Tranh Tử

Chương 13:




Hồ Vọng Nguyệt về đêm tĩnh lặng như tờ, nhưng đêm nay không có nguyệt, thứ phản chiếu dưới mặt nước phẳng lặng bấy giờ là ánh sáng màu đỏ rực của lửa. Lớp kết giới phía trên vẫn đang gánh chịu hàng loạt cuộc tấn công của hung điểu, người dân trong trấn đã vào nhà, cửa chốt then cài, tắt hết đèn đuốc, thỉnh thoảng có vài ba người ngó ra từ ô cửa số tối đen, đứng ôm con cái của mình nhìn lên khoảng không với nét mặt lo lắng. Mặc dù sợ hãi là vậy nhưng không nhà nào hoảng loạn, họ không thể làm gì khác ngoài tuyệt đối tin tưởng sự bảo hộ của các vị tiên nhân.
Tranh Tử ở đây vẫn chật vật phong bế lại hỏa niệm, luồn hỏa niệm này thật sự rất kì lạ, từ trước đến giờ mỗi lần tâm trạng không ổn định thì nó lại bùng lên dữ dội như muốn nuốt chửng y và còn những ký ức mập mờ khó hiểu mà chính nguồn hỏa niệm đó khơi gợi lên. Hình như tiếng kêu của những con hỏa ưng kia cũng là chất xúc tác, nó khiến Tranh Tử chợt nhớ tới cái chết của cha mẹ nuôi, của dân làng, bọn họ đều chết trước mặt y, ngọn lửa đỏ rực thiệu trụi tất cả, xác người bị cháy đến khô đen, xác lớn xác nhỏ nằm cong queo trên mặt đất, tiếng khóc thét, tiếng rêи ɾỉ đau đớn thấu tâm can mà đến tận ba ngày sau khi xung quanh không còn một hơi thở người, y vẫn còn nghe được văng vẳng. Tranh Tử lại nhớ tới chuyện xa hơn nữa, trước khi tới làng Đại Chù, y và ca ca nằm trong một cái lồng sắt bị người ta ngâm nước suốt ngày đêm, bị đánh đập, bị bắt phải mặc giáp sắt, cầm gươm kiếm để lên chiến trường, chém gϊếŧ lại chém gϊếŧ, mùa đông ủ mình trong lớp tuyết trắng xóa, lạnh tới nổi không cử động được. Ca ca chỉ biết ôm chầm lấy y, bảo rằng: “Không sao…không sao…không lạnh…đệ đệ, chúng ta nhất định phải sống sót…” Một luồn hỏa niệm bùng lên giữa khu quân trại đang ngập trong tuyết trắng, khi tỉnh dậy, Tranh Tử lại thấy xung quanh là những mảnh thi thể đã cháy đen, ngay cả ca ca là người nào y cũng không nhận ra được.
Tiếng chuông Định Tâm réo rắc bên tai, Tranh Tử vẫn đang trong thạng thái nhập thiền, hỏa niệm lúc này đã thối lui hoàn toàn, trạng thái của y thậm chí còn tốt hơn trước đó gấp bội.
“Ta đương nhiên phải sống, phải sống đến cùng...ta còn phải tìm ra ánh sáng, tìm ra nơi thuộc về mình. Nếu hỏa khắc mộc, thì dùng thật nhiều mộc để khắc lại hỏa, muốn áp chế nóng vội giận dữ, thì cần thật nhiều điễm tĩnh và gan lì…” - Đó là điều mà Tranh Tử đã học từ Vu Tịch và gã đạo giả kia.
Thình lình bị một âm thanh đánh thức, Tranh Tử vừa mở mắt đã thấy một nhóm sáu bảy kẻ đứng phía trước tay cầm đao kiếm, dáng vẻ ngang ngược hung tợn, Yến Tri Phàm thì đang run rẩy cầm một con dao ngắn bò trên đất luôn miệng kêu lên, xung quanh hắn chỉ còn hai tên thuộc hạ là còn sống, ba tên đã bị đám người kia chém chết. Không chỉ là chém chết mà chúng còn cắt chi của người ta bấy nhấy ra, móc mắt người, moi tim gan, như một thói tiêu khiển ác độc.
