội, “Không biết là hắn ta nghe được ở đâu mà biết chuyện ta sẽ dùng mỹ nhân kế để đối phó với hắn nữa, vậy nên hắn ta mới tương kế tựu kế, dùng mỹ nhân kế ngược lại với ta. May là thiếu chủ đây kiến thức rộng rãi, dù hắn có đúng là mỹ nhân thì cũng chỉ như cá diếc sang sông (1) mà thôi, hắn ta không có cửa dụ dỗ ta được.”
Đạo hữu mập mạp đã tiết lộ cho Bùi Vân Thư chuyện thiếu cung chủ của mình định dùng mỹ nhân kế đánh bại y chột dạ nói: “Thiếu cung chủ anh minh, thiếu cung chủ sáng suốt.”
“Nhưng mà thiếu cung chủ, ngài đi nhanh như vậy là để đi đâu thế?”
“Đem bộ y phục ngọc tàm băng ti ra để ta thay, lại phối thêm mấy viên ngọc đẹp đẹp nữa,” Thiếu cung chủ nói liên mồm, “Mang theo mấy loại huân hương? Phải tìm cho ra cái mũ ngọc… đúng rồi, sách bán như thế nào rồi?”
Đạo hữu mập mạp hơi ngạc nhiên một chút, “Bán rất được, từ hôm qua đến bây giờ, đã bán hơn năm mươi quyển rồi.”
Vu Cửu nói: “Thu lại hết cho ta.”
Hắn ho nhẹ một tiếng, “Dự đoán trong đó không đúng, ta cần phải sửa lại một chút. Chờ ta sửa xong rồi, ngươi lại lấy đem đi bán thêm.”
“Thiếu cung chủ, ngài muốn sửa gì?”
“Có thể dùng mỹ nhân kế một cách lợi hại như vậy, khiến ta kinh ngạc đến mức bị hắn đánh bại,” Vu Cửu hừ một tiếng, “Sao lại để hạng của hắn thấp được? Nếu như ta đã là hạng nhất, vậy thì an bài cho hắn hạng hai đi.”
“Còn nữa,” Hắn nói, “Tranh vẽ hắn cũng vẽ đẹp như ta đi… thôi thôi thôi, vẽ hắn càng xấu càng tốt, tốt nhất là làm cho cả tu chân giới này ai cũng nghĩ hắn xấu như thế.”
Thiếu cung chủ đúng là ác thật, như thế thì chẳng khác gì đang hại người ta không tìm được thê tử chứ?
Trong lòng đạo hữu mập mạp thổn thức vô cùng, bắt đầu thấy đồng tình cho Bùi Vân Thư.
*
Trận đấu đầu tiên thắng trong mơ hồ như vậy, mấy lời mà Vu Cửu nói trước lúc đi làm Bùi Vân Thư cứ thấy khó chịu trong lòng, nhưng y chưa kịp nghĩ nhiều, Chúc Vưu đã nhanh chóng chạy đến trước mặt y, nghiêng người nhìn bóng lưng rời đi của Vu Cửu.
Nhiệt độ quanh người hắn bất chợt hạ thấp xuống, từng cơn gió lạnh kéo đến.
Bùi Vân Thư thắc mắc, “Ta thắng, mà sao ngươi lại không vui rồi?”
Nét mặt y vừa hơi thoáng giãn ra, ngước mắt thì nhìn thấy các sư huynh đi đến bên cạnh. Tầm mắt của Bùi Vân Thư đối diện với con ngươi đen láy của nhị sư huynh, ánh mắt Vân Thành sâu thẳm, trên mặt là nụ cười ấm áp như gió xuân, hắn đi cùng với Vân Man, nhẹ giọng gọi: “Tứ sư đệ.”
Nhất thời thấy một cảm giác ớn lạnh từ đáy lòng truyền đến, tiến thẳng lên da đầu.
Bùi Vân Thư dừng một chút, ngón tay không tự chủ mà run rẩy, nét mặt lạnh nhạt đáp lại: “Sư huynh.”
