Tránh Sủng

Chương 7: Ngồi chỗ tôi




Thấy sắc mặt Vạn Quyết Lương thay đổi, giám đốc vội vàng kéo tay Thời Thiên, khiển trách, "Dương Thiên, Vạn đổng đang ở đây, thái độ đó của cậu là gì?"
"Giám đốc, ngài cần phải rõ ràng." Thời Thiên hạ giọng, "Tôi chỉ là phục.... "
"Thật không hiểu quy củ a!" Nam nhân đứng phía sau Vạn Quyết Lương đột nhiên không vui cắt lời Thời Thiên, "Làm sao? MB tiếp khách cũng phải tùy tâm tình?"
"Không, không!" Giám đốc liên tục cười làm lành, "Cậu ta là người mới, chắc là đang căng thẳng thôi, để tôi nói chuyện với cậu ta." Dứt lời, giám đốc kéo Thời Thiên ra ngoài cửa.
"Đã thành như vậy, cậu còn muốn hại chết tôi sao?" Giám đốc giận tái mặt.
"Xin lỗi, tôi chỉ ở lại giúp mở bình nên mới không đi ra đúng lúc." Thời Thiên cúi đầu thành khẩn, "Phiền ngài giải thích với họ một chút, bọn họ hẳn là sẽ không.... "
"Cậu nghĩ quá đơn giản! Mếu hiện tại tôi nói với họ cậu không phải MB, họ nhất định nghĩ cậu mơ cao không muốn tiếp đãi, đến lúc đó không chỉ cậu, cả tôi cũng sẽ gặp rắc rối!"
Nghe giám đốc nói vậy, Thời Thiên khó xử, "Nhưng tôi không thể làm MB vào bồi bọn họ a!"
"Có cái gì không thể!" Giám đốc vẻ mặt thành khẩn nói, "Hiện tại chỉ còn cách này."
"Xin lỗi giám đốc, ngài có thể trừ lương của tôi, nhưng chuyện này tôi không làm được." Thời Thiên kiên quyết." Đây là vấn đề về nguyên tắc, không thể thương lượng."
"Tôi cầu cậu Dương Thiên, giúp tôi một chút được không?" Giám đốc nắm lấy tay Thời Thiên cầu khẩn, "Vạn đổng chính là lão bản của hộp đêm này, tôi bò bao nhiêu năm mới lên được vị trí giám đốc, không thể vì hôm nay mà mất đi a! Hơn nữa mấy người kia đều là đại nhân vật số một số hai, cùng bọn họ cậu tuyệt đối không thiệt."
Thời Thiên lãnh đạm đẩy tay giám đốc, "Xin lỗi, đây là lỗi của tôi, tôi từ chức." Nói xong, cậu quay người, chuẩn bị cứ như vậy mà đi, Thời Thiên cậu vốn không phải người hiền lành, không cần thiết phải liều mình hi sinh tác thành cho người khác.
Giám đốc lần thứ hai nắm lấy tay Thời Thiên, thần sắc còn muốn thương xót hơn vừa nãy, "Dương Thiên, tôi van cầu cậu có được không! Van cầu cậu! Vừa rồi ánh sáng không đủ, bọn họ không thấy rõ mặt cậu, tôi tin, chỉ cần họ nhìn rõ mặt cậu, tuyệt đối sẽ mất đi hứng thú, cậu cùng lắm chỉ cần ở trong đó năm phút, không, ba phút là tốt rồi, bọn họ nhất định sẽ bảo cậu đi ra."
Thời Thiên cau mày, cũng không tiếp tục từ chối, giám đốc nói không sai, khuôn mặt hiện tại của cậu, tuyệt đối ai nhìn cũng đều không thấy ngon miệng, mấy nam nhân giàu có kia, khẩu vị chắc chắn rất cao, nói không chừng sau khi nhìn thấy mặt cậu liền lập tức hối hận.
Thấy Thời Thiên do dự, giám đốc lại lần nữa xuống nước, "Chỉ cần cậu vào ngồi đó ba phút, tôi liền đem lương của cậu tăng gấp đôi, thế nào? Cũng có thể lập tức phát cho cậu năm mươi ngàn tiền thưởng."
Thời Thiên cuối cùng vẫn đồng ý,không hoàn toàn vì điều kiện giám đốc mở ra có bao nhiêu dụ người, mà vì cậu cảm thấy việc này có vẻ không nguy hiểm, bởi khuôn mặt này bị cậu làm thành xấu xí thế nào cậu biết rõ.
Huống chi, cậu thật sự cần tiền gấp, chỉ đơn giản như vậy tiền lương đã tăng gấp đôi, còn được tặng thêm năm mươi ngàn, chuyện tốt như vậy, kẻ ngốc mới không muốn!
Thời Thiên sờ sờ mặt của mình, cười thầm trong lòng rồi mở cửa bước vào.
"Ở bên ngoài làn gì thế! Lâu như vậy!" Vạn Quyết Lương hất mặt, "Còn không mau lại đây!"
Thời Thiên cong môi nhấc chân đi đến trước mặt Vạn Quyết Lương, mị thanh nở một nụ cười buồn nôn, "Vạn đổng, thật không tiện, đã để ngài đợi lâu."
Vạn Quyết Lương mới đầu thấy đường nét gương mặt Thời Thiên rất đẹp, nguyên bản đối với tướng mạo của cậu sản sinh ra chút mong đợi, kết quả dưới ánh đèn huyễn hoặc triệt để thấy rõ, Vạn Quyết Lương liền trợn tròn mắt.
Nhìn khuôn mặt xanh đen cùng một đám nhìn như nốt ruồi trước mắt cùng với nụ cười si đần như kẻ ngốc, Vạn Quyết Lương thốt lên một tiếng, "Mẹ nó! Đừng đến đây!"
Đúng như Thời Thiên dự đoán, ánh mắt Vạn Quyết Lương phi thường cao, hơn nữa trong lòng gã còn ôm nam tử tuấn tú khả nhân, cho nên khi nhìn thấy khuôn mặt như than đá của cậu, gã liền nổi lửa.
"Mặt như vậy cũng giả bộ thanh cao!" Không chờ Vạn Quyết Lương mở miệng, bên cạnh gã, một vị tổng tài khoảng ba mươi mấy tuổi, Trịnh Tề Sơn chán ghét nói, "Cho rằng không cần tướng mạo chỉ cần chơi trò dục cầm cố túng là có thể thành công sao?"
Thời Thiên cười khẽ trong lòng, xem ra không cần đến ba phút, hiện tại liền có thể đi.
"Tôi.... Tôi ngồi đâu đây?" Thời Thiên cúi đầu, lễ phép nhỏ giọng hỏi Vạn Quyết Lương, chờ gã kêu một tiếng "cút".
"Cậu còn muốn ngồi?" Vạn Quyết Lương ôm nam nhân nhỏ bé liên tục cọ cọ trong lòng quát lớn, một tay chỉ cửa lạnh lùng nói, "Hiện tại liền... "
Vạn Quyết Lương chữ "cút" còn chưa ra khỏi miệng, ở chính giữa góc tối tia sáng tương đối âm u, Cổ Thần Hoán đột nhiên mở miệng, thanh âm từ tính âm trầm lại lười biếng.
"Ngồi chỗ tôi."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.