Tránh Sủng

Chương 22: Không phải đối thủ của mình




Thời Thiên mới đặt chân ra khỏi cửa liền nhìn thấy Nguyên Hiên, Nguyên Hiên hiển nhiên là tới nơi này tìm Thời Thiên, hắn cầm trong tay một tờ giấy ghi địa chỉ đứng dưới lầu nhìn trái ngó phải, thì thầm trong miệng không biết có phải chỗ này hay không.
Nguyên Hiên xuất hiện rất khoa trương, mái tóc vàng óng vô cùng chói mắt, dưới ánh mặt trời lại càng rực rỡ làm không ít người ngoái lại nhìn. Lão bối thì suy đoán Nguyên Hiên là tên lưu manh đỏm dáng, còn các thiếu nữ trẻ tuổi thì ôm mặt xuýt xoa kêu hắn thời thượng suất khí, sau đó tầm mắt dừng lại trên chiếc mui trần màu trắng trị giá trăm vạn so với chính Nguyên Hiên còn chói mắt hơn, người không nhìn ra giá trị thì âm thầm ước ao đố kị, còn người biết thì nhanh chóng rút điện thoại ra chụp mấy tấm khen ngợi.
Nguyên Hiên một chút cũng không để ý ánh mắt của người đi đường, hắn nhíu mày, mím môi, vẫn là dáng vẻ bực bội của hai mươi mấy ngày trước, tiếp tục tả hữu tìm kiếm, một cái quay đầu trong lúc vô tình vừa lúc trông thấy Thời Thiên cũng đang nhìn hắn.
Trong nháy mắt thấy được gương mặt Thời Thiên, Nguyên Hiên trợn mắt, cả người như bị điện giật, hắn lập tức duỗi tay chỉ vào Thời Thiên đứng cách đó không xa, rống to, "Cậu! Chính là cậu! Không được chạy! Đứng yên đó cho tôi!" Nói xong, hắn xông về phía Thời Thiên, vừa chạy vừa hô, "Không được chạy! Không được nhúc nhích!"
Sự thực là, Thời Thiên không hề chạy, trên mặt thậm chí không có nét kinh hoảng nào, cậu bình tĩnh nhìn Nguyên Hiên sát khí đầy người vọt đến trước mặt mình.
Chạy đến trước mặt Thời Thiên, lồng ngực Nguyên Hiên kịch liệt phập phồng, hắn nghiến răng nghiến lợi hung tợn nhìn chằm chằm vào Thời Thiên thấp hơn mình nửa cái đầu, hận không thể dùng ánh mắt đem cậu thiên đao vạn quả!
"Hai mươi hai ngày! Tròn trĩnh hai mươi hai ngày! Lão tử rốt cuộc tìm được cậu!!" Thanh âm cơ hồ rít lên, hai nắm đấm tràn ngập sức mạnh của Nguyên Hiên siết chặt bên người, xương cốt va vào nhau kêu răng rắc.
Thời Thiên ngẩng đầu nhìn hắn, mặt không cảm xúc hỏi, "Anh muốn trả thù tôi?"
Nguyên Hiên bị Thời Thiên hỏi như vậy liền sững sờ, một giây sau mới dữ tợn gầm lên, "Phí lời! Lão tử hận không thể lập tức giết chết cậu!"
"A, vậy chờ tôi một chút, để tôi gửi mấy bức ảnh." Thời Thiên nói xong còn cố tình ra vẻ ung dung rút điện thoại ra mở album, Nguyên Hiên cả kinh nhớ tới mấy tấm hình cậu chụp khi hắn bị trói trong nhà vệ sinh.
Nguyên Hiên nhất thời hoảng sợ đoạt lấy điện thoại trong tay Thời Thiên ném xuống đất, màn hình điện thoại vỡ tan, Nguyên Hiên lại dùng giày da sáng loáng ra sức đạp lên.
"Con mẹ nó cậu còn dám uy hiếp tôi?!" Nguyên Hiên rống giận, "Tôi xem cậu lấy cái gì uy hiếp!"
