Trang Viên Hoa Hồng Trắng

Chương 14: Biến Dị






Chiếc SUV màu xanh quân đội đậu bên ngoài một gian nhà kho cũ nát, trên vách tường viết hai chữ to "phá hủy", lại bị mưa gió lâu ngày ăn mòn, chỉ còn lại vết tích loang lổ.
Cửa xe mở ra, người đàn ông mặc quân ủng dẫn đầu đi xuống, hắn tháo kính râm xuống, chăm chú nhìn kho hàng trước mắt, mũi ngửi ngửi vài cái rồi quay đầu lại nhìn về phía sau.
"Giáo sư, là chỗ này."
Một người đàn ông trung niên đẩy cửa bước xuống, âu phục chỉnh tề, mái tóc hoa râm được chải gọn ra sau, ông chỉnh lại cái kính gọng vàng, gương mặt gầy gò đầy vẻ nho nhã.
"Vào xem."
Hai người đẩy cửa vào, trong phòng ngổn ngang những mảnh vụn, rỉ sét loang lổ, vách tường mốc meo, ánh sáng lọt qua kẽ hở chiếu xuống dưới, khung cảnh tiêu điều xơ xác.
Người đàn ông đi vào một đoạn nữa, dừng lại trước một bàn inox lớn, cẩn thận nghe, móc ra một lọ phun sương từ trong balo tùy thân rồi phun một ít lên mặt bàn, chỉ chốc lát sau, trên bàn hiện ra dấu vết màu xanh lục.

Nơi này đến nơi khác, đều là hình dạng thứ chất lỏng nào đó bắn tung toé.
"Giáo sư, là máu yêu thú." Người đàn ông hưng phấn hẳn lên, giáo sư ngược lại vẫn bình tĩnh.
Ông đi loanh quanh trong phòng, nhìn xung quanh một lượt, bỗng nhiên ngồi xổm xuống, nhặt một nhánh cỏ khô đen lên ngửi thử: "Triệu Khuyết, đây là cây ăn thịt, xem ra, bọn họ tìm được tang dược rồi."
Triệu Khuyết trợn to mắt, chỉ vào vết máu trên tường nói: "Nói như vậy, bọn họ bởi vì cướp đoạt tang dược nên mới tàn sát lẫn nhau?"
Cả một vết máu lớn như vậy, tất cả đều là máu yêu thú, có thể thấy được tình trạng lúc ấy thảm thiết cỡ nào.
Giáo sư Hồ gật đầu, đồng ý với câu nói của anh ta.
"Tang dược đối với yêu thú là cực phẩm khó tìm, bọn họ bởi vậy mà bạo động cũng là điều bình thường."
Triệu Khuyết lại nghi hoặc: "Tang dược rốt cuộc là thứ gì, bọn quái vật này từ trước đến nay chưa từng để lại dấu vết, ngày thường ngụy trang không khác gì người bình thường, chúng ta muốn tìm quả thực khó như lên trời.
Một tang dược như thế nào mà lại khiến cho bọn chúng dốc toàn bộ lực lượng, chẳng khác gì nổi điên xuất hiện ở đây chứ."
Thế giới này có con người, cũng có quái vật trong truyền thuyết.
Mấy con quái đó có thể là động vật, có thể là thực vật, dùng thần thoại để hình dung thì chính là yêu quái.
Nhưng chúng nó lại hơi khác biệt so với yêu thú trong truyền thuyết, dùng khoa học hiện giờ để giải thích thì bọn chúng càng giống như biến dị hơn.
Những tên yêu thú đó ngày trôi qua không khác gì người bình thường, căn bản chúng không để lộ dấu vết, sinh lão bệnh tử cũng không khác biệt so với con người.
Cho nên, giáo sư Hồ tìm nhiều năm như vậy cũng không thể lần ra chút dấu vết nào.

Nhưng gần đây bọn họ lại liên tục bắt gặp yêu thú, xuất hiện một cách kỳ lạ ở thành phố Dư Kinh.
Vốn giáo sư rất vui vẻ, cho rằng học thuật cuối cùng cũng có thể tiến thêm một bước, chứng minh phỏng đoán của bản thân.
Nhưng cả hai tên yêu thú xuất hiện lại đột nhiên mất tích.
Hắn cùng giáo sư Hồ truy vết đến tận đây, cuối cùng thứ còn sót lại chỉ có vết máu, nói không thất vọng là giả.
Bọn họ chỉ mơ hồ do thám, biết được mấy con yêu thú dường như là vì một đồ vật tên tang dược mà đến.
"Tang dược?" Giáo sư Hồ đứng lên, nói: "Tôi cũng đọc qua đống tài liệu do người xưa để lại mới biết được, chứ chưa từng gặp diện mạo chân thật của nó.
Chỉ biết tang dược đối với yêu thú mà nói thì chẳng khác nào thịt Đường Tăng.
Nếu yêu thú ăn tang dược xong, không những có thể giảm bớt ốm đau mà còn kéo dài tuổi thọ, thậm chí khôi phục thanh xuân."
Triệu Khuyết cảm thấy không thể tưởng tượng được: "Thần kỳ vậy sao, vậy tang dược đó có tác dụng tương tự đối với con người hay không?"
Giáo sư Hồ lắc đầu: "Không biết, tôi cũng chưa thấy qua tang dược rốt cuộc là cái gì, có lẽ là một loại thực vật biến dị hóa thành hình người thôi."
"Vậy phải làm sao bây giờ? Vất vả lắm chúng ta mới truy tìm được hai tên yêu thú, kết quả bọn họ đã chết, manh mối chặt đứt, chúng ta biết đi đâu tìm được yêu thú cơ chứ."
Triệu Khuyết sầu não, trăm cay nghìn đắng kết quả lại như này, mất hứng thật sự.
Giáo sư Hồ lại đẩy gọng kính lên, nói: "Hoảng cái gì, nếu tang dược quan trọng như vậy, chắc chắn sẽ không chỉ có một hai yêu thú cướp đoạt.
Tạm thời chúng ta cứ ở lại chỗ này, tôi tin những tên yêu thú đó ngửi được mùi tang dược sẽ tự động ngoi đầu.
Đến lúc đó có lẽ sẽ tìm được người cậu đang muốn."
Triệu Khuyết nghe vậy, nặng nề nói vâng..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.