“Hôm trước sư huynh có làm đệ sợ không?” Vân Thành buông mắt xuống, “Lúc đó sư huynh nhất thời mất trí, chỉ lo làm sư đệ sợ hại, bèn cả đêm làm một túi thơm an thần tặng cho sư đệ làm quà tạ lỗi, nếu đệ đồng ý, vậy liền nhận lấy.”
Hắn lấy một cái túi thơm màu trắng trong tay áo ra, trên túi thơm thêu hình vẽ dòng nước chảy hoa nở rộ, đường may tỉ mỉ, tinh xảo vô cùng.
Bùi Vân Thư cụp mắt nhìn cái túi thơm đó trong chốc lát, đang định đưa tay ra nhận, thì Chúc Vưu đã trước y một bước, nắm túi thơm trong tay, giọng nói thờ ơ: “Ta cầm thay sư huynh cho.”
Chúc Vưu nói xong, nhanh chóng nắm tay Bùi Vân Thư, kéo y đi vòng qua hai vị sư huynh, Thanh Việt kiếm rất có mắt nhìn, không cần Chúc Vưu nói, nó cũng đã tự động mang hai người bay ra khỏi nơi này.
Đến khi đã bay lên giữa trời, Bùi Vân Thư mới thở dài một hơi.
Lúc này y mới lấy lại tinh thân, “Hoa Nguyệt, Bách Lý đâu rồi?”
Lơ lửng ngang trời, Bách Lý qua đang ngồi xếp bằng dần hiện hình, tay ôm Hoa Nguyệt trong lồng ngực, bay bên cạnh Thanh Việt Kiếm.
Chúc Vưu cầm túi thơm ném qua cho Bách Lý Qua, Bách Lý Qua cởi miệng túi ra, đổ một chút hương liệu ra trong tay, cúi đầu khẽ ngửi, “…là chút dược liệu trợ ngủ thật.”
“Dù vậy cũng không thể dùng!” Hoa Nguyệt liên tục lắc đầu, “Mỹ nhân mỹ nhân, ngươi nghe hồ ly mỹ nhân nói, tên sư huynh này của ngươi thật sự rất xảo quyệt gian trá, túi thơm này nhất định có vấn đề.”
Bùi Vân Thư hỏi: “Hắn từng hạ Tình Tùy Cổ lên ta, đúng không?”
Tình Tùy Cổ có tác dụng cường thân kiện thể, về lâu về dài, cơ thể của tu sĩ có thể tự tạo ra một loại pháp bảo phòng ngự rất mạnh, là một đường lui bảo mệnh khi phải trải qua lôi kiếp.
Cổ trùng khi không bị đánh thức, tất nhiên là rất tốt. Nhưng sư huynh đã hạ Tình Tùy Cổ lên y, lại còn khiến tử cổ thức tỉnh, thâm ý đằng sau đó, Bùi Vân Thư chỉ vừa nghĩ đến thôi đã thấy rét run cả người.
Nếu lúc đó không có Chúc Vưu ở bên mình, nếu như lúc đó không có Bách Lý Qua dẫn cổ ra ngoài, một khi y động tình, thì chỉ có thể cầu xin sư huynh giải độc cho mình thôi sao?
Sắc mặt Bùi Vân Thư chợt trắng bệch, trong lòng ba người kế bên biết y đang nghĩ đến thứ gì đó không hay, vội vàng thay đổi chủ đề.
“Còn năm ngày nữa là xuống núi rồi, ngày mai Vân Thư có trận đấu nữa phải không?” Bách Lý Qua hỏi.
Bùi Vân Thư lấy lại tinh thần, y lắc đầu, “Ngày mốt mới có.”
“Nếu như mai không có chuyện gì, thì chúng ta xuống núi luôn đi,” Giọng nói của hồ ly mang theo hưng phấn, “Hôm bữa ta và lão tổ xuống núi, vừa lúc nhìn thấy dưới núi có một tiểu các mới mở, tiểu các đó không thua gì Xuân Phong lâu cả, mỹ nhân nhiều ơi là nhiều. Một khắc xuân tiêu đáng giá ngàn vàng, nhưng mà phải bảo vệ nguyên dương thật tốt, chỉ sờ sờ ôm ôm thôi cũng được.”