Những kẻ này đều là “tà giả” từ đảo Độc Tu Bà. Độc Tu Bà ở miền Đông Hải nổi danh là mảnh đất của những kẻ đi theo phái Tà Giả Môn, dung chứa những kẻ bị đạo môn chính thống trục xuất không còn chốn về. Bọn chúng khác cường đạo, đạo tặc nhân gian ở chỗ có thể sử dụng được niệm lực, nhiều tên còn có niệm lực rất cao, có kẻ tương đương cả hàng “Hộ Pháp” và “Sư” ở đạo môn, chúng còn có giao lưu mật thiết với Ma Vực. Những kẻ này thường nằm trong diện truy nã của triều đình, nhưng Lũng Bạch Môn hơn ba mươi năm trước đã rạch ròi với vương quyền, trấn Tật Phong cũng là một khu trấn tự phát tự trị nên triều đình cũng chẳng nhòm ngó tới.
Lúc này một tên vác cây đao to trên vai đi tới trước mặt Yến Tri Phàm, cười nham hiểm nói:
- Ngươi nói nhà ngươi ở Đô Thành rất giàu có sao? Vậy bọn ta mang ngươi về Đô Thành, ngoài đám vàng bạc ở đây, có phải sẽ kiếm được một mớ kha khá chứ nhỉ?
Yến Tri Phàm vừa run rẩy vừa vuốt mồ hôi, ban nãy vì muốn giữ mạng nên hắn liền nói như thế, nhưng giờ suy nghĩ lại thì cảm thấy không ổn chút nào. Nếu đưa bọn tà giả này về Đô Thành, không những khiến cả nhà y bị liên lụy, tính mạng bản thân cũng không biết còn được bảo toàn hay không. Yến Tri Phàm lại vuốt mồ hôi trên trán, tên tà giả kia thiếu kiên nhẫn liền dậm chân một cái, chìa mũi đao ra trước mặt hắn, quát:
- Câm rồi à? Gia nhà ngươi hỏi, có phải nhà ngươi giàu thật không?
- Vị…vị huynh đài này có gì từ từ nói chuyện, thật ra…nhà ta cũng không quá giàu có, bao nhiêu tài sản đã dành dụm đưa cho ta lên đây…để cầu sư học đạo hết rồi…Nếu các người muốn thì vàng bạc trong đây đều cho các người hết, tha…tha mạng cho bọn ta được không?
- Tên mập chết tiệt này, ngươi lại đùa ta à? Lúc nãy bọn ta cũng có mặt ở khách trạm, ngươi cãi ì đùng với tên họ Sở kia, tưởng bọn ta điếc hay sao? Ngươi chính là con trai út của Yến viên ngoại. Bọn ta đã theo ngươi một đường đến đây, chỉ cần bắt ngươi thì hẳn kiếm được một mớ vàng từ nhà họ Yến kia rồi!
- Không…không…không được bắt ta, buông ta ra…
Tên tà giả kia vung tay tới định xách lấy cổ áo Yến Tri Phàm, Yến Tri Phàm vừa gào vừa huơ loạn cây dao ngắn trong tay, vô tình cắt trúng phải tay của tên tà giả kia chảy máu. Hắn ngay lập tức đổi thái độ, cầm cây trường đao to tướng hung hăng giơ lên chuẩn bị bổ xuống.
- Con lợn này, ta đổi ý rồi, liền chém chết ngươi, làm thịt ăn!! - Hắn gầm lên.
Ngay lúc Yến Tri Phàm tưởng mình toi đời rồi, nhưng sau đó…đợi mãi cũng không thấy đao to bổ xuống, hẳn đang khóc bù lu chợt nheo mắt nhìn lên, thấy gã tà giả kia đang bị một chùm dây leo quấn ngang tay, động tác đã hoàn toàn bị khống chế. Bọn tà giả phía sau ngơ ngác nhìn nhau sau đó liền chạy tới, dùng đao kiếm cắt hết lớp này tới lớp khác, hì hục cắt mãi cắt mãi mới xong đám dây leo vướn víu. Kẻ dẫn đầu bọn chúng vừa ném sợi dây leo cuối cùng vừa híp mắt nhìn về phía Tranh Tử, sau đó lại nhìn thấy đào côn bên cạnh y, một đường đi thẳng tới.
