Tránh Sủng

Chương 1:




Từ bệnh viện đi ra, đã sắp hai giờ sáng, không có giao thông công cộng cũng không gọi được taxi, Dương Thiên chỉ có thể đi bộ trở về, cách giờ làm việc sáng mai còn chưa đến sáu tiếng, ít nhất phải đảm bảo chính mình vào ngày thứ hai khuân đồ không ngủ gà ngủ gật.
K thị thối nát nhưng rực rỡ, trải qua cơn mưa ngày đêm đã rút đi sự táo bạo cùng náo động ban sáng, đường cái quạnh quẽ, chỉ có mấy chiếc xe thưa thớt lái qua, Dương Thiên cho tay vào túi, không nhanh không chậm bước đi ven đường, ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, đối với màn đêm đầy sao nở một nụ cười thờ ơ.
Thật tốt, vẫn còn có thể tiếp tục duy trì, từng cho rằng mình sẽ điên mất hoặc chết đi giữa những tháng ngày bận rộn ấy, nhưng vẫn kiên trì sống đến bây giờ, có lẽ vì từng hưởng thụ qua cuộc sống vàng ngọc liền không thích hợp hai chữ bi quan, vận mệnh thay đổi quá nhanh đã cho cậu thấy rõ, bắt đầu từ thời khắc được sinh ra, ngoại trừ mệnh, không có thứ gì nhất định cả đời đều thuộc về mình, mạng sống là tiền vỗn vững chắc nhất của con người, chỉ cần chưa chết đi, sẽ không có tư cách nói mình đã bị cuộc sống bức tới tuyệt cảnh.
Trong sự bận rộn vô tận, con người xác thực nên dành chút thời gian để dạo chơi dưới trời đêm thanh lãnh, chỉnh đốn lại tâm tình chết lặng mà không cam lòng, gạt hết những ưu tư mà cuộc sống vội vã ngoài kia luôn dùng nó khiến đầu óc con người trở nên trì trệ.
Sau đó, thanh thanh sảng sảng đối mặt với cuộc sống!
Căn nhà chỉ hơn tám mươi mét vuông nhưng đã là vật mà Dương Thiên vừa ý nhất, lúc trước dùng tất cả tài sản tích trữ mua lại không gian nhỏ như vậy, cũng là để giữa K thị tấc đất tấc vàng này có một nơi đặt chân thuộc về riêng mình.
Dương Thiên tắm xong liền mệt mỏi nằm nhoài trên giường, bạn tốt Quan Lĩnh cùng làm ở hộp đêm với cậu đột nhiên gọi tới, Dương Thiên ngái ngủ bắt máy, không nhịn được hét vào điện thoại, "Lão huynh, cậu không để tôi sống sao, tôi đây vừa mới nằm xuống a."
"Đệt! Cậu còn hung ác với tôi! Lão tử bị giám đốc lưu lại tăng ca, dằn vặt đến bây giờ mới kết thúc, phiền chết!" Đối với anh em tốt của mình, Quan Lĩnh nói chuyện không chút khách khí.
"Được được được, tôi không hung cậu, nói nhanh lên, mệt muốn chết." Dương Thiên che miệng ngáp một cái, bộ dáng buồn ngủ.
"Cậu tối nay cũng đừng hy vọng ngủ được bao lâu, giám đốc bảo tôi gọi điện thông báo cho mọi người, sáng mai đại lão bản đến thị sát công việc, tất cả mọi người đến trước giờ làm hai tiếng, ai đến muộc trừ nửa tháng lương."
"Đệt! Cái gì phá lão bản? Phô trương như vậy." Không được ngủ tử tế, Dương Thiên có chút nổi nóng." Cho dù ông ta đến thị sát Ngôi Sao, cũng không cần sáng sớm mới năm sáu giờ đã đến đi?"
"Gíam đốc nói là chúng ta tiến vào trạng thái làm việc sớm một chút, để lão bản thấy biểu hiện tốt nhất của từng người, hơn nữa Dương Thiên cậu đừng có mà mắng cái gì phá lão bản." Quan Lĩnh hạ giọng, lại tiếp tục cằn nhằn, "Tôi nghe nói lão bản đứng sau Ngôi Sao rất lợi hại, rất nhiều hộp đêm cùng sòng bạc ngầm tại K thị đều là của hắn, bất quá người rất khiêm tốn, Ngôi Sao khai trương đến giờ đã được hai tháng, tôi cũng chưa từng thấy hắn."
"Tôi biết, Ngôi Sao lương cao như vậy, Dương Thiên tôi còn chưa đến mức đem bát cơm của mình ra đùa giỡn! Hảo, tôi muốn ngủ, cậu lại không cho tôi ngủ, sáng mai thật muốn ngủ gật trước mặt đại lão bản."
Vô luận thường ngày có bao nhiêu bận rộn, Dương Thiên đều sẽ bảo trì mỗi ngày ngủ không ít hơn bốn tiếng, thân thể một khi mệt nhọc, tinh thần sẽ muốn thư giãn, như vậy, tư tưởng cảm tính thường sẽ thắng lý tính tư duy, cho nên Dương Thiên rất ghét khi không ngủ đủ mà phải làm việc. Làm nhân viên hậu cần tại hộp đêm Ngôi Sao, công việc mỗi ngày của Dương Thiên là vận chuyển hoa quả cùng rượu cao cấp từ bên ngoài vào kho, mỗi ngày cũng chỉ là bận rộn hai, ba tiếng ban đầu, thời gian còn lại chủ yếu là ngồi trong kho hàng nói chuyện phiếm với đồng nghiệp.