Thời Thiên nhìn chiếc điện thoại vỡ nát dưới đất, có chút đau lòng nhíu mày, tuy không phải hàng xịn, nhưng dù sao cũng đã theo cậu hơn hai năm.
"Anh ném vỡ điện thoại của tôi." Thời Thiên lần thứ hai ngẩng đầu, lạnh lùng nói.
Nguyên Hiên bị thái độ thờ ơ của Thời Thiên triệt để chọc giận, hắn long trời lở đất suốt hai mươi mấy ngày tìm người này, bởi vì sợ kẻ khác phát hiện ra sự tình xấu hổ hôm đó cho nên mới không dám phái người tìm kiếm, tất cả đều là hắn tự thân xuất mã, kết quả người cần tìm lại cho hắn phải ứng thế này, ít nhất cũng phải sợ sệt một chút mới đúng a!
"Vỡ thì làm sao! Lão tử hận không thể........ "
"Đền cho tôi."
"Đệt! Cậu dám coi lão tử là..... " Nguyên Hiên nổi trận lôi đình rống to, nhưng nói được một nửa lại bị Thời Thiên cắt ngang.
"Ảnh đó có cả trong máy tính của tôi."
"Con mẹ nó cậu...... "
"Anh hủy máy tính cũng vô dụng, bằng hữu của tôi cũng có."
"Cậu........ "
"Tôi ăn trưa, bốn mươi phút nữa sẽ quay lại, anh đi mua điện thoại mới cho tôi, tôi sẽ không so đo."
Nguyên Hiên giận xanh cả mặt chỉ vào Thời Thiên, "Cậu xem lão tử là cái..... "
"Nếu như ảnh Nguyên gia đại công tử toàn thân chỉ mặc mỗi quần lót bị trói trong nhà vệ sinh lưu truyền trên internet, anh thấy hậu quả sẽ thế nào?"
"Cậu.... "
"Hẳn là người nào đó không còn mặt mũi nhìn người đi!"
"Cậu." Nguyên Hiên tức điên, "Cậu thật đê tiện!"
"Thời đại này đê tiện không hoàn toàn là xấu, coi như Nguyên công tử đang khen tôi, được rồi, phiền Nguyên thiếu nhường đường, tôi muốn đi ăn, còn ngài hẳn cũng nên đền cho tôi chiếc điện thoại khác." Thời Thiên cười ôn hòa, "Bốn mươi phút nữa nếu không có, thì chôn cùng điện thoại tôi chính là danh tự cả đời Nguyên công tử."
Cậu nói xong liền khôi phục sắc mặt không cảm xúc, không nhanh không chậm đi vòng qua Nguyên Hiên đã triệt để đông cứng.
Nguyên Hiên nắm chặt tay, lửa giận ngập trời trong lồng ngực không cách nào phát tiết, hắn hằn học giậm mạnh xuống đất rồi mở cửa xe ngồi vào, rất không tiền đồ khởi động xe đi tìm các cửa hàng điện thoại phụ cận.
Thời Thiên nhìn chiếc mui trần trắng dần dần biến mất, thầm thở phào trong lòng, điện thoại của cậu dọn dẹp định kỳ, đồ không quan trọng căn bản không giữ lại, cho nên những tấm ảnh kia cậu xóa lâu rồi.
Dùng tình huống vừa nãy mà nói, nam nhân này không phải là đối thủ của cậu!
Vậy xem ra không cần phải sợ anh ta.
____________________________________
Lời tác giả: Mọi người không cần hoài nghi, Nguyên Hiên là nam nhân si tình, người như thế chỉ có Thời Thiên trị được, còn có chuyện này Tiểu Cáp muốn nói, Tiểu Cáp ngược Thời Thiên một phần, sẽ cho cậu toàn lực phản kích, cậu không phải người nhu nhược vô năng, cho nên thỉnh Cổ Thần Hoán hãy cẩn thận với âm mưu cuối cùng của mình!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.