- Ở khách trạm ta cũng chú ý tới ngươi, tên chuột nhắt! Cái cây đào mục nát này xem ra cũng là một pháp bảo đây…
Hắn vừa chạm tới đào côn, đã thấy một bàn tay trắng nhợt gầy trơ đè lên, vừa ngẩn nhìn lại thấy đối diện là một đôi mắt đen dường như lạnh lẽo vô hồn của người nọ nhưng toát ra loại sát niệm âm trầm khiến trong lòng hắn ngứa ngái khó chịu một phen.
Tranh Tử đạm nhiên nói:
- Bỏ ra và cút, hoặc không bao giờ cút được nữa.
Tên tà giả cầm trường đao phá lên cười ngặt nghẽo như khinh thường sự tự tin của người thiếu niên gầy trước mặt, nửa chừng hắn thình linh xoay trường đao, chỉ một khắc nếu không né kịp thì đầu Tranh Tử đã sớm rơi lăn lóc xuống đất. Nhưng y đã nhẹ nhàng né sang một bên, sau đó cầm đào côn đập vào bên hàm trái của tên tà giả, cú đập nghe một tiếng “Bốp!!!” vang lớn và giòn giã, kẻ bậm tợn kia bay đi lăn ba vòn cũng chưa dừng lại được. Lúc được đám thuộc hạ dựng dậy, cổ hắn sớm đã sái trẹo sang một bên, miệng không còn ngậm lại được nữa, nước dãi theo máu trào ra ào ào.
Đám thuộc hạ thấy thế liền cầm theo đao gươm lao tới, Tranh Tử ở đây vừa vẽ trong một cái phù tự trên đất, đào côn vừa dậm xuống thì vô số những dây gai nhọn như sắc thép từ đất đâm thẳng lên, một đường từ hạ môn xuyên lên tận não, máu đỏ phun ra nhuộm đỏ cả cầu Vọng Nguyệt, sáu tên chết tức trong khoảnh khắc, trong tư thế không thể kinh sợ hơn nữa. Yến Tri Phàm trợn trắng mắt, sợ tới mức đũng quần đã ướt lần thứ hai, lần này mặt hắn đã sớm tái nhách, cùng với hai tên tùy tùng còn lại ngất bung càng ra.
Tranh Tử cầm đào côn, xiu vẹo đứng dậy, vẽ thêm một cái phù tự khác, lần này đào côn vừa dậm thì một loại quái cây gọi là vong thực đã trồi lên, thân cao bằng một người trưởng thành, có gai nhỏ, trên ngọn là một cái búp mầm tròn màu trắng trong suốt phát sáng nhiều cánh có thể mở cánh ra để nuốt vong hồn vào trong, lúc này búp mầm kia đã mở, nuốt trọn những mảng trắng thoát ra từ xác của sáu tên tà giả. Tiếng kêu khóc im bặt trong miệng của vong thực, vong thực ăn xong liền chui lại xuống mặt đất, dưới lớp đất ngỗn ngang đã im ắng, trả lại xung quanh một bầu không khí tuyệt đối như chưa từng có chuyện gì xảy ra.
Tranh Tử lẩm bẩm nói:
- Đỡ để các ngươi lại sang cầu cứu quỷ môn, đỡ thêm một cái siêu sinh phù.
- Đủ ác, đủ nhanh gọn và quyết đoán nhỉ?!
Tranh Tử vừa quay lại nhìn thấy kẻ phía sau, hai đồng tử của y liền co cực, niệm lực trong người bùng phát thành xung lực mạnh tới nổi khiến cả mặt hồ Vọng Nguyệt chuyển động. Y vận niệm truyền vào đào côn, kẻ kia nhìn thấy sát khí đằng đằng liền xua tay nói:
- Ta không phải đến để đánh nhau, ta đến là để nói chuyện.