Rượu vang cao cấp, mỗi hòm chỉ có ba bốn bình nên cũng không quá nặng, Dương Thiên coi như chịu được, từ năm giờ tới hơn tám giờ, rượu cùng hoa quả đều được chuyển vào kho, Dương Thiên lúc này mới cùng đồng sự ngồi xuống nghỉ ngơi, còn chưa ấm mông, Quan Lĩnh đã hấp tấp chạy vào hét lớn, "Mau đứng dậy, giám đốc đưa đại lão bản vào."
Tất cả mọi người lập tức trở về vị trí ra vẻ bận rộn, Dương Thiên đứng khuất sau thùng hàng cao hơn người, đem hoa quả cần chuyển xếp vào xe đẩy chuẩn bị đưa vào phòng, đối với đại lão bản đang đứng phía sau, không có nửa điểm hứng thú.
"Không gian trong kho rất lớn, xây thêm một tầng hầm, dùng để chứa hàng."
Giọng nam âm trầm từ tính, có chút lạnh lẽo, có chút cứng rắn.
Có chút... Quen tai!
Dương Thiên nghi hoặc nhíu mày, lục tìm trong trí nhớ tại sao thanh âm này lại quen thuộc như vậy, nghĩ không ra, cậu đơn giản đẩy xe hoa quả đi ra phía sau thùng rượu cao cao, vừa đẩy xe đến cửa kho vừa nhìn người được gọi là lão bản đang nghiêng đầu cùng thuộc hạ bàn giao công việc.
Giây thứ nhất thấy rõ gương mặt kia, đại não Dương Thiên đang trong cơn buồn ngủ vận hành không quá nhanh, nhưng vừa sang giây thứ hai, cậu liền hoảng hốt như bị điện giật, thực sự kinh ngạc, khó có thể tin. Lúng túng, thậm chí là không cam lòng cùng ảo não. Còn có các loại tâm tình không rõ tên toàn bộ hướng về đại não, không chỉ cơn buồn ngủ toàn bộ tiêu tan, ngay cả biểu tình cũng cứng ngắc tại giây thứ năm.
Kỳ thực hoàn toàn có thể tránh bốn mắt giao nhau, sau đó coi như không có chuyện gì đẩy xe rời đi, nhưng chấp nhận sự thực là do thiếu ngủ, khi nam nhân nhìn quét bốn phía trông thấy cậu, Dương Thiên mới trì độn mà hốt hoảng cúi đầu, dùng vành mũ che khuất tầm mắt phóng tới.
Hắn không nhìn thấy mình! Dương Thiên nghĩ thầm, mặc dù nhìn thấy, cũng chưa chắc chỉ thoáng liếc mắt đã nhận ra mình là ai!
Kỳ thực cậu không sợ hắn, một chút cũng không sợ. Cậu chỉ không muốn bị một nam nhân mình từng tối xem thường hả hê cười nhạo, cười nhạo Dương Thiên cậu thảm đến nhường này.
Tư cách để kiêu ngạo không còn, nhưng kiêu ngạo vẫn còn.
Vô luận cậu sa sút đến trình độ nào, đều không chịu được bất luận người nào chà đạp!
Dương Thiên khẽ cúi đầu, như không có chuyện gì đẩy xe hướng về phía cửa kho, cậu phát thệ, ra khỏi kho sẽ ở trong nhà vệ sinh đến kia nam nhân này rời đi, dù phải đợi cả ngày!
Chỉ cần nam nhân này không nhận ra cậu, cậu còn chưa đến mức nhất thời ấm đầu chạy đi từ chức!
Chỉ tiếc là...
Thân ảnh cao lớn đột nhiên chắn trước xe đẩy, Dương Thiên bị ép dừng lại, cậu như trước khẽ cúi đầu, siết chặt tay xe, không nói một lời kiên trì bất động.
"Chủng loại hoa quả quá ít." Thanh âm từ tính, trầm thấp không gợn sóng, bình tĩnh mà lạnh lẽo cứng rắn, "Thử thêm nhiều chủng loại, sau đó căn cứ theo yêu thích của khách hàng lựa chọn lấy hay bỏ."
Dương Thiên thở phào nhẹ nhõm, bởi nam nhân hiển nhiên là đang nói với giám đốc.
Nói cách khác, hắn không nhận ra mình!
Giám đốc liên tục dạ vâng, thủ hạ nam nhân mang tới cũng rất kinh ngạc, Ngôi Sao chỉ là hộp đêm được tạo nên để phục vụ cho những cuộc giao dịch trong bóng tối, còn những chi tiết vụn vặt trên phương diện làm ăn, lão đại của mình trước giờ chưa từng hỏi đến, tại sao hiện tại liền hoa quả cũng bắt đầu quản?
"Cậu tên là gì?" Vẫn là thanh tuyến vững vàng, làm người nghe không ra bất kỳ khác thường, nam nhân đưa tay lấy một quả vải lên ngắm nhìn, như là thuận miệng hỏi.
Địch bất động ta cũng không động.
"Hồi lão bản, tôi tên Dương Thiên." Dương Thiên cúi đầu đè thấp thanh âm, chuẩn mực, không chút hoang mang hồi đáp.
"Dương Thiên?" Tinh tế lặp lại hai chữ, âm điệu chậm rãi của nam nhân tựa hồ xoay quanh mấy vòng. Cuối cùng, Dương Thiên nghe được thanh âm phi thường nhỏ bé, âm hiểm từ miệng nam nhân truyền ra.
"Tôi vẫn cảm thấy cái tên Thời Thiên này, dễ nghe hơn một chút!"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.