“Sờ sờ ôm ôm với ai nào?” Bùi Vân Thư, “Ngươi và mấy mỹ nhân trong các đó sao?”
“Bây giờ ta đẹp như thế này, lông lại còn mềm mại nữa, những mỹ nhân đó nhất định sẽ yêu thương ta vô cùng.” Hoa Nguyệt ưỡn ngực tự hào.
Bùi Vân Thư bị hắn chọc cười.
Khi y cười rộ lên sẽ làm cho người ngoài muốn cười theo, Chúc Vưu chọt chọt khóe miệng đang cong lên của y, trong lòng Bùi Vân Thư chợt nảy lên tâm tư nghịch ngợm muốn đùa, y mặt không đổi sắc, chờ đến khi tay Chúc Vưu từ bên khóe môi chuyển đến giữa môi mình thì khẽ hé miệng, ngậm cắn ngón tay hắn.
“…” Bách Lý Qua đưa mắt ra hiệu cho Chúc Vưu mấy lần, sắp chuột rút đến nơi mới nghe Chúc Vưu “ây da” một tiếng, dùng gương mặt bình thản không chút gợn sóng nói, “Đau quá.”
Bùi Vân Thư cười đến cong mắt, mới nhả ngón tay hắn ra.
Trên đầu ngón tay đẹp như được vẽ nên có một dấu răng, Bùi Vân Thư nâng ngón tay hắn ngắm nghía mấy lần, còn chưa kịp đau lòng, bằng một tốc độ mà mắt thường thấy được, trong giây lát dấu răng đã biến mất không còn.
Chúc Vưu liếc Bách Lý Qua một cái, lần này không cần người dạy, đã tự biết đưa ngón tay vào trong khóe miệng của Bùi Vân Thư, nâng hàm răng của y lên, “Cắn.”
Bùi Vân Thư kéo ngón tay của hắn ra, ho một tiếng, vẻ mặt vẫn giả vờ bình thường như không có gì, “Đây là muốn để ta ăn vuốt rồng à?”
Chúc Vưu suy nghĩ một chút, đôi tay đẹp đã biến thành vuốt giao long to lớn dữ tợn, một ngón thôi, đã đủ nhét đầy miệng Bùi Vân Thư rồi.
Móng vuốt được lớp vảy cứng bao bọc nhẹ nhàng chạm lên môi Bùi Vân Thư.
Hình như nếu không nói câu nào, thì có vẻ không ổn lắm. Chúc Vưu thầm nhớ lại mấy câu thoại đã đọc được trong sách truyện, săn sóc nói: “Đừng cắn nát răng.”
Bách Lý Qua đau khổ che mắt, Hoa Nguyệt xót xa than thở một hơi, “Tên giao ngu ngốc này hết thuốc chữa rồi.”
Mắt hồ ly lặng lẽ xoay một vòng, lén lút kéo kéo y phục của lão tổ nhà mình, Bách Lý Qua cúi đầu, nghe tiểu hồ tôn gan to bằng trời nói thầm bên tai mình: “Lão tổ, không bằng hai ta liên thủ, đá tên giao ngu ngốc này ra khỏi Vân Thư mỹ nhân đi. Đến lúc đó, cho ngài làm lớn, ta làm nhỏ.” Bạn đang
__
(1) cá diếc sang sông: nguyên văn 过江之鲫, Hán Việt là “quá giang chi tức”, thà nh ngữ tiếng Tà u. Ví von khi có nhiều sự vật cùng xuất hiện, di chuyển. Trong trường hợp thì ý bạn Vu Cửu là thấy người đẹp nhiều rồi, nên bạn Vân Thư không là gì =))))
__
Chúc – vô liêm sỉ sừng ngắn nhà nghèo EQ thấp – Vưu =)))
Tui có cảm giác từ đây đến lúc hết truyện nickname của Chúc Vưu chắc cũng phải gần 100 chữ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.