- Ngươi gϊếŧ dưỡng phụ dưỡng mẫu của ta, diệt cả làng ta, ngươi còn bảo đến đây để nói chuyện?
Tranh Tử nhìn “mặt cừu”, răng đã nghiến keng két. Thấy Tranh Tử đã quyết định sẽ một phen sống chết với mình, gã “mặt cừu” liền nhảy ra đằng sau. Thì ra mấy tên tà giả ban nãy có bắt theo một cô nương, người kia bị trói nhốt trong một cái bao đặt đằng sau, mà bấy giờ tên “mặt cừu” đã lấy cái đó làm cớ ngăn cản Tranh Tử tấn công mình. Tranh Tử bước tới được hai bước thì sững lại, sát khí trong mắt hoàn toàn thối lui trả lại một vẻ mặt thơ ngây đến vô tội của một thiếu niên bình thường, đôi mắt điềm tĩnh long lanh, nét mặt không hề mang bất kì nguy hiểm hay biểu cảm gì, thiện lành đến lạ. Lật mặt nhanh đến mức khiến gã “mặt cừu” cũng phải chưng hững theo, không biết phải phản ứng thế nào.
Gã “mặt cừu” sau đó đột nhiên phá cười lớn nói:
- Ngươi quyết đoán đến mức khiến kẻ thù đứng trước mặt ngươi phải sợ hãi. Tề Duẫn Chi…Tề Tất Vấn gọi ngươi như thế đúng không?
- Ngươi…biết ca của ta?
Tranh Tử xoa lấy mi tâm, cố gắng nhớ lại chuyện của mình và ca ca, nhưng nhiều nhất y chỉ nhớ khi hai người ở biên cương đầy tuyết, chịu khổ chịu lạnh, nhớ gương mặt đầy vết bầm của ca ca mỗi khi mang thuốc về cho y.
Tên “mặt cừu” lại nói:
- Trí nhớ thật kém a~ Hay là ta nên gọi ngươi bằng cái tên mà người ở Đại Chù hay gọi ngươi? Tranh Tử?
- Tất Vấn còn sống hay chết? - Tranh Tử nhìn kẻ trước mặt gằng hỏi.
Kẻ kia vẫn ung dung, chậm đáp:
- Ta tới là muốn nói với ngươi a Tranh Tử…Nếu ngươi muốn tìm Tề Tất Vấn, điều tra thân thế, quá khứ của mình thì ngươi đến đúng nơi rồi. Lũng Bạch Môn có tất cả những thứ mà ngươi muốn biết, cứ tới mà tra, tra từng cái một. Tề Tất Vấn chưa chết, hắn ở ngay trước mặt ngươi! Còn nữa…ở phía sau Đông Trúc Các, có thứ mà ngươi có thể hứng thú a~
Tranh Tử nhìn theo hướng chỉ của “mặt cừu”, cổng môn Lũng Bạch, những ngọn núi trùng điệp đã ở trong tầm mắt, trong lòng y bấy giờ vừa ngỗn ngang vừa mừng vừa lo lắng vừa có ngờ vực. Y quay lại nhìn “mặt cừu” lại hỏi:
- Ngươi là ai? Mục đích của ngươi là gì? Nếu không phải là vì bắt ta thế tại sao là điều khiển những con hỏa ưng đó diệt làng ta, còn đuổi đến tận đây? Còn nói với ta những chuyện này?
- Nếu muốn biết thì cứ từ từ mà điều tra. Ta chỉ có thể tiết lộ một chút cho ngươi biết…ta là Từ Phí Lâu, thuộc hạ của Độc Thành Quỷ Chủ, tới đây để giúp đỡ ngươi…
- Vực Gian?
- Đúng vậy a~
- Bọn ma quỷ các ngươi tốt đến vậy à?
A Nha đậu trên vai Tranh Tử lúc này đột nhiên kêu một tiếng rất dữ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.